Chim Công Trắng

Chương 72




Tuy rằng thái tử bất mãn vì sự khiêu khích của phúc tấn, thế nhưng cũng bị động tác của phúc tấn khiến cho tâm ý nhộn nhạo, trong đầu xoay chuyển tìm cách, đưa tay bắt lấy bàn tay đang tác quái kia, xoa nắn rất ôn nhu dịu dàng, sau đó kéo tới bên miệng khẽ hôn một cái, cười nói, “Ah, phúc tấn, ta và ngươi chính là phu thê, hà tất phải dùng những lời cợt nhả bậc này chứ? Mà hôm nay cô mới vừa bị hoàng a mã nhắc nhở, cũng đã đáp ứng hoàng a mã, nhất định sẽ cho phúc tấn nhà ngươi mặt mũi.”

“A, gia là đang muốn nói cái gì kia?” đôi mắt Thạch Tuấn Nham nheo lại lườm thái tử, sau đó thu hồi tay của mình.

Thái tử thấy phúc tấn vẫn chưa hiểu được, khóe miệng nhếch hẳn lên, “Cô là muốn nói cho ngươi biết, không cần khiêu khích cô. Đêm nay cô chính là chuẩn bị cùng phúc tấn mơ chung một giấc mộng đẹp.” Nói xong lại nhắm mắt cúi đầu xuống thấp, cũng học theo cách phúc tấn đùa giỡn với hắn lúc nãy, ở bên tai phúc tấn thổi một luồng khí nóng, “Phúc tấn đừng quên, đêm nay làm lớn chuyện cũng không tốt, chỗ hoàng a mã cũng khó mà ăn nói. Hơn nữa, ở bên ngoài cửa còn có tai mắt. Nếu phúc tấn không muốn, cô cũng không cưỡng cầu, rồi người ta sẽ truyền ra ngoài nói thái tử muốn sủng ái phúc tấn, nhưng phúc tấn không tiếp nhận, hình tượng một phúc tấn hiền lành hiểu chuyện cũng không sẽ không còn phải không nào?”

“Gia, chúng ta đắp chăn chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm không được sao?” Thạch Tuấn Nham nghe xong lời này từ thái tử, biết chuyện tối nay phiền phức thật rồi, vì vậy chăm chú nhìn về hướng thái tử gia yêu cầu thương lượng.

Mặt thái tử gia đen lại như đít nồi, chẳng lẽ trong lòng phúc tấn thật sự có người khác, mới có thể cứ giữ khoảng cách như vậy từ nãy cho tới bây giờ còn chưa chịu cùng mình làm chuyện tốt?” Phúc tấn đừng quá ngây thơ, đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm, nhưng cô là một nam nhân bình thường không phải Đường Tăng a!”

Thạch Tuấn Nham nghe xong, có một loại cảm giác nhìn trời câm lặng, bất quá nếu nhất định phải như vậy, thì dù sao hai người cũng đã có một lần, cùng lắm thì liền đem thái tử làm bạn ngủ, kỳ thực chỉ từ ngoại hình mà nói, thái tử còn là một bạn ngủ chất lượng tốt.

Về phần mục đích của thái tử là để cho mình sớm ngày sinh hạ con trai trưởng, chiếu theo lịch sử ghi chép thì thái tử phi sinh con, hình như là phải năm sáu năm nữa mới sinh một nữ nhi, mà lúc đó, khẳng định chính mình sẽ không còn ở Dục Khánh Cung.

“Được rồi, gia đã có mệnh lệnh nô tì nào dám không tuân theo, gia đến đây đi!” Phúc tấn tưởng tượng xong những chuyện này, hai mắt nhắm lại hai tay đặt lên trên, nằm duỗi ra theo tư thế buông thả mặc cho người chà đạp, nằm một hồi không thấy gì lạ, liền mở một con mắt nhìn về phía thái tử hiện tại vẫn chưa có động tác gì liền nói thêm, “Gia, nô tì tin tưởng vào ngài mà xin nhẹ nhàng một chút…”

Thái tử Dận Nhưng đầu đầy sọc đen, người nữ nhân này còn có thể càng không biết xấu hổ hơn cả ta sao? Có nữ nhân nào lại dám bạo dạn nói như vậy với hắn! Hơn nữa phúc tấn nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích lại còn nói với hắn như vậy, “Ngươi với đầu gỗ đều như nhau, cô đều bị ngươi làm cho không còn một chút hăng hái nào. Mau đứng lên đi, không phải vừa mới nãy còn làm rất tốt sao?”

Thạch Tuấn Nham nghe xong tức giận mở mắt ra, “Gia, ngươi chẳng lẽ còn bắt nô tì phải chủ động? Ngươi đã quên chuyện trong đêm đại hôn rồi sao.”

Bị nhắc nhở đến chuyện lúc trước, cả người thái tử kích động giật bần bật, tuyệt đối không thể để cho phúc tấn đè ở trên người mình lần thứ hai, nghĩ liền bắt đầu tự mình cởi quần áo ra, cởi đến khi chỉ còn mặc mỗi cái quần sau đó liền cấp tốc đưa tay phanh y phục của phúc tấn ra, ngoài miệng còn lầm bà lầm bầm không chịu bỏ qua, “Lần tới chính ngươi tự mình cởi quần áo đi, nữ nhân nào ở cùng một chỗ với cô mà không phải hầu hạ cô, chỉ có ngươi là phiền phức như vậy. Trước tiên đứng lên, cởi quần áo.”

Phúc tấn chỉ có thể làm theo ý của hắn, ngực thầm nghĩ đến chuyện này cũng cần phải phiền toái như vậy, thực sự không phải là đàn ông. Từ trên giường ngồi xuống, tự mình động thủ cởi quần áo, nội y đơn bạc, nhưng mà trong phòng không khí ấm áp, cũng không thấy lạnh lắm, những đường cong trên người như ẩn như hiện, đưa tay khoát lên trên vai Dận Nhưng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn cũng cúi đầu, chủ động hôn lên.

Thái tử cũng không nhiều lời, thuận thế ôm phúc tấn, hai người ngã vào trên giường. Dần dần nhập vào cảnh đẹp, có điều phúc tấn đột nhiên hô ngừng, thực sự là phá hỏng phong cảnh.

Hóa ra thái tử mặc dù đã trải qua trăm trận kinh nghiệm phong phú, nhưng rốt cuộc rất ít hôn môi, động tác điều không được trôi chảy cho lắm, nhiều lần thiếu chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi của phúc tấn, răng môi gắn bó mật thiết bị cắn phải cũng là rất đau, phúc tấn chỉ có thể tạm dừng.

“Phúc tấn, ngươi thật sự rất là không biết tình thú!” Thái tử gia bất mãn, hắn đang muốn bắt đầu đây.

Thạch Tuấn Nham vừa bị nói như vậy, trợn to hai mắt mà nhìn thái tử, ai mới là người không biết tình thú a, người đến đá lưỡi cũng không thuần thục thì không có tư cách nói chuyện với hắn! Nghĩ liền hướng trên người thái tử nhào qua, nếu thái tử gia muốn tình thú, vậy cho hắn biết thế nào là tình thú.

“Cô không cần phúc tấn chủ động! Cô muốn tự mình làm!” Thái tử thấy động tác của phúc tấn, cho rằng phúc tấn là muốn đổi ý đè lên trên người mình, đương nhiên là hắn không đồng ý, đang nói thì phúc tấn giống như nhào tới một khúc củi, bắt đầu chuỗi động tác không hề đơn giản.

Thái tử ngoại trừ không biết hôn môi, thì các thủ đoạn khác cũng là rất tốt, đêm nay phúc tấn cũng không có tranh hơn thua với hắn, hắn có thể ở trên người phúc tấn tìm về cảm giác giã bánh ngày nào, tình ý cũng dâng trào một cách khác thường.

Phúc tấn dần dần chìm vào bể dục, cũng vô cùng nhiệt tình, trong lúc nhất thời, hai người hòa hợp đến cực điểm, khó mà chia lìa được.

Âm thanh trầm thấp, hòa trộn với tiếng rên đè nén, trong phòng chỉ còn lại cảnh xuân động lòng người.

Một đêm không ngừng nghỉ, ngay đến ánh trăng cũng xấu hổ mà phải trốn vào trong mây.

Ngày thứ hai, phúc tấn sau khi đứng lên cả người bủn rủn, thái tử đã đi vào triều sớm. Phúc tấn nghĩ đến sự việc đêm qua cũng coi như không tệ, cũng không hề có một câu oán hận gì, dù sao cái tên thái tử này làm bạn ngủ coi như đạt tiêu chuẩn, sau khi đứng lên tắm rửa xong mới dẫn Trữ ma ma, Lý ma ma với vẻ mặt đầy sự sung sướng vui mừng của bọn họ cùng đám người hầu quay về chỗ mình.

Để cho cung nhân hầu hạ dùng bữa sáng xong, Thạch Tuấn Nham còn phải nghỉ ngơi một hồi mới đi xử lý cung vụ hôm nay, xử lý cung vụ thì liền nghĩ đến hai người đầu sỏ còn có mấy người phi tử trong cung, chuyện hòa giải phu thê thái tử, bọn nô tài làm tai mắt đứng trong góc tường nghe trộm này không chừng đều sẽ có hành động riêng. Nhưng một đám nô tài này còn là do thái tử cố ý lưu lại, không chỉ là để trị hắn, mà còn vì dễ dàng truyền tin tức vào trong cung hơn, đó chính là chuyện phu thê bọn họ rất hòa hợp. Mà chính một đám người da mặt dày ngồi nghe ở góc tường cũng đều có thể hân hoan vui vẻ, mà người được nghe phần báo cáo này cũng vui vẻ, thật sự là đủ điên loạn.

Nghĩ đến đám phi tần trong cung này, bởi vì bản thân mình ngày sau sẽ quản lý lục cung sự vụ, ngoài mặt thì hướng mình lấy lòng, nhưng trong thâm tâm lại có ai mà không cười nhạo hắn một thái tử phi tương lai mới vào Dục Khánh Cung lại bị thất sủng kia chứ? Chuyện hôm nay vừa qua, cũng không biết sẽ có bàn tán gì?

Cùng là hoàng tử phúc tấn, đại a ca phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị và tam đại a ca phúc tấn Đổng Ngạc Thị chưa từng có nhiều phiền muộn như vậy, chỉ có hắn hết lần này tới lần khác, luôn luôn bị nhìn chằm chằm.

Thạch Tuấn Nham thưởng thức một ngụm hương trà, híp mắt lại suy tính chuyện này, ở Dục Khánh Cung cũng đã hai tháng có hơn, trong hậu cung có bao nhiêu người muốn ngấm ngầm bày mưu hãm hại hắn, hắn đều biết đến, hiện tại rất nhiều hoàng tử cũng còn ở tuổi vị thành niên, một đám phi tần của hoàng đế đều đã có chút rục rịch, bọn họ đều sợ phúc tấn của thái tử sớm ngày sinh hạ thái tử con trai trưởng, đó không phải sẽ khiến cho vị trí thái tử đang ngồi càng được vững vàng hơn sao? Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, thế nhưng chuyện giữa nữ nhân và nữ nhân với nhau thì chẳng cần kiêng kỵ gì. Thấy thái tử đem cái vị phúc tấn này của hắn ra làm bình hoa trang trí, lúc tiến cung thì mỗi một người đều cười đầy thâm ý, ngoài miệng còn nói muốn quan tâm bản thân hắn, nhiều lần hắn đã sớm phiền. Nếu mọi chuyện cứ cuốn theo chiều hướng này mà nói, chờ đến khi các hoàng tử đều đã trưởng thành, tình cảnh thái tử bất ổn, thái tử phúc tấn không chốn dung thân, tình thế tuyệt đối không hay.

Sợ rằng cái vị Thạch phúc tấn thực sự trong lịch sử kia, dù cho có ở trong hoàn cảnh gian nan khốn khó này cũng sẽ cùng lập cùng phế với thái tử mà không hề có một câu oán hận, đi theo hắn, ở bên cạnh chăm sóc hắn, nhưng vẫn phải sống trong cảnh cơ hàn nghèo đói cuối cùng bị bệnh mà chết.

Cho dù được Khang Hi đánh giá tốt mấy thì có ích lợi gì, số mệnh không tốt thì vẫn cứ không tốt, được khen cũng chẳng ăn được.

Đời này hắn ở vào vị trí này, nhưng tuyệt nhiên sẽ không giống như cái vị phúc tấn ngu ngốc trong lịch sử kia, sớm ngày rút lui mới tốt, kiên quyết trước khi rút lui phải đả kích tất cả mọi thế lực đối địch, dù cho có thế nào hắn cũng sẽ tin vào câu nói, người nào không cho hắn sống khá giả, hắn cũng tuyệt nhiên không để cho người đó sống khá giả!

Thái tử hay tên bạn ngủ hay gì gì đó, hiện nay đang dần dần phá hỏng chiều hướng tiến triển, Tác Ngạch Đồ đã rút lui không tái nhậm chức, nhưng càng như vậy thì tên thái tử vừa kiêu căng vừa kiêu ngạo kia còn có khuynh hướng thích lập liên minh với lão, tuy nói là mẫu tộc, nhưng nếu Tác Ngạch Đồ có thể dạy dỗ hắn thành người tốt, góp sức vào cũng không nói làm gì, nhưng hết lần này tới lần khác Tác Ngạch Đồ chỉ biết đưa ra chủ ý xấu, còn khư khư giữ lấy ý mình không tiếp thu ý kiến người khác.

Càng như vậy, sẽ càng nhanh có phiền phức.

Thạch Tuấn Nham nghĩ mọi cách làm ra chút động thái, khiến thái tử sớm ngày thả hắn đi. sau đó thái tử có xui xẻo, hắn cũng chỉ tưởng nhớ ở trong lòng, tiếc thương cả đời là được.

“Phúc tấn, chủ tử? Người mệt mỏi lắm sao?” Trữ ma ma phát ra thanh âm đem phúc tấn đang trầm tư gọi về.

Thạch Tuấn Nham nhẹ giọng nói, “Không có việc gì, hôm nay cung vụ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, ta trước nên tiến vào nội thất nghỉ ngơi một lúc.”

“Vâng, chủ tử. Lão nô hầu hạ người.” Trữ ma ma nghĩ đến chuyện đêm qua giữa thái tử và phúc tấn, chỉ sợ là phúc tấn mệt muốn chết rồi, còn phải xử lý những cung vụ này, thật là làm cho người ta cảm động.

Đúng lúc này, một tiểu cung nữ được cho phép tiến vào, thấy phúc tấn liền hành lễ, “Phúc tấn, Lâm thứ phúc tấn vừa hôn mê bất tỉnh, nô tỳ hồi bẩm lại người.”

“Hiện giờ Lâm thứ phúc tấn thế nào, truyền một thái y đi qua đó xem thử một chút. Chờ thu được kết quả thì quay về chỗ ta bẩm báo.” Phúc tấn nói xong không chờ tiểu cung nữ rời đi, tiến ngay vào nội thất, ngay cả nhũ mẫu và cung nữ cũng không để cho các nàng đi theo vào.

Mãi cho đến khi vào nội thất, hắn tiến vào không gian của mình xong, cả người mới trầm tĩnh lại, từ tối hôm qua đến bây giờ, mình thật đúng là mệt chết đi được, tiến vào trong khu nhà hiện đại, đến trong phòng tắm điều chỉnh lại tâm trạng, ngay trong bồn tắm thư giản kinh mạch, kích thích cho máu huyết tuần hoàn.

Sáng sớm hôm nay khi thái tử gia ngủ dậy, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tràn đầy tinh thần, tối hôm qua hắn quả thực rất hài lòng, ngực thầm nghĩ phúc tấn cũng không phải quá tệ, khi đã bắt đầu ngoan ngoãn chịu nghe lời thì vẫn có một mùi vị rung động lòng người. Thấy phúc tấn bị hắn vờn qua vờn lại mệt mỏi ngủ say như chết, hắn cũng làm ra cử chỉ nhân từ hiếm thấy, không có đem người ta đánh thức.

Bởi vì từ chỗ phúc tấn tìm về được chút tinh thần, cả người thái tử thoạt nhìn đều nhẹ nhàng lâng lâng, không có ai biết, giờ này khắc này, toàn bộ lồng ngực hắn đều tràn đầy vui sướng. Cài này so với chuyện được hoàng a mã khen thưởng, hay so với việc đoạt được trân tài địa bảo đều khoái chí hơn nhiều lắm, đây là chứng tỏ bản thân mình ở trong lòng phúc tấn cũng có chút cân nặng.

Đầy mặt vui vẻ, thời gian ở trên triều biểu hiện lại càng vượt xa sự phát huy của người thường, Khang Hi sáng sớm thượng triều đối với hắn cũng càng hài lòng liên tục gật đầu, nụ cười hiếm thấy trên mặt rồng, dáng tươi cười cũng không keo kiệt.

Thượng triều xong, thái tử lại cùng Khang Hi đi đến Cung Càn Thanh một chuyến, nghe một ít giáo huấn của hoàng a mã xong liền chuẩn bị chạy trở về Dục Khánh Cung.

Đi ra lại gặp được đại a ca Dận Thì, người nhìn không vừa mắt đang đứng ở trước mặt, nhưng Dận Nhưng ngày hôm nay lại có sắc mặt tốt khó có được.

“Đại a ca tại sao lại ở chỗ này?”

“Thái tử cát tường.” Đại a ca hời hợt mà chào hỏi một câu, ngày hôm nay lúc ở trên triều bị thái tử cướp hết phong độ thật đúng là làm hắn rất bất mãn, chẳng qua là ỷ vào danh phận thái tử, lại có thể được hoàng a mã sủng ái như vậy, rõ ràng là đạo đức cá nhân thái tử có yếu kém, hay là làm ra cái chuyện sai lầm gì, hoàng a mã cũng đều làm như không thấy, thật sự là khiến hắn không cam lòng. “Không thấy ta đang chuẩn bị ra khỏi cung hồi phủ sao? Thế nào, thái tử đây cũng là chuẩn bị đi về chứ?”

Cằm thái tử vung lên nửa cung độ, đuôi mắt tỏ ra vẻ khiêu khích lại vừa làm ra thái độ như trong mắt không có người, “Tất nhiên là cô đang quay về Dục Khánh Cung rồi.”

“Thái tử hôm nay có cái việc gì mà vui vẻ vậy, khó khi nào thấy được trên mặt thái tử điện hạ mang nét cười đấy?” Đại a ca hơi có ý trào phúng, thứ khiến cho hai huynh đệ bọn họ không ưa nhau chính là dáng vẻ kiêu ngạo của Dận Nhưng giống như bây giờ.

Đầu thái tử giương lên, một bộ dáng như muốn nói vì sao ta phải nói cho ngươi biết, lại thành công đem cơn tức trong lòng của đại a ca bốc cao lên.

Hai người đang hăm he, chỉ thấy tứ a ca Dận Chân cũng đi về phía bên này.

“Thái tử điện hạ, đại a ca, các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày mai sâu về với ông bà, lại không có chương mới, cầu tung hoa, tăng thêm động lực cho sâu a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.