Chín Phong Thư Tình

Chương 55: Phế tay




Nhóm Tiêu Phàm đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi người của Ưng gia sắp xếp chiến thuyền, thời gian một nén nhang sắp trôi qua, vẻ mặt Dịch Bằng càng ngày càng trầm trọng.

- Công Tử, Hồ Lão Ngũ đoán chừng sẽ không trở về.

Mắt Dịch Bằng liếc nhìn bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng của Hồ Lão Ngũ.

- Tiêu huynh đệ, chiến thuyền ra biển đã chuẩn bị xong, chúng ta lúc nào cũng có thể xuất phát.

Lúc này, Ưng gia mang theo hai thủ hạ đi tới, giống như ước gì Tiêu Phàm lập tức ra biển vậy.

Tiêu Phàm vẻ mặt cực kì bình tĩnh, cười cười nói:

- Chờ một chút, cách thời gian một nén nhang vẫn còn một chút nữa.

- Tiêu huynh đệ, không gạt ngươi, trong nhà Hồ Lão Ngũ vừa...

Ưng gia còn muốn thuyết phục Tiêu Phàm điều gì đó.

Nhưng mà lời còn chưa dứt, Dịch Bằng đột nhiên ánh mắt sáng lên, kêu lên:

- Đến rồi!

Nhìn theo hướng Dịch Bằng chỉ, nơi xa đang có ba thân ảnh cấp tốc chạy đến, người cầm đầu chính là Hồ Lão Ngũ, sắc mặt của hắn có chút ửng hồng, hiển nhiên là dốc sức chạy đến.

- Xin lỗi, ta đi tìm hai huynh đệ của ta, bọn họ đều là người rất am hiểu việc đi biển.

Hồ Lão Ngũ thở hồng hộc nói ra.

- Một nén nhang, vừa đúng.

Tiêu Phàm cười cười, sau đó đứng dậy:

- Ta họ Tiêu, các ngươi có thể gọi ta Tiêu huynh đệ, hoặc là Tiêu công tử, những chuyện khác lên thuyền rồi lại nói.

- Được.

Hồ Lão Ngũ gật đầu, dư quang quét qua Ưng gia một cái, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói nữa.

Chiến thuyền Ưng gia chuẩn bị không nhỏ, cao khoảng mười trượng, dài ba mươi bốn mươi trượng, rộng vài chục trượng, có thể đủ cho mấy ngàn người chen chúc, những cái khác không nói, chỉ chiếc chiến thuyền này đã có giá trị không nhỏ.

Chiến thuyền rất nhanh xuất phát, đám Tiêu Phàm được người Ưng gia sắp xếp cho gian phòng rất tốt, ở ngay chỗ đầu thuyền, ngắm nhìn mặt biển rộng lớn.

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn chiếu đến từ phía sau, bóng đám người Tiêu Phàm đều kéo ra rất dài.

- Công Tử, thiên địa linh khí trên biển này vậy mà còn nồng đậm hơn cả trên mặt đất.

Dịch Bằng tham lam hít sâu mấy hơi, cảm giác toàn thân thư thái.

Tiêu Phàm gật gật đầu, thiên địa linh khí trên biển đương nhiên nồng đậm, nhưng so với Cổ Địa vẫn không bằng, không có quá nhiều trợ giúp cho việc thu luyện ChiếnThánh Cảnh.

- Tiêu công tử, nơi này cách Hung Long Hải Cốc ít nhất cũng phải nửa tháng, nếu như không thuận lợi thì còn lâu hơn, mọi người có thể đi vào khoang thuyền nghỉ ngơi, có chuyện gì đột nhiên xảy ra, ta sẽ gọi mọi người.

Lúc này, Hồ Lão Ngũ đi tới, đối với Tiêu Phàm ngược lại khá là tôn kính.

- Rất lâu chưa ngắm biển, ta ở chỗ này đứng một chút.

Tiêu Phàm cười cười nói.

Hắn giờ phút này cũng không có tâm tư gì mà tu luyện, đối với việc lĩnh ngộ Tu La Thiên Địa Chi Uy cũng chỉ thiếu một chút, tùy thời có thể phá bỏ tầng ngăn cách kia.

Những ngày qua, Tiêu Phàm sốt ruột đột phá, nhưng lại không thu hoạch được gì, huống chi, hắn hiện tại chỉ muốn đặt chân Lưu Ly Tiên Đảo, cũng không có tâm tư gì mà tu luyện.

Nhìn thấy Hồ Lão Ngũ còn định nói gì đó, Tiêu Phàm lại nói:

- Ngũ Ca yên tâm đi, chuyến này đi này nhất định sẽ rất thuận lợi.

- Cẩn thận một chút.

Hồ Lão Ngũ gật gật đầu, nhẹ giọng nói với Tiêu Phàm, liền quay đầu tiến vào trong khoang thuyền.

- Công Tử, ta thấy Hồ Lão Ngũ điều gì đó muốn nói.

Dịch Bằng nói.

- Trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi cảm thấy còn có gì phải lo lắng sao?

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên nói.

- Rõ, Công Tử, là ta suy nghĩ nhiều.

Dịch Bằng gật đầu, hắn tất nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm, nhóm bọn họ, chỉ cần không đ-ng phải Chiến Thần cảnh, trong thiên hạ căn bản không ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ.

Cho dù là Hồ Lão Ngũ, hay là Ưng gia, ngươi mạnh nhất của bọn họ cũng chỉ là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ mà thôi, cho dù trong lòng bọn họ có tính toán gì đó, cũng không thể uy hiếp được bọn hắn.

Đã như vậy, thì có gì phải lo lắng nữa chứ?

- Ngươi chỉ còn cách Chiến Thánh cảnh hậu kỳ một bước, những ngày này, ngươi liền sắp xếp bế quan đi, lúc đến Hung Long Hải Cốc ta sẽ thông báo cho ngươi, đừng khiến ta thất vọng.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói.

- Rõ, Công Tử.

Dịch Bằng gật đầu nói, trong lòng hắn đang nghĩ, vì sao Tiêu Phàm lại mang theo mình bên người chứ?

Dịch Bằng tự hỏi, thực lực của bản thân cũng chỉ là bình thường mà thôi, thiên phú cũng bình thường, căn bản không có điểm gì quá nổi bật, nhưng Tiêu Phàm lại luôn bồi dưỡng hắn.

Dịch Bằng biết một ngày nào đó bản thân sẽ có ích với Tiêu Phàm, hắn cũng luôn vì một ngày như thế mà nỗ lực, chỉ là thực lực bây giờ của hắn quá yếu, căn bản không có tác dụng gì.

Lúc này, đầu thuyền chỉ còn lại Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim, Thạch Thánh cùng Sở Phiền đã không thấy tung tích, với thực lực của hai người, Tiêu Phàm ngược lại cũng không lo lắng an nguy của bọn nó.

- Thời gian hơn nửa tháng, mặc dù không có lòng tu luyện, nhưng có thể sắp xếp lại công pháp và chiến kĩ bên trong Tu La Truyền Thừa, làm chuẩn bị để đột phá Chiến Thần cảnh.

Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Ngắm nhìn biển cả vô tận, toàn thân hắn buông lỏng, Linh Hồn Chi Lực giống như thủy triều khuếch tán ra bốn phía, cả người trong nháy mắt tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.

Tiêu Phàm đã lâu lắm rồi không có loại cảm giác được thả lỏng như vậy, những ngày qua vẫn luôn sống trong sự căng thẳng.

Hắn vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết Đệ Cửu Trọng, Tu La Thần Lực trong thân thể giống như hồng thủy vỡ đê tràn ngập trong kinh mạch, chỉ một thoáng, thiên địa linh khí điên cuồng vọt vào trong người Tiêu Phàm.

- Gào!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên quang mang nóng rực, bởi vì nó biết rõ, Tiêu Phàm đây là muốn đột phá, nó đang cảm thấy vui mừng thay Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, khoảnh khắc lúc hắn buông lỏng, hắn cảm giác suy nghĩ của mình trong nháy mắt thông suốt, việc vẫn luôn rầu rĩ vì chuyện đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, giống như nước chảy thành sông, cực kì thuận lợi.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Tiêu Phàm có sự lĩnh ngộ đầy đủ với Tu La Thiên Địa Chi Uy, bằng không, hắn cũng không thể nào đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong vào lúc này.

- Nghe đồn sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, chủ yếu dựa vào lĩnh ngộ, nếu như một người đang rầu rĩ vì một chuyện, rất có thể tẩu hỏa nhập ma, thậm chí cả đời khó mà bước ra được, lần này xem ra mình tới đúng chỗ rồi, biển cả đúng là một nơi thần kì.

Tiêu Phàm trong lòng trầm ngâm.

Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi, lại phát hiện ra bản thân luôn muốn đột phá, lại mãi không thể làm được, thì ra là do tâm trạng của hắn có vấn đề.

Cũng may hắn tỉnh ngộ kịp thời, bằng không hậu quả khó mà lường được, đừng nói đột phá Chiến Thần cảnh, có lẽ đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng vĩnh viễn không thể nào đột phá được.

Ầm!

Một tiếng nổ vang truyền ra từ trong thân thể Tiêu Phàm, giống như sấm rền vậy, lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, vô số huyết sắc Lôi Điện giăng đầy trong không khí, trực tiếp xé rách không trung.

- Chiến Thánh cảnh đỉnh phong!

Tiêu Phàm thở ra một hơi, đột phá Chiến Thánh cảnh, vượt qua một cái tiểu cảnh giới có lúc chỉ vẻn vẻn xảy ra trong vài phút.

Bởi vì người bình thường tự thân tích lũy, đã đủ giúp họ đột phá một cái tiểu cảnh giới, không cần thiết hấp thu thiên địa linh khí.

Nhưng mà gần như trong nháy mắt, Tiêu Phàm liền thu liễm khí thế toàn thân, đối với mảnh Hải Vực không biết này, hắn vẫn nên dành đủ sự tôn trọng và kính sợ.

Cũng đúng lúc này, không ít người nhao nhao đi ra ngoài, đề phòng nhìn bốn kia, tiếng sấm vừa rồi khiến bọn hắn thiếu chút nữa thì điếc.

- Tiêu huynh đệ, ngươi không sao chứ.

Đám người Ưng gia đi đến, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên người Tiêu Phàm.

- Không có việc gì.

Tiêu Phàm gật gật đầu, tiếu dung trên mặt không thể kiềm chế được lộ ra, đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, bây giờ Tiêu Phàm mới dám chân chính xưng là vô địch trong số những người dưới Chiến Thần cảnh.

Nhưng mà bây giờ, hắn còn chưa thể động đậy, Tiểu Thiên Địa đang điên cuồng hấp thu Hồn Lực để mở rộng, Tiêu Phàm không biết, lần này Tiểu Thiên Địa có thể mở rộng đến mức độ nào.

- Nếu không còn chuyện gì, vậy liền giải tán đi.

Ưng gia phất phất tay, lúc quay người, dư quang lại quét qua Tiêu Phàm một cái, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mà Hồ Lão Ngũ lại cau mày một cái, hắn cảm giác Tiêu Phàm có thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào, hắn lại không nói ra được.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.