Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 23: các người xong đời "3 năm trước"




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Thiên tư của tiểu hữu đúng là thế gian hiếm có, chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi, tiểu hữu đã có tu vi cao như vậy. Nếu như cho tiểu hữu thêm vài năm nữa thì quả thật không thể dự đoán được.

Phong Khinh Tử đi tới trước mặt Lâm Phàm, nở nụ cười nói.

-Ngươi biết ta?

Lâm Phàm nghi hoặc hỏi, sau một lúc suy nghĩ hắn thấy chuyện đó là bình thường. Người xuất sắc như tiểu gia đi tới chỗ nào cũng để lại tiếng tăm vang dội, thì lão đầu biết mình là chuyện bình thường ở huyện.

-Một năm trước, tiểu hữu độc chiến với phân thân của Cổ Tộc Chí Cao. Chuyện lớn như vậy lão phu sao lại không biết.

Con mắt của Phong Khinh Tử nảy giờ đều không chớp nhìn chằm chằm Lâm Phàm, như muốn nhìn thấu tất cả bí mật của hắn. Nhìn thử xem hắn rốt cục có năng lực gì, mà trong khoảng thời gian bốn năm ngắn ngủi, lại có thể trưởng thành đến mức độ này. Còn con lừa trọc Thích Già Tôn giả đã sớm bị lãng quên rồi.

-Phong Khinh Tử tiền bối, bần tăng…

Thích Già Tôn giả muốn lên tiếng chào hỏi một cái để tiền bối Phong Khinh Tử chú ý tới mình. Thế nhưng lúc Thích Già Tôn giả vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì lại bị người ta cắt đứt.

-Tiểu tử Phật Môn, lão phu biết ngươi rồi.

Sau khi Phong Khinh Tử nói xong câu đó, không nói thêm cái gì, mà tinh tế đánh giá Lâm Phàm.

-Quả thật thiên tư thế gian hiếm có, lão phu đã gặp rất rất nhiều thiên kiêu chi tử, nhưng không người nào có tư chất sánh với ngươi!

Phong Khinh Tử cảm thán nói. Thích Già Tôn giả có cảm giác bị lạnh nhạt, trong lòng cũng có chút thê lương. Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười có chút hả hê của Lâm Phàm, càng làm hắn khóc không ra nước mắt. Bần tăng cũng được coi là thiên kiêu của Phật tộc, tiền bối sao không nhìn ta một chút đi.

-Tiểu hữu muốn bái lão phu làm sư phụ không?

Phong Khinh Tử đã quan tâm, chú ý tới Lâm Phàm từ lúc xếp hạng của hắn trên bảng truy nã điên cuồng tăng vọt. Cả đời của Phong Khinh Tử chưa bao giờ thấy ai có thể thăng hạng nhanh như vậy. Bởi vậy, nên hắn mới cố ý xuống núi để tìm Lâm Phàm. Một lần tìm dài mấy năm. Thậm chí có đoạn thời gian, Phong Khinh Tử đã đi địa lao của Cổ Tộc Chí Cao dò xét một phen, nếu chẳng may Lâm Phàm bị Cổ Tộc Chí Cao tóm được, thì ra tay cứa giúp. Sau đó hắn lại dò được một ít tin tức của Lâm Phàm, Phong Khinh Tử liền một đường truy tung, rốt cuộc cũng tìm được người muốn gặp. Đặc biệt sau khi nhìn thấy cảnh Lâm Phàm trấn áp Huyết Mang Ma Tôn, càng để Phong Khinh Tử muốn thu hắn làm đồ đệ.

-Này, lão đầu có bệnh à?

Lâm Phàm cảm thụ được ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả của Phong Khinh Tử, tâm thần hơi rung động, ánh mắt kia làm hắn có cảm giác như bị người ta lột sạch đồ ra rồi sờ mó khắp nơi. Thích Già Tôn giả nghe Phong Khinh Tử muốn thu Lâm Phàm làm đồ đệ, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Phong Khinh Tử chính là một trong những cường giả nổi tiếng nhất Cổ Thánh Giới, có không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn bái người làm thầy, nhưng đều không lọt nổi vào mắt xanh của người ta. Bây giờ hắn lại nghe Phong Khinh Tử chủ động muốn thu Lâm Phàm làm đồ đệ, làm Thích Già Tôn giả hâm mộ không thôi. Nếu như có thể bái Phong Khinh Tử làm thầy, thật đúng là gà mái biến thành Phượng Hoàng.

Bất quá lúc này, Lâm Phàm nghe lão đầu muốn thu hắn làm đồ đệ, trong lòng liền cưới lớn một tiếng. Muốn nhận tiểu gia làm đồ đệ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Tiểu gia là ai chứ? Chính là người nắm giữ Tối Cường hệ thống, hơn nữa còn là tông chủ Thánh Ma tông. Nếu như bái người khác làm thầy, không phải kém người một bậc sao.

-Lâm thí chủ, ngươi còn đang do dự gì đây? Phong Khinh Tử tiền bối chính là cao nhân có một không hai, không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn bái tiền bối làm thầy, còn không đủ tư cách.

Thích Già Tôn giả thấy Lâm Phàm đang do dự, nội tâm cuống lên, hận không thể để Phong Khinh Tử thu hắn làm đồ đệ. Chỉ là đáng tiếc là người ta lại không có coi trọng hắn. Đối với Thích Già Tôn giả, là một nổi đau.

-Con lừa trọc, đừng nói nhảm.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Thích Già Tôn giả, trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng kì lạ. Tâm của Thích Già Tôn giả như ngọn đèn sáng, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm liền kinh hãi. Thích Già Tôn giả thầm nghĩ.

-Không biết Lâm thí chủ, lại muốn lừa người như thế nào đây?

Tuy Thích Già Tôn giả và Lâm Phàm chung đụng không lâu, nhưng hắn có thể nhìn thấy Lâm Phàm là hạng người gì.

-Phong Khinh Tử tiền bối đúng không?

Lâm Phàm nhìn từ trên xuống dưới Phong Khinh Tử một cái.

-Chờ sau khi tiểu hữu bái lão phu làm thầy, có thể gọi lão phu là sư tôn rồi.

Phong Khinh Tử bình tĩnh nói, lấy uy vọng của hắn nếu như muốn thu đồ đệ, sợ toàn bộ thiên kiêu của Cổ Thánh Giới đều không thể trấn định. Mà tiểu hữu trước mắt lại không tệ, đến giờ còn vẫn trấn định như thế, không hổ là người được mình nhìn trúng.

-Ta chưa bái sư mà, huống hồ ta còn không biết ngươi có bản lãnh gì?

Lâm Phàm nói.

-Ha ha, tiểu hữu lo quá xa rồi, lão phu đã tung hoành Cổ Thánh Giới nhiều năm, không người không biết, không người không hiểu. Lại không biết có bao nhiêu thiên kiêu muốn bái lão phu làm thầy, còn không lọt vào mắt lão phu đấy chứ.

Phong Khinh Tử cười nói.

-Không phải ta lo xa, mà là từ trước tới nay đều không có sư phụ, đều tự học thành tài. Cũng không biết có bao nhiêu cao nhân giống ngươi muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng bởi vì chưa có vượt qua được khảo nghiệm của ta, cuối cùng lại thất bại tan tác quay trở về.

-Cái gì? Tự học thành tài?

Phong Khinh Tử nghe lời nói của Lâm Phàm, vẻ mặt biến đổi, lộ vẻ không tin. Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng có chút không tin. Cái này gạt quỷ hả, ngươi mà không có sư phụ, sao có thể mạnh như vậy.

-Không sai, nếu như ngươi có thể qua được khảo nghiệm, khi đó ngươi có thể chứng minh ngươi có bản lãnh làm sư tôn của Lâm Phàm ta. Bất quá ta nhìn ngươi cũng nhiều tuổi rồi, không biết có qua được không đây?

Lâm Phàm không quá tin tưởng nói.

-Ha ha, chuyện cười, thế gian chẳng có việc nào có thể có làm khó lão phu cả.

Phong Khinh Tử cười to một tiếng, phảng phất như nghe được chuyện cười nhất thế gian.

-Đứng khoác lác nữa, vậy giờ hãy đi giết Cổ Tộc Chí Cao đi.

Lâm Phàm nói.

-Ho!

Phong Khinh Tử nghe nói như thế, nhất thời ho khan, sau đó khoát tay một cái.

-Tiểu hữu, chuyện này quan hệ trọng đại, không phải là muốn giết là có thể giết.

-Được, vậy chúng ta không nói cái này nữa, ngươi có nguyện ý tiếp thu khảo nghiệm của ta hay không?

Lâm Phàm nói, bất quá trong lòng lại cười gian, nhất định phải hố cái lão đầu tử này một cái mới được. Tuy nói thực lực của lão rất mạnh, nhưng Lâm Phàm cũng không có ý định bái sư. Dù sao hắn cũng là chủ nhân của Tối Cường hệ thống, chỉ cần phát triển ổn định, sau này chắc chắn sẽ trở thành vô địch.

-Ha ha, đúng là chuyện hiếm có trong thiên hạ. Bình thường chỉ có đồ đệ tiếp thu thử thách, đúng là lần đầu nghe qua chuyện thu đồ đệ cũng phải tiếp nhận khảo nghiệm. Cũng tốt, thử thách cái gì? Mau nói đi, lão phu để cho ngươi mở mang tầm mắt.

Phong Khinh Tử cười nói, nhưng lại không có để chuyện này trong lòng.

-Để ta suy nghĩ một lát.

Lâm Phàm cười thầm, sau đó bắt đầu trầm tư. Thích Già Tôn giả một bên nhìn, trong lòng có chút khó chịu, ta cũng là người hắn cũng là người, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy, thật là tức chết.Chính mình muốn bái Phong Khinh Tử tiền bối làm thầy lại không được. Còn hắn ngay cả liếc nhìn một cái cũng không thèm. Mà giờ hắn cũng không biết, Lâm Phàm rốt cuộc muốn làm gì. Lấy tính cách gian trá của Lâm Phàm, tuyệt đối không có chuyện tốt.

-Có rồi.

Trong lòng Lâm Phàm đang rất vui vẻ.

-Thử thách rất đơn giản, ta chạy trước ngươi mười hơi thở, nếu như ngươi có thể bắt được ta. Coi như là ta thua, chẳng qua nếu như ngươi không bắt được ta, vậy thì ngươi thua, Ok không?

-Chỉ đơn giản như vậy?

Phong Khinh Tử nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không nghĩ tới thử thách lại đơn giản như vậy. Lấy tu vi của hắn, chỉ một ý nghĩ, thì vạn vật trong thiên địa đều trong tay hắn. Đừng nói mười hơi thở, coi như một trăm hơi thở, một ngàn hơi thở cũng không thành vấn đề.

-Đương nhiên... Không có đơn giản như vậy đâu, ngươi đưa chiếc nhẫn chứa đồ trên ngón tay của ngươi cho ta đi, còn có Nguyên Thần của Huyết Mang Ma Tôn nữa. Nếu như ngươi không đồng ý, thì không cần nói nhiều nữa. Không nên lãng phí thời gian của ta.

Lâm Phàm nói.

-Tốt, không thành vấn đề.

Phong Khinh Tử rất tự tin, bởi vậy không ó chút do dự.

-Được, chúng ta cứ như vậy là xong rồi.

Lâm Phàm một tay tiếp nhận chiếc nhẫn chứa đồ, trong lòng hồi hộp không thôi. Không nghĩ tới việc lừa lấy một cái nhẫn trữ vật của cường giả Thân Thiên Vị tầng mười lại thoải mái như vậy.

-Con lừa trọc kia, chúng ta đi.

Lâm Phàm một cái nắm tay Thích Già Tôn giả bỏ chạy về phương xa. Phong Khinh Tử vuốt vuốt bộ râu bạc trắng, cười nhạt một tiếng, như đoán trước được tất cả. Cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng không thể chạy thoát khỏi hắn. Tên đồ đệ như Lâm Phàm, hắn thu chắc rồi. Đám tiểu bối kia, thực không biết trời cao đất rộng. Trong thời gian mười hơi thở, lão phu có thể đuổi tới trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.