Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 49




Quần áo của Sa Tả đều bị ngấm hơi nước, có lẽ do mất máu khá nhiều, có lẽ thuốc mê bắt đầu có tác dụng, cậu chỉ cần cử động liền cảm thấy rất đau, ban đầu Naga muốn đưa cậu vào nơi khô ráo hơn, hiện tại chỉ có thể ngồi cùng với cậu trên nham thạch ẩm ướt lạnh như băng.

“Chắc lát nữa sẽ tốt hơn”. Sa Tả nằm trên mặt đất, đầu gối lên đùi Naga, mặt quay về phía bụng dưới của hắn: “Loại thuốc gây tê này chỉ có như vậy, không có gì nghiêm trọng hơn”.

“Ừ”. Naga vân vê lỗ tai cậu, trái tai của Sa Tả rất mềm, cảm giác vân vê rất thích, hắn lại tiếp tục làm thêm vài lần.

“Naga”, Sa Tả đặt một tay ngang hông, vết thương trên tay được naga tùy tiện dùng vải xé xuống từ quần áo rồi buộc lại vài vòng, tay còn lại với vào trong áo Naga, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn truột của hắn, “Trình Khản có chỗ ở trên đảo à?”.

“Không thì anh ta ở đâu”. Giọng Naga rất lãnh đạm.

“Tôi tưởng căn cứ bí mật của anh ta nằm ở Tự Do thành chứ”.

“Anh ta không thích ở cùng với mục sư”, Naga tựa người vào vách động, nhắm mắt hưởng thụ cái vuốt ve của Sa Tả, “Tôi cũng không thích”.

“Vì sao?”. Đối với mục sư, chưa nói tới việc thích hay không thích, Sa Tả chỉ cảm thấy mục sư là một người rất sắc sảo, cũng xem như có thủ đoạn, ông ta biết làm sao để người ở Tự Do thành sinh tồn dưới sự lãnh đạo của ông ta trên mảnh đất khắc nghiệt này.

“Không biết, ông ta có lòng tham không đáy”. Naga suy nghĩ một chút.

“Dã tâm thì ai cũng sẽ có, có lẽ ông ta rõ ràng hơn chăng?”. Sa Tả mỉm cười, cảm thấy cơ thể đã có chút sức, cậu thử ngồi dậy.

“Tôi cõng cậu”. Naga kéo Sa Tả.

“Ừ”, Sa Tả nằm sấp trên lưng Naga, “Không biết Trình Khản dùng biện pháp gì đưa chúng ta về AS…”.

“Chúng ta?”.

Sa Tả ngừng động tác, cậu khá bất ngờ với câu nói của Naga, “Anh không đi theo tôi hả?”.

“Trình Khản chỉ nói cậu phải trở về”. Naga cõng cậu đứng lên, giọng nói có chút trầm, không nghe ra tâm tình.

“Anh không theo tôi quay về sao? Sở nghiên cứu nhất định không buông tha cho anh, anh ở lại đây cũng không an toàn”. Sa Tả ôm cổ hắn, có chút nóng nảy, trong tiềm thức của cậu, việc mang theo Naga rời khỏi nơi này trở thành một chuyện hiển nhiên, Naga là vật thí nghiệm, Sở nghiên cứu không thể nào mặc kệ hắn, nhưng Naga tựa hồ không có ý định rời khỏi nơi này.

“Tôi đã ở đây rất lâu rồi”. Naga chỉ nói như vậy, không nói thêm gì nữa.

Ở đây rất lâu rồi, Sở nghiên cứu cũng không thể làm gì tôi, ở đây rất lâu rồi, tôi đã quen với cuộc sống nơi này…

Sa Tả cũng không nói thì thêm, cậu nghĩ đơn giản quá rồi, đối với Naga mà nói, AS giống như một thế giới khác, cuộc sống ở đó và ở đây khác nhau một trời một vực, các loại công trình hiện đại hóa cùng với lối sống trưởng thành tựa như dã thú của Naga mà nói… chưa chắc là thích hợp nhất.

Làm sao bây giờ? Sa Tả nhíu mày, cậu thừa nhận cậu rất thích Naga, cậu hi vọng có thể luôn ở cùng một chỗ với người lúc lạnh lúc nóng, thỉnh thoảng còn ngây ngô khiến cho người khác đau lòng này, nhưng tình huống trước mắt chưa chắc là lựa chọn tốt nhất.

Trong động tựa như cái giếng có rất nhiều lối đi vắt ngang, thoạt nhìn không có khả năng là do sức người đào bới, nhưng từng cái một lại sắp xếp rất ngay ngắn, Sa Tả cảm thấy thiên nhiên quả thực rất thần kỳ.

Vừa rồi bọn họ còn ở bên trong địa phương ẩm ướt và âm lãnh, nhưng khi Naga cõng cậu đi xuống một chút, không khí bắt đầu khô ráo, nhiệt độ cũng tăng lên không ít, điều này khiến cho Sa Tả dễ chịu hơn rất nhiều, có chút hưởng thụ nằm sấp trên lưng Naga.

Cậu thích toàn bộ thời điểm tiếp xúc thân mật với Naga, không nhịn được hôn lên cổ hắn một cái.

“Nhột”. Naga dừng chân thả cậu xuống, xoay người nghiêm túc hôn lên chóp mũi cậu, rồi lại cúi đầu hôn lên cổ cậu.

Sa Tả kéo cái mũ của hắn lên, xoa xoa mái tóc của hắn, dừng lại, rồi lại xoa nhẹ, tiếp tục dừng lại, cuối cùng đưa cả hai tay lên mà xoa, cậu xoa đến tóc Naga rối tung lên rồi mới ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.

Năng lực học tập của Naga rất mạnh, hắn đã biết thời điểm đầu lưỡi duỗi tới là chuyện gì xảy ra, đầu lưỡi Sa Tả vừa mới đưa vào trong miệng hắn, liền chạm phải đầu lưỡi ướt át của hắn.

Sa Tả nhắm mắt lại, cùng Naga quấn quít, tay cậu lần vào quần áo hắn, ra sức vân vê trên làn da trơn nhẵn của hắn, hơi thở Naga nhanh chóng trở nên dồn dập, tay hắn cũng luồn vào áo Sa Tả, bắt lấy lưng cậu.

Lần này động tới vết thương của Sa Tả, cậu nhíu mày nhưng chịu dựng không lên tiếng.

Có điều Naga cũng đã phát hiện, hắn dừng tay. Do dự một hồi, tay lại vòng qua phía trước, bắt đầu hướng về phía quần Sa Tả.

Sa Tả bị động tác trực tiếp của hắn làm cho hưng phấn, cậu đưa tay cởi nút quần, tay Naga rất nhanh trượt vào.

Sa Tả tham lam vuốt ve trên người đối phương, trong đầu vẫn đang suy nghĩ những chuyện khác, hiện tại lưng cậu đang bị thương, hơn nữa còn rất đau, tiếp theo nên làm gì bây giờ? Nơi này không phải ổ của Naga, ngoài trừ nham thạch cứng rắn thì cái gì cũng không có…

Naga trái lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ chăm chú hưởng thụ chuyện lúc này, đối với hắn mà nói, hôn và vuốt ve đã là chuyện rất thoải mái.

Nhưng chưa được bao lâu, hắn đã dừng lại.

“Làm sao vậy?”. Sa Tả nhỏ giọng hỏi, sự khác thường của Naga khiến cậu lập tức khẩn trương, bắt đầu chú ý động tĩnh xung quanh.

“Có thứ gì đó tiến vào”. Naga buông lỏng cánh tay ôm lưng Sa Tả, Sa Tả nghe được âm thanh kim loại rất nhỏ, Naga đang cởi sợi xích trên đùi xuống.

Sa Tả không nghe thấy âm thanh dị thường nào, nhưng Naga sẽ không nghe lầm, nhất định đã có người tiến vào trong động, chỉ là, Naga nói là thứ, chứ không phải người.

“Là động vật sao?”. Sa Tả sờ soạng khẩu súng trong túi, vẫn còn ba viên đạn, cậu lại rút ra từ trong giày rồi cầm trên tay, “Dùng súng chứ?”.

“Không thể”. Naga rờ vào khẩu súng bên hông, kéo cậu đi lùi dần vào chỗ sâu của con đường hầm này, hạ thấp giọng: “Trình Khản nói thứ này không thể dùng trong không gian nhỏ”.

Sa Tả nhíu mày, nếu như không phải là quân đội liên bang có vũ khí tiên tiến, thì cậu cũng không quá lo lắng thứ kia là những người khác hay là động vật, chẳng qua trên lưng cậu có vết thương, cậu chỉ sợ sẽ liên lụy đến Naga.

“Cậu mở thanh chiếu sáng đi”. Lúc Naga kéo cậu lui vào một đoạn thì khẽ nói.

“Ừ”. Sa Tả khom lưng rút ra một thanh chiếu sáng từ trong giày Naga, cậu mở công tắc, cùng lúc đó, cậu nghe được phía bên kia đường hầm truyền tới tiếng hít thở, bầu không khí bắt đầu bị pha lẫn thứ mùi kỳ quái nào đó, cậu quơ quơ thanh chiếu sáng trong tay, nhưng không nhìn thấy gì cả, “Là cái gì vậy?”.

“Rác thải, rác thải trong sào huyệt ác ma”. Naga dẫn cậu lùi về phía đầu cùng của đường hầm, ở nơi này có một ngã rẽ, bọn họ chậm rãi quẹo vào, Naga dừng lại: “Rất nhiều”.

Câu trả lời này khiến da đầu Sa Tả tê dại, cậu nhớ lại “Rác thải” bị Sở nghiên cứu xử lí bên trong động băng, ý của Naga là, thứ hiện tại đang đến gần bọn họ chính là vật thí nghiệm thất bại trong Sở nghiên cứu sao?

Sa Tả không hỏi Naga vấn đề này, cái gì tới không quan trọng, đối phó làm sao mới là quan trọng.

Cậu ngửi thấy thứ mùi kỳ quặc càng lúc càng dày đặc trong không khí, nó giống như là mùi ẩm mốc, còn có thể nghe được tiếng thở dốc càng lúc càng nhiều, xen lẫn trong đó có rất nhiều đơn âm không có ý thức, giống như tiếng của trẻ con vừa mới học nói.

Thứ mùi lạ hòa cùng âm thanh khiến cậu lạnh cả sống lưng.

“Bọn họ có thể nghe thấy chúng ta không? Hay là ngửi được không?”. Sa Tả dùng âm thanh gần như thủ thỉ mà hỏi.

“Trên người cậu có mùi máu”. Naga đem dây xích quấn một vòng trên tay, “Cậu có thể chạy không?”.

“Có thể”. Lúc này chạy không nổi cũng phải chạy, cậu đã nghe ra được số lượng của “Rác thải”, chạy là phương pháp tốt nhất.

“Chạy”. Naga đẩy cậu.

Sa Tả cắn răng nén đau, xoay người chạy băng băng xuôi theo con đường hầm.

Naga chạy theo phía sau cậu.

Chưa chạy được hai bước, liền nghe thấy sau lưng truyền đến đủ loại âm thanh hỗn độn, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, cảnh tượng sau lưng khiến cậu thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Những thứ này đều là người mà, nhìn từ ngoại hình thì đều là người, nữ có nam có, nhiều người trong số đó bị trọc đầu, chỉ có vài sợi tóc lưa thưa dính phía trên.

Tất cả đều không mặc quần áo, da đầu được phủ một lớp vật chất dày cộm bán trong suốt như dầu trơn, mùi hương kỳ quái hẳn tỏa ra từ đó.

Số lượng những người này còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cậu, có lẽ có vài chục người, tất cả giống như phát điên rượt theo phía sau bọn họ, chân cũng không mang giày, nhưng lại chạy rất nhanh trên mặt đất nham thạch sắc nhọn.

“Trời ạ…”. Sa Tả ngoại trừ câu này cũng không nói được lời nào nữa, chỉ có thể dùng hết toàn lực đạp lên mặt đất gập ghềnh dưới chân mà chạy trốn.

Sợi xích trong tay Naga bay ra ngoài, con dao nhỏ trên đó đâm qua mắt của người chạy đầu tiên, xuyên thẳng ra phía sau đầu, rồi lại quấn lên cổ một người khác.

Tay hắn vung lên, đầu người kia bị cắt xuống, đồng thời người phía trước cũng ngã trên mặt đất.

“Phải tấn công đầu mới có tác dụng sao!”. Sa Tả vừa chạy vừa la, trong trường hợp phải chiến đấu với mấy thứ này, cậu phải biết được điểm yếu của chúng nó ở đâu.

“Không biết”. Sợi xích của Naga lần nữa bay ra ngoài, “Tôi có thói quen như vậy!”.

Cho tới bây giờ, Sa Tả không biết mình có thể chạy được thế này, dưới tình huống bị thương, vậy mà cậu có thể chịu đau chạy trốn, đôi chân giống như cánh quạt.

Con người dưới kích thích cầu sống quả là có tiềm năng vô hạn.

Naga vẫn chạy phía sau cậu, thỉnh thoảng đánh ngã một hai người.

Những “người” theo sát bọn họ tạo cho Sa Tả cảm giác giống như một đám Ca Luân phát điên, nhưng lại không có tốc độ và sức mạnh cường đại như Ca Luân, tựa như là… bán thành phẩm.

Khi cậu cuối cùng cũng thấy được ánh sáng lờ mờ ở lối ra, trong lòng nhất thời thở phào, đi ra ngoài thì súng của Naga có thể sử dụng.

Cậu dồn lực vào chân, chạy thật nhanh ra khỏi cửa động.

Không đợi cậu đứng vững, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu, trên ót bị cái gì đó lạnh lẽo chỉa vào.

Sa Tả lập tức nhận ra đây là một khẩu súng, nhìn xuôi theo thân súng, cậu nhìn thấy gương mặt mà cậu sẽ không quên được trong một thời gian ngắn, Thường Phi.

Cậu nhớ lại lời của Naga, cái động này thông đến tòa thành.

Naga cũng vọt ra ngay sau đó, lúc nhìn thấy Thường Phi chỉa súng vào đầu Sa Tả thì lập tức dừng chân.

“Không được cử động”. Thường Phi nhìn chằm chằm Sa Tả, nhưng lời là nói với Naga.

“Bên trong…”. Sa Tả rất sốt ruột.

“Tôi biết”. Thường Phi ngắt lời cậu, đột nhiên giương tay cao một chút, thứ gì đó màu đen bị hắn ném vào trong động.

Ngay sau đó, trong động truyền đến tiếng nổ rất lớn, chấn động đến đau cả màng nhĩ, đá vụn bay ra từ trong động đánh mạnh vào người, trên tay và cổ của Sa Tả bị chúng nó cắt vài đường.

Cửa động trong nháy mắt đổ sụp, những quái vật kia đều bị chặn lại bên trong.

“Hiện tại đi tìm Trình Khản”. Thường Phi vẫn như cũ chỉa súng vào đầu Sa Tả, hắn không tin tưởng Naga, từ trước đến nay, đối với những người Naga không thích, Naga đều chỉ ra tay theo tâm trạng, vì vậy hắn nhất định phải đảm bảo an toàn cho mình, “Đi con đường bên cạnh tòa thành, người tôi đã điều đi, sẽ không có ai ngăn cản các người”.

“Ừ”. Naga đáp lại, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe gắn máy, đây là loại xe người trong tòa thành thường dùng, hắn nhảy lên xe: “Cho chúng tôi?”.

“Đúng vậy”. Thường Phi do dự, cuối cùng cũng buông tay cầm súng xuống.

Sa Tả không nói chuyện, cũng chạy tới nhảy lên xe.

“Trình Khản đâu?”. Lúc khởi động xe, Naga hỏi.

“Không biết, tôi không cần biết những chuyện này”. Thường Phi nói xong liền xoay người bỏ đi, biến mất trong khu rừng cách đó không xa.

Sa Tả phát hiện hình như cậu có biết con đường Naga đang chạy, vài giây sau, cậu xác định đây là con đường bọn họ dùng chạy trốn lúc Naga cứu cậu lần đầu tiên, có thể đi thông đến đỉnh núi lửa.

“Bây giờ chúng ta đi tìm Trình Khản hả?”. Sa Tả ngả vào lưng Naga, tay cầm lấy lưng quần của hắn, sợ rằng mình sẽ bị ngã xuống xe, có lẽ vừa rồi mới chạy thụt mạng, tốc độ máu lưu thông tăng nhanh, thuốc mê còn sót lại trong người khiến cậu thấy hơi choáng váng, “Trình Khản ở đâu?”.

“Cậu từng đi qua rồi, là đầm lầy”. Naga nghiêng đầu.

Lần này băng qua đường hầm dung nham kia, Naga không bảo cậu nhắm mắt lại, cậu cũng đã thấy rõ lối vào, lối vào này nằm ở ranh giới có tuyết giữa sườn núi, bốn phía đều là tuyết trắng xóa.

Nếu như đứng trước cửa động thì có thể thấy rõ chỗ này có một cái động.

Nhưng ở cửa động có một khối đá nhô ra, vị trí tảng đá này vô cùng khéo, vô luận nhìn từ hướng nào, đều có thể che khuất cửa động, đặc biệt là lúc mắt người bị màu trắng kích thích trong thời gian dài, khi nhìn tới chỗ này, sẽ nảy sinh ra ảo ảnh chỗ này vẫn là tuyết trắng.

Hơn nữa, địa thế nơi này khá cao, nếu đã nhận định nơi này là tuyết trắng thì hiển nhiên sẽ không có người cố gắng trèo lên quan sát.

“Anh làm sao tới được chỗ này, nếu không lên đây thì căn bản không phát hiện được cái động này phải không?”. Sa Tả có hơi ngạc nhiên.

“Tôi có rất nhiều thời gian”. Naga nói.

Sa Tả thấy rằng khi ở chung với Naga một thời gian dài, những cảm giác nảy sinh đối với hắn sẽ không giống nhau. Bóng dáng cô đơn của Naga hiện lên trước mắt cậu, không có bạn bè, không có ai trò chuyện, thường xuyên bị đuổi bắt, một người vòng tới vòng lui trên hòn đảo trơ trọi…

Nếu như Naga từ chối đi tới AS cùng với cậu, vậy thì sau khi cậu đi rồi, Naga có phải sẽ trở lại cuộc sống như thế hay không?

Thế nhưng, AS hoàn toàn xa lạ với Naga có thể khiến hắn càng thêm cô đơn hay không?

Sa Tả lắc lắc đầu, cậu cảm thấy chuyện cậu có nên khuyên nhủ Naga cùng nhau rời khỏi đây sẽ vĩnh viễn không tìm được đáp án thích hợp.

Naga vẫn thuần thục lái xe trên mặt nước đầm lầy như giẫm trên đất bằng, mãi khi chạy đến chỗ sâu của ao đầm thì mới dừng lại bên cạnh một gốc cây khô.

“Đến rồi, xuống đi”. Naga vỗ vào tay Sa Tả.

Sa Tả vịn vai hắn từ từ trượt xuống xe, chân ngập vào trong nước, giẫm lên chỗ gần bánh xe, cậu không biết nếu đạp lên chỗ khác thì có bị hụt chân hay không nữa.

“Chỗ này đều là đất, không có gì đâu”. Naga xuống xe, từ từ đẩy xe về phía trước.

Sa Tả giật mình nhìn Naga đẩy xe về phía trước, sau đó thả tay ra, chiếc xe sau vài giây đứng yên, bất thình lình nghiêng về một bên, dần dần chìm vào trong nước.

“Bên kia là đất mềm sao, không cần xe hả?”. Sa Tả nhìn chằm chằm chiếc xe, không tới một phút đồng hồ, xe đã biến mất dưới mặt nước, không để lại chút dấu vết nào.

“Ừ, ra ngoài không cần đi đường này”. Naga đi tới cạnh gốc cây khô, xoay đầu nhìn Sa Tả, “Tôi cõng cậu”.

Thân cây khô này so với thực vật khác trên đảo Liệp Lang mà nói, cũng được coi là đại thụ che trời, dù rằng chỉ cần hai người là có thể ôm hết cây, hiển nhiên Sa Tả không thể thấy được cây cối ở AS, nhưng cậu biết, một thân cây muốn trưởng thành đến như vậy, cần phải mấy trăm năm.

Thân cây cằn cỗi này có lẽ đã từng chứng kiến lịch sử của đảo Liệp Lang.

Lúc leo đến ngọn cây, Sa Tả mới phát hiện ruột của thân cây đã mục nát biến thành một cái hốc sâu.

Bọn họ phải trượt xuống từ nơi này, không gian trong thân cây có hơi hẹp, Naga không có cách nào cõng cậu xuống dưới, Sa Tả đành phải dùng cánh tay và đầu gối chống vào thân cây khô ráp, lảo đảo trượt xuống.

Chấn động lúc rơi xuống đất khiến cậu nhe răng, nhưng cảnh tượng bên dưới hốc cây làm cậu nhanh chóng quên đi đau đớn trên lưng.

Đây là cái động đầu tiên cậu nhìn thấy từ lúc lên đảo mà không phải động nham thạch, đó là một động đất.

Đi xuôi theo động chưa tới vài bước, không gian trở nên rất thoáng đãng, nơi đây chính là chỗ ở của Trình Khản.

Một căn phòng đơn giản, không lớn, nhưng giường, bàn, tủ đều đầy đủ cả, từ góc độ thoải mái mà đánh giá, nơi này còn tốt hơn nhiều so với tòa thành và Tự Do thành.

Việc quan trọng nhất là, lúc Sa Tả đang cầm thanh chiếu sáng muốn nhìn kỹ xung quanh, Naga nhấn một cái lên tường, trong phòng lập tức có ánh sáng.

Căn phòng ngầm cư nhiên có điện! Sa Tả nhìn chằm chằm đèn điện trên trần thật lâu. Cậu không biết Trình Khản lấy năng lượng từ đâu.

Có điều đường nhìn rất nhanh bị một vài thứ khác thu hút, Sa Tả nhìn thấy trên tường và trên bàn đều viết đầy ký hiệu, thậm chí trên mặt đất cũng có.

Cậu lập tức nhận ra đây là mật mã của Trình Khản.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.