Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng

Chương 4




Editor: Chi Misaki

Cúp điện thoại, Ninh Hạo chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như vậy.

Anh sợ chính mình lại rập khuôn theo con đường của anh họ.

Anh họ cũng không phải là một người yếu đuối, nhưng cuối cùng vẫn phải gánh vác trách nhiệm, dưới sự ép buộc của cha mẹ phải cưới người con gái mà mình không thích.

Anh có thể cảm nhận được nồng đậm bi ai trong lời nói của anh họ.

Vô lực chống cự, bởi vì chính lúc còn chưa đủ lông cánh sải rộng trên bầu trời, thì người con gái mình yêu thương đã sớm phải gả cho ngời khác làm vợ.

Đó là một loại vô lực bi thương.

Anh mở album ảnh trên điện thoại ra, ánh mắt đầy quyến luyến nhìn chính những bức ảnh mà anh đã chụp khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tiếu Nhiễm, tâm tình xuống dốc không phanh.

Anh thậm chí còn không bằng anh họ.

Ít nhất người anh họ yêu còn chưa kết hôn, tuy xa vời nhưng vẫn còn chút hy vọng.

Mà anh, ngay cả một chút hy vọng cũng không còn.

Trong lòng Tiếu Nhiễm căn bản không có anh.

Anh biết rõ đối với cô anh chỉ là một người bạn thân bình thường, một người bạn thân có thể tâm sự điều thầm kín trong lòng.

Nhưng dù có là bạn thân, bạn tốt thế nào thì vẫn như cũ chỉ là bạn thân.
"Tiểu Hạo, ăn cơm thôi!" Ninh phu nhân đứng ở ngoài cửa phòng con trai, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Con không đói bụng.Ba mẹ ăn trước đi."Giọng nói khàn đục cất lên.

Ninh phu nhân cau mày mở cửa phòng, đi vào trong: "Con lại làm cái gì? Nhốt mình ở trong phòng đến cơm cũng không chịu ăn!"

"Mẹ, con thật sự không đói bụng." Ninh Hạo nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, thanh âm cứng ngắc trả lời.

"Con đang xem cái gì?" Ninh phu nhân nhìn dáng vẻ khẩn trương của con trai, mi tâm nhíu lại thật chặt.

"Thật sự không có gì." Ninh Hạo lắc đầu.

"Nếu con còn vì Tiếu Nhiễm gì kia mà phiền lòng, mẹ nói cho con biết, mẹ và ba cùng quan điểm. Cho dù con bé có cùng Cố Mạc ly hôn, nhà của chúng ta cũng không thể tiếp nhận nó. Con nên sớm chặt đứt những nhớ nhung kia đi. Nếu là em gái con bé thì có thể suy xét." Ninh phu nhân vô cùng nghiêm túc nói.

"Tiếu Lạc?" Ninh Hạo kinh hoảng nhìn mẹ.

Mẹ làm sao có thể nghĩ như vậy?

Anh căn bản là không chút hảo cảm đối với Tiếu Lạc, nhất là sau khi Tiểu Lạc còn làm tổn thương Tiếu Nhiễm, anh càng không có khả năng thích đối phương.

"Tiếu gia vốn có chút căn cơ tại thành phố A, hiện giờ lại cùng Cố Mạc làm đám cưới, tại thành phố A lại có thêm chút quyền nói chuyện. Mặc kệ là ba con hay đối với con đường làm quan sau này của con đều có thể có chỗ giúp ích." Ninh phu nhân vô cùng bình tĩnh phân tích.

"Đủ rồi!" Ninh Hạo tức giận rống to, anh cực kỳ thất vọng nhìn mẹ mình, "Mẹ, con không thể tưởng tượng nổi mẹ lại là người ham quyền thế đến như vậy!"

Anh cứ cho rằng ba với mẹ trong cuộc sống hôn nhân đều tương kính như tân, không quá vẹn toàn vẹn ý, bà có thể hiểu lòng anh. Không nghĩ tới mẹ và ba đều cùng quan điểm, đều một dạng ham quyền thế, phàm tục!

"Cái này gọi là thực tế. Tiểu Hạo, con lớn chút sẽ hiểu điều này. Con xem anh họ Viễn Chu của con, thằng bé có cường ngạnh phản kháng, không phải cũng đành thỏa hiệp rồi sao? Phó Bộ Trưởng Trần tuy chỉ là Phó, nhưng lại có thực quyền, cậu con rõ ràng hơn anh họ con ở điểm này. Cưới Trần Lam với thằng bé mà nói trăm lợi mà không một hại." Ninh phu nhân bình tĩnh phân tích hiện thực cho con trai nghe.

Bà hy vọng con trai mình không cần cả ngày yêu tới yêu đi, cả đầu toàn những ý nghĩ không thực tế.

Ninh gia, tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận một người con gái đã kết hôn một lần!

"Ra ngoài!" Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo lạnh băng, không vui đuổi khách.

"Tiểu Hạo? Mẹ là mẹ con! Con dám nói chuyện như vậy với mẹ?" Ninh phu nhân quá mất thể diện, không tin nổi nhìn con trai.

Bà không thể tưởng tượng được con trai vốn ngoan ngoãn hiếu thảo có thể nói ra những lời như vậy với bà.

"Con không phải anh họ, không cần nịnh nọt! Các người đừng có bức con, con sẽ lấy cái chết để chứng minh!" Ninh Hạo lạnh nhạt nói.

Ninh phu nhân nhìn sự quyết tuyệt trong mắt của con trai, hoảng hốt nói: "Mẹ không bức con. Con tự mình suy nghĩ cẩn thận những lời mẹ nói. Mẹ đều là muốn tốt cho con."

"Con cùng Tiếu Lạc tuyệt đối không có khả năng. Mẹ nên chết tâm đi! Con muốn học bài! Làm ơn đóng cửa dùm!" Ninh Hạo lạnh mặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.