Chim Khôn Chọn Cành Mà Đậu

Chương 3: Mối thù cha




Hôm sau khi Lê Bách Thuần tỉnh lại, Tạ Mỹ Tiệp đã ra cửa, cô để lại trên bàn một tờ giấy và một phần sandwich, một chai sữa tươi, bảo anh ăn bữa sáng sau đó tự rời đi.

Cô gái này quyết định phải tuyệt tình như vậy đúng không?

Anh thở ra một hơi thật dài, cô đơn đem bữa sáng cô để lại ăn sạch, loáng thoáng cảm nhận được lúc cô vì mình chuẩn bị bữa ăn sáng có cất giấu một phần tâm ý.

Anh không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải nghĩ ra phương pháp để cho mình có nhiều cơ hội gần cô hơn.

Trước bởi vì anh sơ ý, đưa đến cơ hội mình có thể mất cô cả đời, hiện tại anh muốn bằng thành ý của mình khiến cho cô cảm động, để cho cô trở lại bên cạnh mình.

Anh thu dọn một vài thứ đơn giản, lập tức đứng dậy rời khỏi nhà của cô, trong lòng lại âm thầm thề, một ngày nào đó anh muốn mang cô rời khỏi đây, mang cô trở về chỗ ở của anh trong hiện tại, sum họp bên nhau…

Tạ Mỹ Tiệp không dám tin trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn thư hội viên yêu cầu tư vấn trên tay, đầu đột nhiên ngất đi.

Bây giờ là tình trạng gì? Chồng trước của cô tìm đến nhờ cô cố vấn tình yêu?!

Anh là thật lòng tìm đến cô nhờ tư vấn, hay là cố ý đến phá rối? Cô hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc anh muốn làm thế nào.

“Anh… sợ rằng không đủ tư cách.” Cô lộ vẻ mặt khó khăn mà nói chuyện với anh.

Lê Bách Thuần nhíu mày, cặp mắt lấp lành vì sao nhìn chằm chằm cô. “Nơi nào không đủ tư cách?”

“Anh có gia đình… ách!” Sau đó cô phát hiện tình trạng hôn nhân của anh thì run lên, anh đánh dấu vào ô chưa cưới, thoáng chốc lời nói ngừng trên môi, cảm thấy cực kỳ lúng túng.

“Không có mà! Anh nói rồi anh còn độc thân.” Khóe miệng của anh nâng lên nụ cười như không cười, nụ cười giống như chậm lụi nhạo báng cô.

Cô hít một hơi, vô cùng nghiêm túc nhìn anh. “Em cho là anh đã kết hôn với Tĩnh Phương.”

Nếu buổi tối mấy ngày trước anh uống say, cô không có cơ hội cùng anh thảo luận chuyện này thật tốt, như vậy vừa đúng dịp thừa lúc này hỏi rõ ràng một lần.

“Không có.” Anh và Tĩnh Phương căn bản không phải như cô nghĩ. “Anh chưa bao giờ coi cô là đối tượng kết hôn.”

“Nhưng không phải cô ấy…” Rất yêu anh sao?

“Việc của cô ấy thế nào là việc của cô ấy, không liên quan gì tới anh.” Anh trịnh trọng nói rõ.

“Nhưng mà cô ấy đồng ý giúp anh trên phương diện công tác…” Cô đã hồ đồ, không biết được đây rốt cuộc là chuyện hỗn loạn gì nữa.

Chân mày anh nhíu lại, hiển nhiên không hài lòng với ánh mắt cô nhìn anh. “Em cho rằng anh là loại đàn ông dựa vào phụ nữ ăn cơm sao?”

“Không phải… em chỉ là…” Cô ấp úng, không biết nên nói cái gì cho đúng.

“Tĩnh Phương sắp kết hôn rồi, lời nói này nếu như bị chồng sắp cưới của cô ấy nghe thấy, sợ rằng sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết.” Anh thầm than một hơi, đem chuyện Từ Tĩnh Phương sắp kết hôn nói cho cô biết.

“Ách… vậy nhờ anh giúp em chúc mừng cô ấy.” Thình lình xảy ra tin tức giống như một mũi côn, hung hăng đánh vào làm cô đau, toàn thân cô nhức mỏi không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.

“Anh sẽ chuyển đếncô ấy.” Anh gật đầu, nhìn cô luống cuống. “Vậy bây giờ em nguyện ý nhận vụ của anh không?”

“Đương, đương nhiên.” Nếu anh còn độc thân, vậy thì phù hợp với điều kiện hội viên công ty các cô, dĩ nhiên không có lý do thoái thác vụ buôn bán này.

“Rất tốt, nhưng anh nên bắt đầu từ chỗ nào? Nói năng? Bề ngoài?” Anh hài lòng gật đầu một cái, dễ dàng quay trở lại vấn đề chính.

“Xin hỏi… bây giờ anh có đối tượng không?” Cô hỏi hơi tối nghĩa, nhưng cũng không có thoát khỏi phạm vi chuyên nghiệp của cô.

Kỳ thật đây là những câu hỏi xã giao bình thường trong công ty thư ký tình yêu, tìm hiểu về mong muốnđối tượng cưới sinh của đối phương, bao gồm cả việc thường xuyên tới lui chỗ này, nếu mặc quần áo như thế nào, vì vậy trước tiên cô cần phải xác nhận anh có đối tượng hay không, mới tiếp tục phục vụ anh.

“Có.” Anh chớp cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy cả người cô nóng lên, không biết làm sao.

“Như vậy, xin hỏi anh cần em giúp một tay ở chỗ nào?” Vừa nghe đến anh có đối tượng, lòng của cô níu chặt, tâm tình phức tạp đến khó có thể dùng ngôn ngữ mà hình dung ra.

Cô không hiểu nổi đáp án mình muốn là cái gì nữa, chẳng trách người ta khoa trương nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, những lời này thật sự rất đúng.

Anh nâng lên nụ cười yếu ớt khêu gợi lại mê người, mắt thâm thúy từ nãy đến giờ chưa từng rời khỏi cô. “Em chỉ cần để trống thời gian, hẹn ước cùng anh là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.