Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 18: đi học "3 năm trước"




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

-Phốc!

Một đạo hồng quang xuyên thẳng thiên địa, như vạn kiếm tề thiên.

Tí tách!

-Đau quá.

Giờ này, trên người Lâm Phàm tràn đầy máu tươi, thân thể phủ kín vết thương. Cho dù cường độ thân thể của hắn đã đạt tới Thiên Vị Thần tầng tám cũng không chống đỡ được sự tàn phái của hồng quang kia.

-Keng, chúc mừng Vĩnh Hằng Thân Thể của kí chủ, tăng 20000 điểm kinh nghiệm.

- Đệch cụ, tình cảnh hiện giờ mà tăng kinh nghiệm cũng có cái tác dụng chó gì, tiểu gia sắp không chịu được nữa rồi.

Vừa mới nói xong, Ngô Đồng Thần Thụ lập tức chuyển vận sức sống bàng bạc tu bổ thân thể hắn. Đòn công kích kia của Huyết Mang Ma Tôn thật sự rất sắc bén. Dù một cường giả có tu vi Thiên Vị Thần tầng chín Bát Hoang Hợp Nhất cảnh, không nhất định có thể đánh hư thân thể mạnh mẽ vô song của Lâm Phàn. Nhưng ở trước mặt của Huyết Mang Ma Tôn, thân thể mình vẫn lấy làm tự hào dĩ nhiên lại không chịu nổi một đòn.

-Ngươi có đập đá không vậy. Cường giả Thiên Vị Thần tầng chín Bát Hoang Hợp Nhất bình thường, làm sao có thể bộc phát ra thực lực mạnh như thế.

Lâm Phàm quả thực rất bất đắc dĩ, thậm chí ngay cả ý định tự tử cũng có. Không biết tên nam tử đeo mặt nạ kia là quái thai gì?

-Đại Phàm Ca chi linh, ngươi đang làm cái quái gì vậy, chuẩn bị xong chưa?

Lâm Phàm truyền âm vào trong Động Thiên, lúc này Đại Phàm Ca chi linh đang chuẩn bị gì đó, vô của nôn nóng, lập tức đứng lên.

-Được rồi, hôm nay để Đại Phàm Ca chi linh ta, phát huy hết sức một trận đi.

Đại Phàm Ca chi linh trịnh trọng gật đầu nói.

-Huyết Mang Ma Tôn, hãy nhận lấy tuyệt chiêu mạnh nhất của bản Đế đi.

Lâm Phàm rít gào một tiếng, một chưởng đánh ra, Đại Phàm Ca chi linh cũng rít gào.

-Hừ!

Huyết Mang Ma Tôn hừ một tiếng, áo bào phất phơ trong gió, trên người hắn có khí tức cường hãn từ từ tản mát ra, lập tức áp chế Đại Phàm Ca chi linh.

Ầm!

Đại Phàm Ca chi linh trong nháy mắt nổ tung, hóa thành sương mù nồng nặc. Trong lòng Lâm Phàm dấy lên một tia hi vọng, không biết Đại Phàm Ca chi linh có thể thành công hay không?

-Huyết Mang Ma Tôn, đợi lát nữa bản Đế cho ngươi phải chịu khổ, bảo đảm ngươi phải nhớ nó tới già.

Hai tay Lâm Phàm khoanh tròn lại, hắn đối với cuộc chiến đã có thắng lợi bước đầu.

Đại Phàm Ca chi linh là tuyệt chiêu sở trường của Lâm Phàm. Khi hắn gặp phải cường giả, Lâm Phàm sẽ cùng với đối phương liều mạng một cái, khi biết không đấu lại người ta, hắn để Đại Phàm Ca chi linh ra trận, thu thập tàn cục. Huyết Mang Ma Tôn sẽ phải thoải mái phát tiết dục vọng của mình. Để Huyết Mang Ma Tôn không nghĩ đến mình, Lâm Phàm đang chuẩn bị tiến vào trạng thái ẩn thân. Nếu như để tên kia đang bị dục vọng chiếm hữu nhớ đến mình, thật sự khóc không ra nước mắt nha.

Trong lúc Lâm Phàm đang nhàn nhã đợi kết quả, đột nhiên nhìn thấy Đại Phàm Ca chi linh vội vàng chạy lại.

-Chủ nhân, cái tên kia không phải người, trong nội tâm của hắn không có bất kì dục vọng nào, thậm chí ngay cả đệ nhị Nguyên Thần của hắn cũng không có. Lúc ta mới vừa tiến vào Động Thiên của hắn, thiếu chút nữa thì bị đệ nhị Nguyên Thần của hắn tóm lại, xém nữa ta đã mất tấm thân trong trắng này rồi.

Đại Phàm Ca chi linh khóc sướt mướt nói, lần này đối với hắn mà nói, chính là bị sỉ nhục, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

-Hả!

Lâm Phàm trợn mắt ngoác mồm, cái quái gì thế này không biết.

-Hừ, bản tôn tưởng nó là thứ đồ gì lợi hại lắm chứ, hóa ra chỉ là một thứ dẫn dắt dục vọng của người ta. Bản thể của Bản tôn chính là một giọt máu ô uế tồn tại từ rất lâu trong thiên địa, chỉ bằng ngươi cũng muốn dẫn dắt dục vọng của bản tôn, si tâm vọng tưởng.

Trong mắt Huyết Mang Ma Tôn tràn đầy vẻ trào phúng, lập tức cuồng tiếu.

-Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, giờ chết của ngươi đến rồi, hãy để Nguyên Thần của ngươi trở thành mỹ thực của bản tôn đi.

Huyết Mang Ma Tôn phẩy tay một cái, Huyết Hải sôi trào, từng đợt sóng dữ cuồn cuộn như muốn cuốn phăng tất cả. Từ trong Huyết Hải tản ra từng trận tanh tưởi, thậm chí trong biển máu, còn có thể thấy vô số dục vọng chi hồn đang gào thét.

-Cmn, lần này mình chơi hơi lớn rồi, không nghĩ tới lại đụng thằng gay.

Lâm Phàm giờ này sợ hãi đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch.

-Huyết Mang Ma Tôn, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cho dù ngươi là quái gì? Thì hãy chờ ta đó.

Hiện tại hắn chỉ có một biện pháp cuối cùng, vì không để cho tên gay lọ kia giết chết, cùng đành tiến vào Thiên Địa Dung Lô mà thôi. Sau đó cố gắng tu luyện đó, tu luyện thân thể đến cảnh giới tối cao. Rồi đi ra ại, hành lại thằng này.

-Ha ha, chết đến nơi, còn dám làm càn, chết đi cho ta.

Trên người Huyết Mang Ma Tôn phát ra hung uy cái thế, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Thiên Vị Thần tầng chín, thế nhưng căn cơ lại sâu không thể lường. Coi như là Cổ Tộc Chí Cao, hắn cũng có sức liều mạng. Dù sao Kiệt ở trong bát đại Chí Cao, là kẻ yếu nhất. Lâm Phàm thường hay mạo hiểm tính mạng của mình, nhưng chưa bao giờ lại cách cái chết gần như vậy.

-Ầm ầm!

-Thí chủ, bần tăng tới cứu ngươi đây.

Ngay tại lúc này, một tiếng kinh phật vang lên, trên trời có một vị Hoàng kim Phật tôn đang tụng niệm kinh văn. Từng nắm đấm đánh về Huyết Hải.

-Con lừa trọc kia, ngươi không phải trốn rồi sao? Quay lại làm gì?

Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thích Già Tôn giả không biết đến từ khi nào.

-Thí chủ, ta không vào Địa ngục thì ai vào địa ngục đây.

Thích Già Tôn giả sắc mặt ngưng lại, rất nghiêm túc nói.

-Được rồi, được rồi.

Đối với lời nói của hắn, Lâm Phàm không tin nửa câu. Bất quá chỉ bằng hành vi bất chấp nguy hiểm đến cứu mình của hắn, Lâm Phàm rất cảm động. Bên trong Cổ Thánh Giới, người ăn thịt người, vẫn còn có người không để ý nguy hiểm đến đây cứu mình. Làm Lâm Phàm có cảm giác muốn thân báo đáp.

-Thí chủ, bần tăng chính là người của Phật môn, chỉ một lòng phổ độ chúng sinh thiên hạ. Bây giờ lại có tà ma làm loạn, dù không địch lại, bần tăng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn...

-Con lừa trọc, nói thật đi, lát nữa nói không chừng chúng ta phải đi gặp Diêm vương, ngươi để cho lòng ta có một chút thanh thản được không.

Lâm Phàm hiện tại hận không thể treo con lừa trọc lên đánh cho một trận. Nếu như người bình thường, nhất định sẽ bị lời nói của hắn lừa gạt. Nhưng Lâm Phàm là ai, sớm đã nhìn thấy tên thầy chùa này rồi.

-Thí chủ, ngươi, aiiii, quên đi…

Thích Già Tôn giả rất bi ai. Hắn không nghĩ tới vị thí chủ trước mắt này lại hiểu mình như vậy, ngay cả cơ hội giả làm anh hùng một lần cũng không cho.

-Ừm, nói thật đi.

Lâm Phàm hỏi thật. Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nói

-Thí chủ, có đôi lời không biết có nên nói hay không?

-Nói.

Lâm Phàm lập tức trả lời.

-Thí chủ, nếu như ngươi chết, bộ ngực của bần tăng phải làm sao? Bần tăng nhất định phải trở thành Phật Tôn, sao có một thân thể như thế này được.

Thích Già Tôn giả khóc không ra nước mắt.

-Nếu như không phải bộ ngực của ta bị ngươi biến thành như thế này, bần tăng cũng sẽ không quay đầu lại.

-Con lừa trọc kia, ngươi đang muốn chết a

Huyết Mang Ma Tôn chợt quát một tiếng, vẻ mặt âm trầm cực kỳ, công pháp Phật môn chính là khắc tinh của hắn, nó có thể độ hóa uế khí của hắn.

-Huyết Mang thi chủ, xin gọi bần tăng là Thích Già Tôn giả, bằng không bần tăng sẽ nổi giận.

Thích Già Tôn giả lớn tiếng nói.

-Con lừa trọc, chúng ta làm sao bây giờ?

Lâm Phàm vỗ vai Thích Già Tôn giả hỏi.

-Thí chủ, ngươi tính thế nào?

Thích Già Tôn giả hỏi.

-Ngươi trước ta sau, phân công hợp tác.

Lâm Phàm trầm tư một chút rồi nói.

-Tốt, hôm nay bần tăng muốn cùng thí chủ hợp tác một phen, nếu như có thể chém giết tên tà ma, cũng xem như cứu tế thiên hạ chúng sinh.

Thích Già Tôn giả cảm thán một tiếng.

-Được rồi, đừng nói nhảm, bắt đầu làm việc đi.

-Tốt, ngươi lên trước.

-Ngươi trước lên đi.

-Thí chủ, không thể như vậy, chúng ta cùng lên, có được hay không?

-Được.

...

-Các ngươi đang muốn tìm đường chết. Vậy đừng trách ta độc ác.

Huyết Mang Ma Tôn cười lạnh một tiếng, sát khí bốc lên thấu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.