Chim Công Trắng

Chương 11




Mày rậm của Tiêu Nhạc nhúc nhích, thật sự ngoài dự liệu của anh. Anh không ngờ cô lại hỏi về vấn đề này.

Anh trầm ngâm, thu lại vẻ đùa cợt, cũng như không trả lời ngay lập tức. Cặp mắt đen nhánh nhìn không ra tâm tình rơi trên người Diệp Ninh.

Diệp Ninh bị anh nhìn như vậy có chút không thoải mái, cảm thấy mắt anh giống như đèn pha, muốn soi thẳng vào lòng cô.

Nói gì thì nói, ban đầu cô vẫn là ghét nhất ánh mắt này của anh, ánh mắt không giống như để nhìn người!

Tiêu Nhạc im lặng một hồi, đột nhiên bật cười, cười đến mức ánh mắt tỏa sáng, thần thái rực rỡ. Có thể nhìn ra được, anh rất vui.

Anh đột nhiên ôm lấy Diệp Ninh, để cô ngồi trên đùi anh.

“Nè, không phải anh nói hỏi cái gì cũng trả lời hay sao, tại sao không trả lời!” Diệp Ninh xụ mặt kéo tóc anh. Chẳng lẽ cô hỏi như vậy là đụng phải cấm kỵ của anh rồi sao? Dù sao đó cũng là bạn gái muốn đi vào cung điện hôn nhân mà!

Vừa nghĩ tới đây, cảm giác ghen tuông nhỏ nhoi gần như không nhận ra được trong lòng cô đột nhiên đậm đặc. Đó là một cảm giác không hề thoải mái.

Góc môi Tiêu Nhạc càng ngày càng cong lên: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã kết hôn.”

Diệp Ninh xoa nhè nhè dưới lông mày, bọt chua ứa ra, vẫn không nhịn được hỏi tiếp: “Cô ta là hạng người gì, lúc ấy anh___”

Cô muốn hỏi lúc ấy anh yêu cô ta sao, nhưng suy nghĩ lại, chắc là yêu không sâu đậm rồi. Nếu không thì cũng không phải vì mình mà hủy đi đám cưới.

Nhưng trong nghìn vạn người, làm sao chỉ chọn một người đó, nhất định là phải rất thích cơ!

Diệp Ninh hiểu mình tự chui vào ngõ cụt, uống phải hủ dấm chua đã được chôn dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm, nhưng cô thật sự không thể khống chế được.

Cô nhìn Tiêu Nhạc, bắt đầu chờ anh nói ra một hai ba thứ gì đó, hò hét cô cũng được, thí dụ như ‘Đây là quá khứ của anh, anh không hề yêu cô ta’ gì gì đó.

Ai ngờ Tiêu Nhạc trầm ngâm một lúc, cuối cùng mới nói: “Thật ra cô ấy là một cô gái rất tốt, nếu không phải là vì sự có mặt của em, anh nhất định sẽ cưới cô ấy.”

Anh vừa nói xong, trong lòng Diệp Ninh không biết tràn đầy tư vị gì đây nữa.

“Tốt như vậy à? Rất đẹp, rất yêu anh?”

Tiêu Nhạc gật đầu, trong giọng nói có phần tiếc nuối: “Phải, trẻ tuổi xinh đẹp lại đơn thuần. Khi đó cô ấy một lòng một dạ yêu anh.”

Diệp Ninh kinh ngạc nhìn Tiêu Nhạc, bỗng dưng thật sự muốn đưa tay ra bóp chết anh.

Tiêu Nhạc ngước mắt nhìn về phía Diệp Ninh, cười nói: “Thôi được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa. Dù sao như người ta cũng đã kết hôn, có con. Con của cô ấy lớn hơn Nam Nam một tuổi ấy.”

Diệp Ninh trừng mắt liếc anh một cái: “Anh đây chính là cố ý, cố ý muốn em khó chịu phải không?”

Tiêu Nhạc nắm lấy đầu ngón tay mủm mỉm của Diệp Ninh: “Ninh Ninh, không phải. Anh chính là nói thật lòng. Em xem, cô ấy tốt như vậy, nhưng ở trước mặt em, đều không là gì cả. Anh gặp em, lập tức trở thành kẻ bạc tình, thiếu chút nữa chọc tức chết người ta.”

Thế nhưng những lời này đều không thể an ủi trái tim bị tổn thương của Diệp Ninh. Cô nhìn tới nhìn lui, nhìn thế nào cũng thấy là anh cố ý.

Còn không phải anh đang cố ý khoe khoang, ngấm ngầm ám chỉ, xem đi, người ta yêu anh nhiều như thế nào, còn em thì lại yêu anh không đủ!

Diệp Ninh ngồi trên đùi anh, sau khi ngẩn ngơ đấu tranh một phen, rốt cuộc cũng nhịn không được, sáp lại gần, cắn lên lỗ tai anh.

Lần trước anh cắn cô, lần này cô cũng không buông tha.

Khi hàm răng bén nhọn của cô cắn mạnh lên vành tai của anh, anh cũng không rên nửa tiếng, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.

“Đau không?” Cô nhướn mày hỏi.

“Đau.” Anh trả lời ngoan ngoãn.

“Lần sau không được như vậy nữa.”

“Không.” Anh cố chấp.

“Anh!” Đây là cắn không đủ mà!

“Ninh Ninh, anh thích.” Anh áp tới, liếm lên đôi môi dính máu của cô.

Môi cô mang theo mùi máu tanh, cô ngửa mặt nhìn anh, lại thấy sự khát vọng và hưng phấn tràn đầy trong mắt anh.

Cô có chút luống cuống, theo bản năng đẩy mặt anh ra. Khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng, cứng rắn, cô đẩy anh ra: “Em không thích…”

Nhưng anh vẫn áp tới, tỉ mỉ nhưng quyết liệt hôn xuống, giống như mưa rơi xuống môi cô, mặt cô, mũi cô, còn có cả mắt cô nữa.

Cô nghe giọng nói nỉ non khàn khàn của anh: “Ninh Ninh, có phải vừa rồi em cũng cảm thấy khó chịu, phải không?… Có phải hận không thể cắn nát anh ra…”

*************************

Tiêu Nhạc liền muốn tin tức kết hôn truyền đi đầy trời. Thỉnh thoảng Diệp Ninh cũng đăng nhập vào trang blog của mình để xem lại mấy lời tâm sự lảm nhảm trước đây, vào lúc này, cô có thể nhìn thấy đề tài bên cạnh, Tiêu Nhạc sắp kết hôn.

Dù sao đây cũng là Kim Cương Vương Lão Ngũ, là người giàu mới nổi vì Internet, chưa được bao nhiêu tuổi đầu mà đã có vài tỷ tư sản trong tay, anh ta sắp kết hôn, đây đồng nghĩa với mơ ước của biết bao nhiêu cô bé lọ lem sẽ tan vỡ như bọt nước.

Mấy ngày nay, bởi vì sắp tới tết Trung Thu, tập đoàn Nhạc Ninh có một buổi liên hoan Trung Thu. Tiêu Nhạc đã đề cập tới chuyện này với Diệp Ninh từ sớm, nói cô nhất định phải tham gia bữa tiệc này.

“Đến lúc đó chẳng những chỉ có em, mà Nam Nam cũng phải tới.”

Tiêu Nhạc sửa lại nút áo sơ mi, nói với Diệp Ninh.

Diệp Ninh hiểu được ý tứ của Tiêu Nhạc, anh chính là muốn cô và Nam Nam công khai lộ diện. Tiệc này sẽ có một vài người bạn tốt của Tiêu Nhạc, có bạn bè cá nhân cũng có bạn bè quen biết trên phương diện hợp tác làm ăn. Dĩ nhiên hôm đó cũng sẽ có giới truyền thông.

Đây giống như là mượn cơ hội tuyên bố tin cưới.

Diệp Ninh đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Thỉnh thoảng cô ra vào tập đoàn Nhạc Ninh, dường như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn tổng giám đốc phu nhân nhìn cô, nhưng lại không bày tỏ một cách lộ liễu. Tất cả mọi người đã tương đối khắc chế.

Người ngoài nhìn vào, họ đoán chừng cô và Tiêu Nhạc đã sống chung với nhau không biết bao lâu rồi.

Cũng có người bị tin tức này bùng nổ, hỏi Tiêu Nhạc đủ thứ chuyện, hỏi anh im hơi lặng tiếng lại lọt ra được một cậu con trai.

Tiêu Nhạc nhất định không trả lời.

“Sau này có thể gặp phiền phức ở lại đây, có thể không?” Anh nhìn cô hỏi như vậy, trong mắt đầy ý cười.

“Dạ, hiểu rồi.” Diệp Ninh gật đầu.

Ở chung như vậy, đừng nói là uất ức, còn đủ loại thăm viếng khác, đoán chừng không dễ dàng cho anh.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi anh:

“Trước kia anh ở đâu?”

Cô thật sự không biết nhiều chuyện về anh, suy cho cùng anh không thể nào ở lầu dưới nhà cô, lại càng không thể ở công ty, cho nên nhất định anh phải có một chỗ ở.

“Khu nhà Sơn Minh. Nơi đó phòng ốc lớn hơn một chút, phía dưới còn có vườn hoa, em và Nam Nam nhất định sẽ thích.” Anh cười cười nhìn cô nói như vậy.

Cô biết khu nhà Sơn Minh, cách đây cũng không xa lắm, lại gần công ty của anh, là một khu dân cư hạng sang, bên trong đều là biệt thự dạng nhỏ.

“Ok.” Cô không nhiều lời, chỉ nói một chữ.

“Chiều thứ Sáu anh và em đi đón Nam Nam, sau đó chạy thẳng qua bên kia nhìn một chút, được không? Vừa đúng thứ Bảy này là dạ hội ở công ty.” Tiêu Nhạc đi tới, ôm lấy hông cô, thương lượng.

Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng được, gật đầu:

“Mấy ngày này Nam Nam đi học, em cũng không muốn ảnh hưởng đến nó. Em sẽ chuẩn bị quần áo trước, đến lúc đó dẫn theo con đi luôn. Chỉ là có một chuyện…”

Một chuyện rất quan trọng.

“Họ của Nam Nam, sau này anh có muốn đổi không?” Cho tới hôm nay, xã hội đã phát triển nhiều, nhưng rất nhiều quan niệm vẫn còn rất bảo thủ. Ví dụ như họ của con, phần lớn là phải theo họ cha, hiếm khi theo họ mẹ, để mọi người khó tránh suy đoán nhiều chuyện. Như Tiêu Nhạc là loại nhân sĩ nổi danh xã hội, có con trai theo họ mẹ, dễ dàng bị người ta đoán mò. Chuyện này đối với Nam Nam sau  này không tốt.

“Chuyện này không quan trọng, em tự quyết định nhé.” Tiêu Nhạc lại không quá để ý đến vấn đề này.

“Vậy thì đổi đi. Em đã suy nghĩ rồi, thật ra thì Tiêu Nam nghe cũng thuận tai.” Nói đến đây, Diệp Ninh còn đọc lại hai lần ‘Tiêu Nam’, vậy cũng coi như thuận miệng rồi.

Tiêu Nhạc nắm lấy ngón tay cô, cười:

“Anh cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của dòng họ em. Nếu không như vậy đi, gọi Tiêu Diệp Nam, họ Tiêu, tên Diệp Nam. Như vậy Nam Nam sẽ làm quen dễ hơn.”

Diệp Ninh không hề nghĩ tới kiểu này, bây giờ nghe được, vô cùng thích thú: “Được lắm, nghe không tệ, cứ như vậy đi.”

Về phần dời hộ khẩu, đổi tên, Diệp Ninh cũng không mấy quan tâm. Dù thế nào đi nữa thì  anh cũng sẽ tự mình đi làm.

Nhưng đương nhiên, phải đợi sau khi bọn họ lĩnh chứng.

Đến tình cảnh này rồi, Tiêu Nhạc cũng không gấp gáp, dù sao mọi chuyện cũng đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Chiều thứ Sáu hôm đó, bọn họ đi tới đón Nam Nam tan học trước.

Nam Nam cũng biết hiện tại ba mẹ muốn kết hôn, cho nên rất cao hứng, ở trên xe phấn khởi hỏi chuyện hôn lễ, còn nói muốn làm cậu bé cầm hoa. Sau đó nói tới chuyện học trong trường, cậu bé bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói mình đi học quen biết bạn bè như thế nào, thầy giáo như thế nào.

Andy vẫn lái xe phía trước, Diệp Ninh một nhà ba người ngồi ở phía sau. Cô nhìn hai cha con một khuôn khắc ra, nhìn con trai cao hứng bừng bừng kể chuyện trường học, nhìn Tiêu Nhạc bên cạnh cười cười lắng nghe, đột nhiên cô cảm giác thật hạnh phúc.

Cô vẫn cho rằng cố gắng lớn nhất của mình chính là không để cho con trai thiếu thốn, nhưng cô chưa từng ý thức được, thật ra có lẽ con trai cần nhất chính là một nhà đầy đủ cha mẹ.

Một người cha thương yêu nó, có thể đánh bại rất nhiều rất nhiều thứ.

Buổi tối hôm đó, bọn họ đi thẳng tới biệt thự bên khu nhà Sơn Minh. Diệp Ninh thì sao cũng được, Nam Nam lại rất thích bên đó.

Màu sắc trang trí và cách bố cục cũng rất giống phòng ốc trước kia. Các loại thiết bị điện dụng trong nhà nhìn rất quen thuộc. Chỉ là phòng ốc rộng rãi hơn nhiều, lầu dưới là phòng tiếp khách, phòng ăn và phòng cho người giúp việc. Lầu trên là phòng ngủ, tầm nhìn ánh sáng rộng rãi sáng ngời.

Buổi tối cả nhà nói chuyện xong, Diệp Ninh dẫn Nam Nam đi phòng của cậu bé. Chờ đến khi cậu bé ngủ thiếp đi cô mới đi ra ngoài. Vừa ra ngoài thì nhìn thấy Tiêu Nhạc đang chờ ở hành lang.

Ánh đèn dìu dịu trên tường chiếu xuống, anh đứng nơi đó cầm điếu thuốc trong tay, nhưng lại không đốt mồi.

Vóc dáng anh cao lớn, gần đây nhìn không gầy giống như những lúc lần đầu gặp gỡ. Ánh sáng phản chiếu như vậy nhìn sang lộ ra bả vai rộng lớn.

Anh vốn là một người đàn ông có vóc dáng rất tốt.

Lúc này anh ngẩng đầu nhìn lên, xa xa, trong cặp mắt đen tựa như có ý cười như có như không.

Giờ phút này, đột nhiên Diệp Ninh có cảm giác người đàn ông này thật sự rất quyến rũ.

Bất kể là bộ dạng anh cười, hay là đang kẹp điếu thuốc trong tay, đều tràn đầy vẻ hấp dẫn không nói ra được.

Dĩ nhiên, một màn hấp dẫn nhất vẫn là người đàn ông tràn trề sức quyến rũ này đang đứng trong hành lang gần nửa đêm khuya, kẹp một điếu thuốc nhưng lại không đốt, chờ người.

Cổ họng Diệp Ninh đột nhiên khô khốc, cô nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi: “Tại sao còn chưa đi ngủ?”

Vừa nói ra mấy lời này, cô cũng có thể cảm giác được cổ họng mình căng chặt, mất tự nhiên.

Quan hệ của bọn họ đã được xác định, con cũng đã sinh, ngày mai sẽ công bố tin cưới, kế tiếp chính là đi lĩnh chứng kết hôn, chính thức hóa vợ chồng hợp pháp, thậm chí còn đã sớm ở chung một chỗ.

Nhưng đoán chừng người trên thế giới chưa bao giờ nghĩ tới, thật ra giữa anh và cô chỉ là ngủ chung một cái giường, đắp chung một cái chăn, nằm nói chuyện phiếm. Thật sự vô cùng thuần khiết.

Cô cũng không phải là người bảo thủ gì, trong lòng hiểu được đây chỉ là chuyện sớm muốn, thậm chí mơ hồ cảm thấy có lẽ đã đến lúc rồi.

Anh cứ chờ như vậy ở chỗ này, khát vọng trong mắt dường như hiện rõ. Thậm chí mỗi một chỗ trên cơ thể của anh cũng có thể khiến cô cảm nhận được sự cần thiết của anh đối với mình.

Tiêu Nhạc cúi đầu thật thấp, vẫn cười như cũ: “Đi ngủ bây giờ.”

Hả…

Câu trả lời có chút ngoài dự liệu của cô.

Chỉ là cô vẫn gan dạ đi tới, ôm lấy eo của anh: “Được, vậy em cũng đi ngủ.”

Lúc này, theo như cô dự đoán thì anh sẽ ôm mình thật chặt, sau đó thì sao, phải về phòng chứ?

Nhưng Tiêu Nhạc lại từ từ nhưng kiên định buông cô ra, dịu dàng dụ dỗ: “Ừ, về phòng ngủ đi.”

Diệp Ninh sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.

“Thế nào? Còn có chuyện?”Tiêu Nhạc cười cười nhìn cô, trong mắt vẫn dịu dàng như cũ.

Diệp Ninh liền vội vả lắc đầu, nói: “Được, em đi ngủ!”

Nói xong, cô vội vàng chạy về phòng mình.

Đó là phòng dành cho khách!

Tối hôm đó, cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại, dĩ nhiên là không ngủ được.

Có lúc Tiêu Nhạc ôm cô, đè cô, hôn cô, cô cũng có thể cảm giác được loại khát vọng bành trướng đó. Đó là loại sức mạnh của dây cung đã kéo đến cực hạng, vận sức chờ phát động.

Đối với mình, không phải là anh không có ý tưởng, chỉ là anh đè nén rất  giỏi.

Kết quả thì sao, tối nay mình đã chủ động đến thế rồi, nhưng anh lại làm như không thấy?

Diệp Ninh suy nghĩ một hồi cảm thấy rất kỳ lạ. Mà suy nghĩ nhiều thì trong lòng lại khó tránh không được vui, rốt cuộc là anh có ý gì vậy?

Đang suy  nghĩ đâu đâu, điện thoại di động của cô vang lên, là một tin nhắn.

Cô cầm lên nhìn, là Tiêu Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.