Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 1: Chương mở đầu : chết đi một cách lặng yên "3 năm trước"




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong lòng hai người đang có những suy nghĩ riêng.

Lâm Phàm sợ một quyền của mình, đập chết luôn còn lừa trọc, dù hắn hơi ra vẻ nhưng bản tính không xấu.

Bất kỳ yêu ma quỷ quái gì trước hệ thống, đều không thoát được.

Còn Thích Già Tôn Giả, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, cường độ thân thể của mình cũng không phải nói chơi.

của Phật Tộc được xem khó tu luyện nhất, mình cũng đã tu luyện thành công, cường độ thân thể càng cường hãn đến mức làm người ta sụp đổ.

Sau khi vận chuyển pháp lực gia trì thêm tín ngưỡng lực, biến hóa càng thêm kinh khủng.

Khoản buôn bán này, quả thật lời lớn.

Không chỉ kiếm được những Cổ Tộc này, nở mặt trước các sinh linh của Đại Thiên, loại buôn bán này tìm đâu ra chứ.

-Nhân tộc Đại Đế và Thích Già Tôn Giả hình như không hợp nhau thì phải?

-Đúng đấy, Nhân tộc Đại Đế muốn chết hết đám Cổ Tộc này, mà Thích Già Tôn Giả lại muốn độ hóa chúng.

-Haizz, chúng ta chỉ cần xem thôi, chuyện như vậy, chúng ta không thể chen vào.

Đối với sinh linh chủng tộc các giới, chuyện này có chút phiền toái.

Hai bên đều là đại nhân vật, hơn nữa đều là vĩ nhân một lòng vì chủng tộc các giới mà phấn đấu.

...

-Con lừa ngốc, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng tìm bản Đế lý luận.

Lâm Phàm nói.

-Thí chủ yên tâm đi, bần tăng nhất ngôn cửu đỉnh, dù bất hạnh bị thí chủ đánh chết, cũng tuyệt không oán hận thí chủ một câu.

Thần sắc Thích Già Tôn Giả trở nên nghiêm túc.

Nhưng trong lòng đang nở hoa, đùa giỡn, bằng sự lợi hại của bản Phật gia, còn bị ngươi đánh bại hay sao, quả thực mơ giữa ban ngày.

-Tốt lắm, chuẩn bị đi.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, thật không ngờ, nên phát huy rồi.

Cũng tốt, nên để con lừa ngốc này biết sự lợi hại của bản Đế.

Thuận tiện cho hắn biết, dám tinh tướng trước mặt bản Đế thì phải bỏ ra cái giá thê thảm như thế nào.

-A Di đà phật!

Thích Già Tôn Giả miệng niệm phật hiệu, trong chớp mắt thay đổi cực kỳ thần thánh, từng đạo phật quang từ sau lưng phát ra, ngay sau đó, một vị Nộ Phật tám tay màu vàng, khuôn mặt hung ác xuất hiện sau lưng hắn.

Từng đạo phật âm hóa thành liên hoa màu vàng tung bay.

-Thân Nộ Phật, vạn tà né tránh.

Trong nháy mắt, xung quanh Thích Già Tôn Giả như được hoàng kim bao quanh, khí tức cao quý, từ bi, thần thánh,dường như có thể độ hóa hết thảy ma đầu trên thế gian.

-Thí chủ, đến đây đi, bần tăng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thích Già Tôn Giả cao ngạo, hắn tu hành trăm năm, đã vượt qua rất nhiều thế hệ trước.

Kiêu ngạo là có, tự tin cũng có.

Nhưng vẫn duy trì một chủ tâm, một chủ tâm cứu vớt sinh linh chủng tộc các giới.

-Không ngờ lúc sinh thời, dĩ nhiên thấy được của Thích Già Tôn Giả tiền bối.

-Đúng đấy, dưới ánh phật quang, ta cảm giác linh hồn mình được cứu rỗi, thanh lọc, tâm tình oán hận Cổ Tộc trước kia, dĩ nhiên dần dần tiêu tán.

-Nghe đồn Thích Già Tôn Giả tiền bối vì độ hóa Cổ Tộc, đã từng không đánh trả, bị Cổ Tộc đánh đủ một năm.

-Cao tăng đắc đạo, nếu như Phật Tộc có nhiều cao tăng giống như Thích Già Tôn Giả, thì tốt biết bao.

Đám người được cứu nhìn một màn trước mắt, không khỏi tự nhủ.

Có người tốt, cũng có kẻ xấu.

Mà Phật Tộc cũng là như thế, có độ hóa chi Phật, cũng có tà phật sa đọa vực sâu.

-Không sai, mánh khóe rất đầy đủ, với cường độ thân thể này, ngươi là người cường đại nhất mà bản Đế từng gặp.

Lâm Phàm không khỏi tán dương một câu.

Những lời này cũng đều là nói thật, cường độ thân thể của Thích Già Tôn giả, nếu như dựa theo tu vi phân chia, đã đạt tới trình độ tầng sáu Thần Thiên Vị.

Có thể tu luyện thân thể đến trình độ này, Lâm Phàm chưa từng gặp qua.

Nếu như cố gắng một chút, đạt đến cảnh giới cao hơn, có thể so đấu cùng Cổ Tộc Chí Cao.

-Đa tạ thí chủ quá khen, xin mời thí chủ ra quyền, bần tăng tuyệt đối sẽ không né tránh, cũng sẽ không đánh trả.

Thích Già Tôn Giả nghe Nhân tộc trước mắt khen mình, trong lòng vui vẻ, khoái hoạt.

Thấy được mà không có được, thân thể bản Phật gia mạnh mẽ như vậy, Nhân tộc hiển nhiên bị thân thể mình dọa sợ rồi.

Nếu như nói cho tên này biết, bản Phật gia còn lưu lại một tay, không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì.

Càng nghĩ đến điều đó, Thích Già Tôn Giả không khỏi lộ ra nụ cười đê tiện.

Lâm Phàm nhìn nắm đấm nộn thịt của mình, thổi một hơi

-Tốt, con lừa ngốc, chuẩn bị xong chưa, bản Đế đến đây.

-Đến đây đi, ta không vào Địa ngục, thì ai vào địa ngục, hôm nay để bần tăng chịu đựng Nộ Quyền của thí chủ.

Âm thanh Thích Già Tôn Giả vang vọng.

Sinh linh chủng tộc các giới nhìn màn này, thật lâu không thể hoàn hồn.

Tình cảnh này đối với bọn họ, rất hiếm có, nói không chừng cả đời này đều không thể gặp được lần thứ hai.

Đối với quyết định đặt cược sinh tử vào tay Cổ Tộc, bọn họ càng xem trọng Thích Già Tôn Giả hơn.

Nhân tộc Đại Đế tuy lợi hại, nhưng thanh danh Thích Già Tôn Giả, đặc biệt là, là một trong những phật pháp cao thâm nhất của Phật Tộc, một khi tu luyện, vô địch thế gian.

Giờ phút này, Lâm Phàm từ từ đi đến Thích Già Tôn Giả.

Hai bàn tay, chậm rãi duỗi thẳng, năm ngón tay dường như đang nắm bắt gì đó.

Thanh thanh thản thản, không có một tia pháp lực.

Thích Già Tôn Giả nhìn công kích của Nhân tộc đại đế, trong lòng không khỏi cảm thán.

-Xem ra, Nhân tộc Đại Đế có cùng ý nghĩ với mình.

Theo Thích Già Tôn Giả, một chiêu thức hời hợt như vậy, có lực sát thương gì, nói vậy, Nhân tộc Đại Đế này đang khảo nghiệm quyết tâm của chính mình sao.

Lúc này, Thích Già Tôn giả không khỏi kính nể Lâm Phàm.

Tuy rằng Nhân tộc Đại Đế, mở miệng ra là gọi con lừa ngốc này con lừa ngu nọ, nhưng đều có một tâm chí cứu vớt sinh linh mạnh mẽ.

Bằng hữu như thế, đáng để kết giao.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm đi tới trước mặt Thích Già Tôn Giả, trong mắt lấp lóe tinh quang.

-Hắc Hổ Đào Tâm.

Ầm!

Lúc này, hai tay Lâm Phàm chộp vào ngực Thích Già Tôn Giả.

Thích Già Tôn Giả không ngờ Nhân tộc lại có tình thú này, dĩ nhiên công kích bồ đào nhỏ của mình.

Sinh linh chủng tộc các giới cũng lộ vẻ kinh ngạc, không biết rốt cuộc đang làm gì.

Lúc Nhân tộc Đại Đế xuất thủ, bọn họ nghi hoặc vạn phần, không biết một chiêu bình thản như thế này, có diệu dụng gì?

-Thí chủ, xin mời tiếp tục.

Thích Già Tôn giả cảm nhận một loại cảm giác kỳ diệu, tuy bóp ngực mình là nam tính, nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm, Thích Già Tôn Giả nghĩ nên thử lại một phen.

-Không cần, một chiêu là đủ.

Lâm Phàm đánh xong, kết thúc công việc, một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm này, một khi ra tay, chắc chắn gió tanh mưa máu.

Thích Già Tôn Giả nghi hoặc nhìn người trước mắt, không biết hắn có ý gì.

Trong chớp mắt, sắc mặt Thích Già Tôn Giả vốn đang bình tĩnh đột nhiên biến đổi, hai con mắt tràn ngập phật tính thay đổi kinh ngạc.

-Chuyện này...

Thích Già Tôn Giả cảm thấy bộ ngực mình phát sinh ra biến hóa, loại biến hóa này, rất khó diễn tả, thế nhưng có thể cảm nhận được...

-Muốn la thì cứ la đi.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

-Thí chủ, này…

Thích Già Tôn Giả không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đúng lúc này, sự đau đớn dâng lên trong lòng.

-A!

-Đau quá a, đau quá a, tại sao lại như vậy.

Thích Già Tôn Giả không thể tiếp tục duy trì sắc mặt lạnh nhạt được nữa, hai tay che ngực mình.

-Các ngươi nhìn đi, bộ ngực của Thích Già Tôn Giả có phải lớn hơn không?

-Sao có chuyện đó được, Thích Già Tôn Giả là nam mà.

-Cmn, thật sự là trở nên lớn hơn, các ngươi nhìn kìa, hiện tại đã càng lớn hơn nữa rồi, còn to hơn tộc trưởng Thỏ tộc.

-Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nhân tộc Đại Đế hời hợt ra một quyền, sao lại tạo thành tổn thương lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.