Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 20: đến thiên long học viện "3 năm trước"




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

-Thí chủ, chúng ta nên xử lý tên này thế nào?

Hai con mắt Thích Già Tôn giả tỏa sáng nhìn Huyết Mang Ma Tôn, nếu như có thể độ hóa được một cường giả như tên này thì hắn kiếm lớn lớn rồi.

-Con lừa trọc, để bản Đế đến giết hắn đi, tên tà ma này vừa nhìn đã biết lạm sát vô số người vô tội rồi.

Nếu như có thể giết được cường giả như Huyết Mang Ma Tôn, thì điểm kinh nghiệm khẳng định sẽ rất nhiều, thậm chí còn tuôn ra không ít thứ tốt.

-Cái này không được đâu, thượng thiên có đức hiếu sinh. Không bằng để bần tăng độ hóa hắn, để hắn chuộc tội cho những gì mình đã gây ra đi.

Thích Già Tôn giả thương xót nhìn Huyết Mang Ma Tôn, trong lòng cũng khát vọng có thể độ hóa được hắn. Dù sao cường giả cở như Huyết Mang Ma Tôn cũng rất hiếm, nếu như mình độ hóa được hắn, thì đúng là phát tài.

-Ha ha…

Lúc này, Huyết Mang Ma Tôn đột nhiên cuồng tiếu, tiếng cười dữ tợn, vô cùng tà ác.

-Các ngươi thật sự cho rằng có thể trấn áp bản tôn sao.

Hai mắt của Huyết Mang Ma Tôn đã mọc lại, thế nhưng thương tổn lớn nhất lại nằm ở đũng quần. Hắn không biết cái tên Nhân tộc Đại Đế kia rốt cục đã dùng thủ đoạn gì? Khiến cho hắn không có cách khôi phục.

-Há, trấn áp không được? Vậy ngươi đứng dậy cho bản Đế xem một chút, ngươi bây giờ có phải đang cảm giác có một luồng sức mạnh rất mãnh liệt đang trùng kích linh hồn không? Cỗ sức mạnh mãnh liệt kia cũng làm ngươi cảm giác rất đau đớn, cho ngươi muốn ngừng mà không được.

Lâm Phàm cười đắc ý hỏi.

-Ngươi, ngươi…

Huyết Mang Ma Tôn không nghĩ tới mình lại bị hai con kiến hôi này đánh bại. Hắn đúng là quá bất cẩn, nếu như hắn chú tâm, chỉ bằng hai tên giun dế kia, muốn tiếp cận hắn còn không thể chứ nói gì việc đả thương.

-Thí chủ, chiêu này của ngươi thật sự quá mạnh, nó có phương pháp phá giải sao?

Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.

-Đương nhiên là có rồi.

Lâm Phàm cười nói.

-Vậy phương pháp phá giải là cái gì?

Thích Già Tôn giả hỏi.

-Con lừa trọc, đưa tai lại đây ta sẽ nói cho

ngươi biết, không thể để cái tên kia nghe được.

Lâm Phàm ghé miệng sát tai Thích Già Tôn giả, nhẹ giọng nói. Đối với Thích Già Tôn giả, khi hắn nghe được phương pháp phá giải, cả người đều sợ đến mức nhảy lên.

-Cái gì? Phương pháp phá giải, dĩ nhiên là phải cắt đứt cái món đồ chơi kia.

Thích Già Tôn giả không dám tin nhìn Lâm Phàm, không nghĩ tới phương pháp phá giải này lại tàn nhẫn như vậy. Cho người ta không dám tin tưởng.

-Không được, ta sẽ nói ra phương pháp này.

Sau khi Thích Già Tôn giả khiếp sợ xong, hắn đột nhiên che miệng cười, trong mắt lấp loé những tia sáng kì lạ.

-Con lừa trọc, ngươi muốn làm gì? Chuyện quan trọng như vậy, ngươi sao có thể đi nói lung tung.

Lâm Phàm vẻ mặt đại biến

-Chạy, chúng ta chạy mau.

Huyết Mang Ma Tôn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của hai người cái kia, đột nhiên cuồng tiếu.

-Ha ha, đây chính là phương pháp phá giải ư.

Huyết Mang Ma Tôn vẫn đang nỗ lực đối kháng với sức mạnh cường hãn trong cơ thể. Thế nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào, giờ khắc này liền nghe được phương pháp của con lừa trọc, trong lòng mừng như điên.

-Hai người các ngươi, hôm nay đều phải chết.

Xoạt xoạt!

Nói thì chậm chứ mọi việc diễn ra rất nhanh, một đạo hàn mang loé lên. Huyết Mang Ma Tôn đã cắt món đồ chơi dưới đũng quần của hắn.

-Tàn nhẫn!

-Biến thái!

-Vô nhân tính.

Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả hai mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài một tiếng.

-Lục căn rốt cục cũng thanh tĩnh rồi, nếu như hắn quy y cửa Phật, thành tựu không thể đoán trước a.

Thích Già Tôn giả lập tức nói.

-Aiii, với chỉ số thông minh thấp như vậy còn có thế lăn lộn trongCổ Thánh Giới này, thật không thể tin được. Người khác nói cái gì ngươi liền tin cái đó, đúng là kẻ ngốc.

Lâm Phàm tiếc nuối nói.

-Đau không?

Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả đồng thanh nhìn về Huyết Mang Ma Tôn.

-Các ngươi…

Thời điểm Huyết Mang Ma Tôn vừa cắt rơi món đồ chơi của mình, cảm giác đau đớn vẫn không biến mất. Khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn, trong mắt ẩn chứa vô tận oán khí.

-Thí chủ, vừa bần tăng diễn hay không?

Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm nói.

-Ân, không sai, chỉ là có chút sai sót. Nhưng cũng không sao, chỉ số thông minh của Huyết Mang Ma Tôn cao ghê, vậy mà không nhìn ra chúng ta đang diễn trò.

Lâm Phàm nói.

-Thí chủ nói đúng, khi thực hiện động tác kia, diễn xuất của bần tăng có chút khuếch đại, thậm chí có chút giả tạo. Ta còn tưởng Huyết Mang Ma Tôn sẽ nhìn ra, không nghĩ tới quả thực như thí chủ nói. Chỉ số thông minh của hắn quá thấp, không thấy sơ hở của bần tăng.

Thích Già Tôn giả sờ cái đầu trọc của mình, lộ vẻ tươi cười. Huyết Mang Ma Tôn nhìn hai súc sinh ở trước mặt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Hắn không nghĩ tới chính mình, đường đường là Ma tôn cái thế, lại bị hai con kiến hôi đùa bỡn.

-Tốt, tốt, hôm nay bản tôn coi như hao tổn bản nguyên, cũng phải chém chết bọn ngươi.

Huyết Mang Ma Tôn tức giận gào thét, hai con mắt ẩn giấu dưới mặt nạ biến thành màu đỏ.

-Huyết Hải vô biên, ô uế muôn dân.

-Không được, Huyết Mang Ma Tôn muốn biến thành bản thể.

Giờ này, Thích Già Tôn giả biến sắc. Sức mạnh ô uế bàng bạc, đột nhiên từ trên người Huyết Mang Ma Tôn bạo phát ra. Khiến cho Phật quốc trong hư không cũng bắt đầu chấn động.

-Chuyện này…

Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, nội tâm vô cùng kinh hãi. Thời khắc này, Huyết Mang Ma Tôn đã biến thành một biển máu. Sức mạnh của sự ô uế tràn ngập thiên địa, trong đó ẩn chưa vô số tâm tình tiêu cực.

Ào ào ào!

Huyết hải ngày càng khổng lồ, trong nháy mắt, đã che kín bầu trời, cả thiên địa này đều bị bao trùm.

-Hai con giun dế các ngươi, lại dám trêu chọc bản tôn. Hôm nay bản tôn muốn nuốt sống các ngươi.

Từ trong Huyết Hải mở ra một cái miệng lớn. Bên trong cái miệng lớn sâu hun hút kia vẫn có thể nhìn thấy đầu lâu của Huyết Mang Ma Tôn được khảm trong đó.

-Thí chủ, một chiêu kia của ngươi mất linh linh rồi.

Thích Già Tôn giả nhìn Huyết Mang Ma Tôn tràn ngập hung uy, khẩn trương nói.

-Con lừa trọc, không cần ngươi nói, ta cũng biết.

Lâm Phàm bị bản thể của Huyết Mang Ma Tôn dọa sợ hết hồn. Đồng thời không nghĩ tới, Huyết Mang Ma Tôn sau khi biến thành bản thể, lại có thể hóa giải Xoay Chuyển Càn Khôn.

-Thí chủ, chúng ta làm sao bây giờ?

Thích Già Tôn giả nhìn phật quốc của mình, dưới sức mạnh của Huyết Hải lực không ngừng đung đưa, căn bản không thể trấn áp được nữa. Ngay cả xá lợi của Long Tượng Tôn Phật, cũng có chút không chịu nổi.

-Còn có thể làm sao, thu dọn đồ vật mau, 36 kế tẩu vi thượng sách.

Lâm Phàm sao còn dám do dự, lập tức rút lui.

-Đúng, đúng.

Thích Già Tôn giả không dám do dự, thu hồi phật quốc, theo sau Lâm Phàm, bỏ chạy.

-Ha ha, các ngươi không chạy thoát được đâu. Trong Huyết Mang kết giới của bản tôn, các ngươi sao có thể trốn được.

Huyết Mang Ma Tôn tức giận gầm thét, thanh âm vang dội, chấn động thiên địa.

-Con lừa trọc, cái tên kia sau khi biến thành bản thể, sao lại mạnh mẽ như vậy.

Lâm Phàm có chút muốn buồn bực, chuyện này có chút quái đản.

-Thí chủ, bản thể của Huyết Mang Ma Tôn vốn là giọt máu ô uế nhất thiên địa. Tuy biến ảo thành bản thể đối với hắn tiêu hao rất lớn, thế nhưng vừa rồi hắn bị chúng ta đánh lén. Không còn cách nào nên chỉ có thể hóa ra bản thể.

Thích Già Tôn giả giải thích.

-Tên trọc ngốc này, vừa nảy chúng ta có đánh lén sao? Chúng ta quang minh chính đại công kích mà.

Lâm Phàm nói.

-Đúng, thí chủ nói đúng, chúng ta đánh lén quang minh chính đại.

Thích Già Tôn giả phát hiện lời mình nói có chút không đúng. Lập tức sửa sai ngay.

-Mẹ kiếp, đó còn không phải đánh lén sao.

-Thí chủ, đừng nói nữa, hãy giữ lại chút khí lực mà chạy trốn đi. Nếu như bị Huyết Mang Ma Tôn tóm được, thì chúng ta ngay cả một cặn bã cũng sẽ không còn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.