Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 15: bị người hiểu lầm "3 năm trước"




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thích Già Tôn giả thầm hận chính mình, vừa nãy lại tự nhiên đờ ra làm gì? Hiện tại phản ứng đã muộn, Lâm Phàm sớm đã chạy nơi nào không biết? Chỉ có thể hy vọng vẫn có thể đuổi theo kịp.

-Thích Già Tôn giả xin dừng bước.

Mộ Mãn Phong ngăn cản Thích Già Tôn giả lại.

-Thí chủ, bần tăng còn có chuyện, kính mong thí chủ tránh đường.

Thích Già Tôn giả nóng vội tới mức không nhịn nổi, thế nhưng khi đối diện với Mộ Mãn Phong vẫn rất điềm đạm. Bây giờ đang có đông đảo cường giả đang truy sát Lâm Phàm, mà Mộ Mãn Phong lại không đuổi theo, mà chờ Thích Già Tôn giả.

-Nhường đường dĩ nhiên là được rồi, nhưng ta nghe nói Độ Hóa Thuật của Phật môn có tác dụng Quỷ Thần khó lường. Nếu như Thích Già Tôn giả có thể nhịn đau cắt thịt, thì tai hạ vô cùng cảm kích.

Mộ Mãn Phong đã từng lấy được truyền thừa của Đại Tự Tại tôn Phật, bất quá trong đó lại thiếu Độ Hóa Thuật. Nếu như có thể học được Độ Hóa Thuật, độ hóa thiên hạ muôn dân, cung cấp tín ngưỡng. Như vậy, đối với Mộ Mãn Phong, tu luyện công pháp của Đại Tự Tại tôn Phật đạt cảnh giới cao hơn mới là chính đạo. Thích Già Tôn giả nghe nói như thế, tinh quang trong mắt lóe lên, chắp hai tay lai, nói.

-Thí chủ, Độ Hóa Thuật chính là bí mật bất truyền của Phật môn. Sợ làm thí chủ phải thất vọng rồi, kính xin thí chủ nhường ra một con đường, bần tăng còn có chuyện phải đi.

-Đều nói Phật hữu cầu tất ứng, không nghĩ Thích Già Tôn giả từ chối. Xem ra tu vi của Thích Già Tôn giả còn chưa đủ a, đã như vậy, ta tự mình học vậy.

Mộ Mãn Phong sớm đã có ý nghĩ này rồi, cái tên Lâm Phàm kia tuy rằng khiêu khích mình nhiều lần, nhưng đối với Mộ Mãn Phong, dù giết tên kia cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, chẳng bằng ngăn Thích Già Tôn lại, học được Độ Hóa Thuật, dù Thích Già Tôn giả không dạy, Mộ Mãn Phong cũng đã chuẩn bị tinh thần trấn áp hắn. Sau đó dùng thu Hồn chi pháp, tìm kiếm Độ Hóa Thuật. Thích Già Tôn giả tuy lợi hại, nhưng Mộ Mãn Phong cũng không úy kỵ hắn.

-Thí chủ, ngươi bị tâm ma xâm lấn rồi.

Thích Già Tôn giả giờ vô cùng giận dữ, nhất thời nộ phật tâm thăng. Nếu như cứ ở đây kéo dài thời gian, để Lâm Phàm chạy mất, coi như xong đời rồi. Sau này muốn lại tìm lại hắn, đúng là khó càng thêm khó. Đối với cái tên tự xưng là Mộ Mãn Phong kia, Thích Già Tôn giả cũng bất đắc dĩ. Nhìn bên ngoài như một tiểu tử hiền lành, không nghĩ tới hắn lại tàn nhẫn như vậy.

-Nộ phật! Đại sư đúng là tinh thâm phật pháp, không bằng để ta tham khảo Phật pháp của đại sư một chút.

Mộ Mãn Phong cười một tiếng, vạn trượng phật quang giống như một dải lụa tỏa ra, uy bá thiên địa, khí tức còn mạnh hơn cả Thích Già Tôn giả.

-Ai…

Thích Già Tôn giả thở dài một tiếng, không nói gì thêm, đánh một chưởng về phía Mộ Mãn Phong.

...

- Xem ra, khả năng chạy trốn thành công rất lớn a.

Lâm Phàm đang phi hành trong hư không, thỉnh thoảng nhìn về phía sau. Từ xa có thể nhìn thấy một bầy cường giả như một bầy chó điên chạy theo sau lưng hắn, như không biết mệt.

-Con lừa ngốc nhỏ, tiểu gia lần này chạy trốn, nếu còn bị ngươi tìm được, tiểu gia trực tiếp đâm đầu xuống đất cho ngươi xem. Lâm Phàm cười to trong lòng, còn những tên gia hỏa theo sau lưng, Lâm Phàm căn bản không để trong lòng. Nếu như ra tay trấn áp bọn hắn thì là chuyện dễ dàng. Bất quá, vì không được để lại manh mối, nên Lâm Phàm không đánh trả, chỉ cần chạy thoát là được rồi

-Tiểu súc sinh, mau dừng lại cho ta.

-Hôm nay coi như đuổi tới chân trời góc biển, bọn ta cũng phải đưa ngươi đi gặp Diêm vương.

-Cái tên ghê tởm kia, dám khiêu khích chúng ta, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào.

Đám người Ngọc Lưu Thiên đang tức giận rít gào, bọn họ đã có ý tru sát Lâm Phàm từ lâu. Đặc biệt là Ngọc Lưu Thiên, tính khí vô cùng táo bạo, từ thời điểm tiến vào bí cảnh, trong người hắn sớm tích lũy một bụng tức giận. Mà tên Lâm Phàm kia lại vừa vặn nhảy ra làm càn, để lửa giận trong lòng của hắn kích phát hoàn toàn.

-Hừ, một lũ ngốc, nếu như không phải là né con lừa trọc kia, thì tiểu gia đã sớm chém sạch tất cả các ngươi.

Thân hình Lâm Phàm lập tức lấp loé, ẩn thân thuật triển khai đến cực hạn, trong nháy mắt hắn dùng Chỉ Xích Thiên Nhai bay trên trăm dặm. Trong hư không, Lâm Phàm như cá gặp nước, thân thể cường đại có thể ngăn cản hư không nghịch lưu. Hư không nghịch lưu bây giờ đối với Lâm Phàm, như cơn gió nhẹ, không thể làm hắn bị thương.

-Tên tiểu súc sinh này, chạy nhanh thật!

-Thân pháp của hắn quả nhiên linh hoạt, sau khi giết hắn, nhất định phải chiếm được công pháp đó.

-Không sai, hắn cướp đoạt toàn bộ nhẫn chứa đồ của đám người Tam Thi lão tổ, đó là một thủ bút kinh người. Du không chiếm được thứ gì trong bí cảnh, chỉ cần lấy được những chiếc trữ vật kia thì coi như chuyến này không uổng công.

Lâm Phàm trong mắt bọn họ, là một toà kho báu di động, tất cả mọi người đều muốn giết hắn.

-Cái quái gì vậy? Mỗi một tên đều như chó điên thế?

Khoảng cách giữa Lâm Phàm và những cường giả này càng lúc càng xa, không bao lâu nữa, là có thể chạy khỏi nơi này. Đệ nhị Nguyên Thần của hắn đang bận trấn áp Tiên Thiên chi mộc, tuy những Tiên Thiên chi mộc kia rất mạnh, nhưng đối với Lâm Phàm, nhấc tay là có thể chém giết.

-Ồ, phía trước là thứ gì vậy?

Vừa lúc đó, lông mày Lâm Phàm ngưng lại, từ phương xa, hắn thấy một Huyết Hải vô biên, rất quái dị. Những đám mây trên trời cũng chuyển sang màu đỏ, hơn nữa còn lan tràn với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt, những đám mây màu hồng kia, liền bao trùm trên đỉnh đầu Lâm Phàm.

-Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì vậy?

Những cường giả đang truy sát Lâm Phàm, cũng phát hiện thiên địa dị tượng, nhưng họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

-Phía trước có dị dạng, nhất định có bảo bối xuất thế.

-Chẳng lẽ, bảo tàng của Huyết Mang Ma Tôn…?

...

-Những thứ này rốt cuộc là gì?

Lâm Phàm trong lòng ngưng lại, hắn có dự cảm xấu về chuyện này. Hắn ngẩng đầu lên thấy một bầu trời đỏ như máu, bản thân như đang bên trong một đại dương màu đỏ.

-Chỗ quái dị, tất có yêu ma.

Lâm Phàm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bởi vì... Hết thảy đều quá quỷ dị. Vừa lúc đó, có một Hồng Vân quái dị máu lóe lên từng tia ánh. Bên trong những ánh sáng đó, tồn tại vô số phù văn.

-Vù!

Hư không rung động, một luồng sức mạnh không thể ngăn cản đột nhiên từ bốn phương tám hướng kéo tới, Lâm Phàm trực tiếp bị hư không ép ra.

-Sức mạnh thật lớn.

Trong lòng Lâm Phàm chấn động, nguồn sức mạnh này căn bản không thể ngăn cản. Muốn ép mình ra từ trong hư không, coi như cường giả Thiên Vị Thần tầng tám Thiên Địa Thần Đan, cũng không có năng lực này.

-Lực lượng cấm cố!

Lâm Phàm cảm giác pháp lực trong cơ thể mình vận chuyển chậm chạp, thậm chí ngay cả thời gian ở nơi này cũng dần dần chậm lại.

-Mẹ kiếp, có một tên gia hỏa giấu đầu lòi đuôi ở đây.

Lâm Phàm dừng bước, đánh ra Mạt Nhật Thiên Tai Thần Quyền, một quyền kia tựa như một vị Mạt Nhật thần linh, bao phủ thiên địa, đánh về phía hư không. Thế nhưng, thời điểm oanh kích lên Huyết Hải, giống như đá chìm đáy biển. Trong nháy mắt đã bị hóa giải, ngay cả một chút rung động cũng không có.

-Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm lại có tu vi cao như vậy, dù là Kiệt cũng không xử được ngươi, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bổng có một âm thanh mênh mông từ bốn phương tám hướng truyền đến.

-Là ai?

Lâm Phàm biến sắc, hắn nghe chữ “Kiệt” rất rõ ràng, chẳng lẽ là người của Cổ Tộc Chí Cao phái tới? Giờ khắc này, những cường giả kia cũng cảnh giác nhìn xung quanh. Bọn họ cảm nhận một luồng khí tức cường hãn, tràn ngập trong phương Thiên địa này.

Từ phương xa, có một bóng người hiện ra trước mặt bọn họ. Bóng người kia như hình thành từ sương khói, mờ ảo không có hình. Nhưng dần dần ngưng tụ thành một thân thể. Thời khắc thân thể đó thành hình, toàn bộ thiên địa như lâm vào huyết hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.