Chiêu Tài

Chương 27: Anh muốn đích thân kiểm tra một chút




Mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, gáy bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Sau một lúc lâu bàn bạc thì thống nhất là về trước, đợi mai lại đến. Ngay lúc bọn họ vừa quay đầu chuẩn bị rời khỏi thì nghe được dưới giếng có tiếng của xe kéo, cùng với mùi điểm tâm cực kỳ thơm ngon. Bọn họ vừa ngửi được mùi này liền giống như mất hết hồn phách, thoáng chốc đều tự ai về nhà nấy. Còn ông Thạch lúc nào cũng mang theo ngọc bội tổ truyền của dòng tộc. Nghe nói có từ thời Vương Mãn làm loạn, là bảo vật của một đại quý tộc thời Hán đánh rơi, cuối cùng lưu lạc chốn dân gian, trở thành đồ gia truyền của Thạch gia. Do luôn mang theo mảnh ngọc này, nên thần trí vẫn còn tỉnh táo so với người khác. Ông gọi vài câu, nhận thấy mấy người bạn trong nhóm có vẻ không nghe được. Họ cứ lúc tỉnh lúc mê thật dị thường. Lúc này ông cũng đã về đến nhà, nghĩ thầm ngày mai phải tìm người ra giếng lại xem sao. Nếu không được nữa thì phải báo cáo lên chính phủ để họ phái người đến điều tra.

Lúc này tôi lại hỏi: “Cụ à, nếu cụ không mất trí nhớ, thì tại sao lại không thông báo lên ạ?”

Ông lão lúc này như nhớ lại cảnh tượng đáng sợ. Ông nhắm hẳn hai mắt, răng kẽo kẹt ma sát vào nhau, cố khống chế cảm xúc của mình.

Thì ra lúc đó, trong nhà ông Thạch còn có một mẹ già, đang bị bệnh rất nặng, chẳng làm được gì cả. Sau khi về nhà thì đập vào mắt ông là cảnh mẹ già đang đứng thẳng người ngay cửa lớn. Thoáng chốc ông cảm thấy lo lắng, kia dường như không phải mẹ của mình vậy. Còn đang do dự thì bà bỗng cất tiếng, nói muốn nấu cơm cho ông ăn. Cùng một buổi tối, ông Thạch đã liên tục gặp phải nhiều chuyện hoảng sợ cùng tò mò. Giờ đây người mẹ bệnh liệt giường của ông bỗng khỏe ra, đi đứng hoạt động thật tự nhiên, như vừa lùi lại 20 năm về trước vậy. Thật vừa mừng vừa sợ. Nhìn bà cụ chiên trứng rất thành thạo, ông Thạch liền nghĩ chắc là tổ tiên phù hộ. Đang vui đến run rẩy, thì nghe bà cụ cất tiếng nói, giọng nói rõ ràng không phải của mẹ ông. Âm thanh kia cực kỳ khốc liệt, vừa nghe đã biết ngay không phải do người ở thế gian này phát ra. Theo như ngụ ý của ông Thạch, thì ông cảm thấy mẹ mình như bị thứ gì đó nhập vào vậy. Kia vẫn là người mẹ quen thuộc đến nỗi chẳng thể nào quen hơn. Nhưng tiếng nói này lại âm trầm xa lạ. Lúc này bà cụ vẫn cứng nhắc cất lời khi tay vẫn còn đang khấy trứng: “Trong giếng kia tuyệt không tầm thường. Ngươi không cần tìm hiểu làm gì, cũng không được kể với bất kỳ ai. 50 năm sau sẽ có người đến điều tra. Đến lúc đó, ngươi đem toàn bộ chuyện chứng kiến hôm nay kể lại. Coi như là duyên phận khiến ngươi có thể thanh thản rời đi. Mẹ của ngươi cũng có thể sống thêm 5 năm. Nhưng nếu ngươi để lộ chuyện này trước thời gian quy định. 5 năm dương thọ còn thiếu kia sẽ đòi lại từ người của con cháu ngươi. Đến lúc đó đừng trách ta để người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.”

Kể đến đây, chúng tôi liền biết ngay, âm thanh kia là của ai. Bà ta chắc chắn là Tá Thọ bà rồi. Nhưng đối với ông lão này khi nghe tiếng nói kia hẳn là phải sợ đến mức té bệch xuống đất. Nhìn chằm chằm vào mẹ mình, thấy bà từ từ xoay người lại, mặt bỗng nhiên mỉm cười đầy quỷ dị. Trong nháy mắt, ông cảm thấy gương mặt này không phải của mẹ mình, mà của một bà lão xa lạ, chưa từng thấy bao giờ. Vì để bảo vệ bản thân, mẹ mình và con mình, ông đành phải giữ kín bí mật này trong 50 năm trời. Hơn nữa, dựa vào tín nhiệm và chức trách, ông đã ngăn cản không cho ai đến gần giếng đến tận bây giờ. Nhưng cũng theo lời ông nói, những người nhảy xuống giếng năm đó, trong thời gian dài đằng đẳng như thế, cũng chẳng thấy hiện lên lần nào. Đây gần như trở thành tâm bệnh của ông.

Lục tử cũng có cùng suy nghĩ với tôi, liếc ông lão một cái hỏi: “Nếu nói như cụ thì 6 người kia…. Chưa từng trồi lên ạ.?”

Ông lão gật gật đầu, lúc này con dâu lão đã bê ra một cái mâm, trên đó có mấy ly nước ô mai mời chúng tôi. Ông lão vừa thấy người đến liền cắt ngang không đả động gì đến vấn đề này nữa. Bất quá, vẻ mặt ông lúc này gần như đã được giải thoát. Xem ra ông đã giữ đúng lời hứa, mãi che giấu bí mật này đến tận hôm nay rồi. Chúng tôi cảm ơn con dâu của ông, rồi thưởng thức ngay món quà vặt thôn quê này. Uống vào ly nước ô mai mật đào cảm thấy đầu óc bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôi nghĩ ông lão này chắc cũng đã kể xong chuyện rồi, những thứ khác chỉ có thể dựa vào thẻ đồng kia xem có tra ra gì không. Ba người chúng tôi nán lại một chút xong cũng chào tạm biệt. Lúc về Lục tử còn xin thêm cả bình nước ô mai, nói bịa là để dành trong tủ lạnh uống từ từ.

Chúng tôi về lại nhà mình. Đã qua lâu như vậy nhưng cảm giác lạnh lẽo kia vẫn còn loáng thoáng. Vì thế dù trời đang nóng như vậy, tôi vẫn như cũ, chẳng thể chảy được giọt mồ hôi nào cả. Bạch Dực cẩn thận để ba lô xuống. Lục tử vương tay muốn chạm vào, tôi liền gấp gáp nắm chặt tay cậu ta: “Thứ này bị nguyền rủa, tuyệt không thể chạm vào.”

Nghe vậy cậu ta liền như bị điện giật mà rụt tay về. Mặc kệ có bị mất mặt ra sao, tay vẫy vẫy tay nói: “Kia rốt cuộc là cái gì vậy?”

Bạch Dực ngồi ở sopha, cũng lạnh dị thường như tôi. Anh châm một điếu thuốc nói: “Đừng sợ, thứ đó chắc đã tiết ra hết sát khí rồi.” Nói xong thì đưa điếu thuốc cho tôi, ý bảo tôi từ từ bình tĩnh lại.

Tôi cầm lấy điếu thuốc, hút một hơi mới thấy có chút bình thường. Liếm liếm môi nhìn Bạch Dực, liền thấy anh lấy từ trong gương ra cái chén của Tá Thọ bà. Anh đưa cho tôi bảo đi rót một chén nước. Lúc tôi mang nước đến thì thấy bọn họ đã đem thứ gì đó ra khỏi ba lô. Tôi vừa liếc thấy thẻ đồng kia đã chạy dài vì sợ cái lạnh thấu xương của nó. Bạch Dực ngăn tôi lại, cầm lấy chén nước, sau đó ngâm cả thẻ đồng và ngọc Huyền Hoàng vào trong đó. Bỗng nhiên miếng ngọc bỗng phát ra rất nhiều chất đen, nhìn thoáng qua cứ tưởng là đang mài mực. Tôi lúc này mới yên tâm, hỏi ngay vào vấn đề chính: “Bụng anh rốt cuộc là chứa gì thế? Anh nói chúng ta đã tìm được cố vấn thần bí rồi. Chẳng lẽ là miếng đống rĩ này àh?”

Bạch Dực hút một hơi thuốc chỉ vào thẻ đồng kia nói: “Là nó tác quái đấy. Nhưng giờ đây toàn bộ sát khí đã bị ngọc Huyền Hoàng hút lấy rồi.”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy lời Bạch Dực nói không hợp lý cho lắm, vội hỏi ngay: “Ngọc Huyền Hoàng nếu có thể khắc chế mấy thứ xui rủi, vậy sao chiếc hộp ở hồ Thiên Mục trước kia đã ở cùng nó lâu như vậy mà tôi vẫn bị nguyền rủa đấy thôi?”

Bạch Dực khoát tay, nhìn miếng ngọc nói: “Đây là sự bất cẩn của tôi. Tình huống lúc ấy thật nguy cấp. Cậu nghĩ lại xem, khi xưa, bất kể là ai đã đặt miếng ngọc này vào hộp, đều có mục đích cả. Tôi đã nói rồi, cái hộp kia ngay từ đầu đã không muốn thả ngọc Huyền Hoàng. Mà chờ người sau này mở nó ra, bát khổ phong hồn chú chẳng phải là để chờ người đó hay sao? Nhưng núi non, hồ nước nơi đó lại rất yên bình, nên theo một góc độ nào đó thì ngọc Huyền Hoàng chính là một loại pháp khí khắc chế bát khổ phong hồn. Ông chủ Triệu lúc tìm được miếng ngọc cũng đã nhìn ra được bí mật kia. Ngọc Huyền Hoàng chính xác là có khả năng hấp thu tà khí, nhưng khả năng của nó không mạnh, không thể tự thân hóa giải oán khí. Vì thế tôi đã dùng bùa giúp thêm cho nó, để có thể hóa giải âm độc. Bất quá ngọc Huyền Hoàng cũng chỉ hữu hạn, nó bị ăn mòn không phải ít, nên tôi phải dùng cái chén này để lọc ngọc vậy.”

Bạch Dực giải thích một hồi, tôi cuối cùng đã hiểu. Thì ra chuyện là như vậy, cái hộp quỷ quái kia lúc xưa không phải dùng để hại người mà vì bất đắc dĩ mới mượn năng lực của ngọc Huyền Hoàng để hóa giải sát khí hay âm tà gì đó. Bất quá, Tá Thọ bà lại đóng vai gì trong câu chuyện này. Bà ta hẳn đã chứng kiến 6 người kia nhảy xuống giếng vì thẻ đồng này. Tại sao lại muốn ông Thạch che giấu suốt 50 năm. Chuyện tôi muốn biết, muốn làm thật có trăm ngàn khó khăn đây.

Lục tử không hề suy nghĩ phức tạp như tôi, cậu ta gật gật đầu hỏi: “Theo như anh nói, thì thứ này chính là thủ phạm mà chúng ta đang tìm?”

Bạch Dực nhìn thẻ đồng kia, mắt thoáng lên phức tạp, nói: “Đây là suy đoán của riêng tôi thôi, các cậu nghe tạm thử xem. Nếu theo câu chuyện của 50 năm về trước, có thể là như vầy. Thẻ đồng kia không biết đã được ném xuống giếng từ khi nào, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn. Mợ hai Kiều tự tử vì tình, rồi cô ta bị thứ kia uy hiếp đồng thời cũng nhận được quỷ khí từ nó. Tôi đã từng nói, quỷ khí có thể khiến cho oan hồn trở nên dữ tợn, thậm chí thành ác quỷ. Chuyện của 50 năm về trước, có thể do quỷ khí đã hấp thu được một ít bát khổ vong hồn chú, hoặc trói buộc oan hồn đến giếng kia, vừa đúng lúc ông Thạch nhìn thấy. Còn chuyện nhập hồn chắc là do Tá Thọ bà. Bà ta muốn cảnh cáo ông Thạch không được tiết lộ ra ngoài, phải đợi 50 năm sau để nói cho chúng ta biết. Vì thế nếu tôi đoán không lầm, Lục Tử, ông chủ của cậu khi ấy chỉ biết một ít về chuyện quỷ chú thôi. Toàn bộ đều là tin tức rải rác, thật sự chẳng có căn cứ xác thực nào đâu. Bất quá, Tá Thọ bà lại biết vô cùng rõ về chuyện này, thế là đã nhờ thứ dưới giếng kia báo cho ông chủ cậu. Nhưng dưới giếng đó không chỉ đơn giản là quỷ khí còn có một hồn ma của mợ hai Kiều đã hóa thành ác quỷ nữa. Cho nên tư liệu mà lão thu được hẳn là cũng nhiều nhưng không liền mạch. Trừ mớ văn tự khó nhằn ra, thì mợ hai Kiều chẳng có vai trò gì trong chuyện này cả. Liên kết lại, tại sao lão không tìm đến giếng của thôn này, vì lão không biết được chuyện của mợ hai Kiều. Muốn đọc được mật mã này phải tốn rất nhiều công sức. Lão không dại gì phí phạm suy nghĩ vào đó. Bất quá, lão không ngờ rằng, quỷ khí và oán niệm của mợ hai Kiều lại nằm cùng một chỗ.”

Lục tử nghe xong thì rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Nói thế thì chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?”

Bạch Dực dụi tàn thuốc, cầm thẻ đồng lên nói: “Giải mã chữ trên thẻ đồng này trước đã. Sau đó chúng ta cùng xem có tin tức gì không. Đúng rồi, Lục tử, cậu không phải luôn mang theo dụng cụ khảo cổ, thuốc chống oxy hóa và cọ sao. Chải sạch nó trước, tôi học đại học chuyên về thứ này mà, để xem có thể đọc được không. Đến phiên Lục tử cậu ra tay rồi đấy.”

Lục tử gật gật đầu lau mặt, xong liền chuẩn bị ra ngoài, tôi chỉ chỉ thứ đó hỏi: “Còn thứ này thì sao?”

Bạch Dực chỉ vào nước trong chén nói: “Đem thay nước đến chừng nào ngọc không còn tỏa ra khí đen nữa.”

Lục tử vỗ vỗ vai tôi, liền ra ngoài. Trước khi đi cậu ta còn uống một ngụm lớn nước ô mai, nói là phòng cảm nắng. Bạch Dực nhắm mắt, nằm trên sopha không biết đang nghĩ gì. Tôi nhìn chằm chằm cái chén, cứ liên tiếp thay nước, sau lại bực mình. Rõ ràng chỉ hai miếng mong mỏng. lại có thể làm đen nhiều nước như vậy. Vừa ngồi trong phòng khách vừa nghe tin tức trên TV.

Bạch Dực bỗng đến sau lưng tôi hỏi sao rồi. Tôi chỉ chén nước đã đen thui một nữa nói: “Không còn phát sáng nữa, xem ra nó cũng yếu xìu như tôi thôi.”

Bạch Dực rót cho tôi một ly trà nói: “Đừng nôn nóng. Manh mối của chúng ta càng ngày càng rõ. Đây là chuyện tốt mà.”

Tôi khoát tay nói: “Không sao, sinh tử ở mệnh, phú quý do trời. Điều này em cũng biết, chỉ là cha mẹ em chỉ có một thằng con trai, nếu ngủm thật thì…. Em hy vọng anh có thể thay em chăm lo cho họ. Bọn họ cũng đã vì em mà vất vả cả đời.”

Bạch Dực vỗ vỗ vai rồi lại xoa xoa đầu tôi nói: “Đừng nói nhảm, anh nói là em sẽ chết khi nào? Chỉ cần anh không cho, Diêm Vương gia cũng sẽ không dám nhận em đâu.”

Giờ còn nghe được mấy lời hăn hái của thằng nhóc này, thật giống như được ăn chùa một bữa lớn mà. Dù gì, có Bạch Dực bên mình thì chắc chắn sẽ có cách làm cho xui xẻo của tôi không phát triển hơn nữa. Sự xuất hiện của anh đúng là vận may của tôi. Tôi ngây ngô mỉm cười, tiếp tục thay nước mới. Tay Bạch Dực vẫn gác lên vai tôi như cũ, rồi toàn thân anh đang dựa hẳn vào lưng, từ phía sau ôm choàng lấy tôi. Cảm thấy dường như anh có tâm sự gì, tôi liền lên tiếng hỏi: “Anh có chuyện muốn nói sao?”

Anh lặng yên một chút, hơi do dự nói: “Nếu có một ngày, em phát hiện ra anh gạt em, em sẽ làm sao? Em có thấy là anh đang gạt em không?”

Tôi quay đầu lại thấy anh thật lạ lẫm. Đầu anh đang cúi xuống, hàng mi dài che mất đi ánh mắt, nhưng dáng vẽ của anh là đang sợ hãi câu trả lời của tôi. Tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng tin tưởng anh đã trở thành thói quen. Tôi không thể tưởng tượng ra được cảnh mình nghi ngờ Bạch Dực. Tôi cố ngác miệng cười thật gượng gạo: “Sẽ không thể nào đâu. Anh sao lại gạt em được chứ. Anh và em còn gì để ngờ vực nhau? Sao bỗng nhiên lại nói mấy câu như vậy?”

Bạch Dực thấy tôi như thế cũng hơi mỉm cười, sau đó chầm chậm mở tay ra. Trong khoảng khắc vòng tay đó rời khỏi mình, tôi như cảm thấy rất hụt hẫng. Điều này làm lòng tôi nhói lên, vội kéo tay anh lại hỏi: “Có chuyện gì à?”

Anh lại vuốt vuốt tóc tôi, cười nói: “Không có gì đâu, chờ sau khi việc này chấm dứt, nếu chúng ta vẫn bình yên vô sự, anh muốn dẫn em đến một chỗ.”

Tôi hỏi: “Chỗ nào thế?”

Bạch Dực đang muốn mở miệng, thì Lục tử vọt vào, miệng cứ hét toáng lên là bên ngoài trời thật nóng. Vừa thấy chúng tôi đang gần sát bên nhau thì lùi lại mấy bước. Tôi nhanh chóng buông tay Bạch Dực ra, xấu hổ nói: “Đã lấy mọi thứ chưa?”

Lục tử đặt một cái hộp bằng kim loại lên bàn, lau mồ hôi đang nhễ nhại nói: “Anh Lục của cưng đã ra tay, thì còn thứ gì mà không lấy được. Cứ dùng thoải mái, đừng khách sáo nha!”

Mắt Bạch Dực lúc nãy đã bình tĩnh lại như cũ, làm như vẻ bất an lúc nãy chỉ là ảo giác vậy. Anh cầm lấy hộp đến bàn làm việc. Lục tử đối với mấy chuyện như thế này đã sớm nhìn mãi thành quen, cũng đứng bên cạnh vội vàng lấy ra dụng cụ phụ giúp cho Bạch Dực. Hơn hết cậu ta còn đảm nhận việc cẩn thận chép lại nữa. Vẻ mặt của bọn họ vô cùng chuyên chú, nhưng nước trong chén vẫn còn đen như mực. Cuối cùng thì miếng ngọc kia cũng không còn thoát ra khí đen nữa, tôi liền mang chén đến. Bọn họ liền ra sức phục hồi lại vài chục chữ trên đó. Xem ra để đọc được đám văn tự này phải bỏ ra rất nhiều công sức. Chợt nhớ đến các nhà khảo cả từ sáng đến tối cứ cắm đầu cắm cổ đào bới các khu di tích thật không phải dễ dàng gì. Chả trách, anh bạn tốt của tôi kia, đọc không biết bao nhiêu là sách sử còn học cả ngành khảo cổ chứ chẳng chơi. Ấy thế mà khi tôi hỏi tại sao anh lại không xin đúng việc trở thành một chuyên gia khảo cổ, thì liền ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ nói: “Tiểu An, cưng không biết đâu nhá. Làm khảo cổ ấy, chẳng qua y như một ông nông dân thôi. Nếu như chẳng tìm thấy gì, thì sự học cũng bằng vứt hết đi rồi.” Ngay lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, thì Lục tử bỗng vỗ bàn hét lớn lên: “Chuyện quả nhiên là vậy!”

Tôi cũng lon ton đi đến, hỏi cậu ta thế nào rồi. Lục tử chỉ khoát khoát tay bảo tôi chờ một chút, bọn họ làm tiếp ít việc nữa, sau đó sẽ giải thích với tôi. Tôi lại chờ vài ba giờ nữa, trời rất nhanh tối, thoáng cái đã qua 7 giờ rưỡi. Cuối cùng Bạch Dực cũng ngẩng đầu lên, Lục tử buông viết xuống. Tôi lại một lần nữa đến hỏi: “Nhị vị…. đã xong việc rồi ạh?”

Bạch Dực chỉ vào tờ giấy nói: “Dịch lại đi, nhiều khi chúng ta phải giải ra thêm lần nữa ấy.”

Lục tử đưa luôn cho tôi tờ giấy ý bảo tự xem. Trong đó có một đoạn văn diễn giải mấy văn tự kia. Thật may là Lục tử đã dịch lại kỹ càng thành thứ ngôn ngữ hằng ngày. Tuy không đầy đủ cho lắm, nhưng tôi có thể đọc được. Nó viết thế này: Tiên vương chú cửu đỉnh, lại tính thời thế nhiều lần, không thể đạt thành ước vọng. Sau để lại di chiếu trong lăng, ban chết cho chín người có khả năng dị bẩm thiên phú. Dùng tám loại khốc hình cực kỳ tàn nhẫn ban chết cho họ. Chia ra làm: Một người nữ mạng cực âm vào đêm âm nguyệt sẽ mổ lấy đứa con đang mang trong bụng ra, sau đó cướp đi đôi mắt âm dương của của dị nhân để tế kiếm. Đem một mỹ nữ khuynh thành lột da róc thịt cho chết. Bỏ trùng cổ giết chết một người đang sống thật thọ. Chặt đầu một học sĩ kiến thức uyên thâm tế thần cây. Đem một người thuộc dòng gia tướng cho ác quỷ nhai xương đến chết. Cuối cùng, giết một đôi đa tình và moi lấy tim một kẻ vô tình.

Đến đây, lại thu thập thi hài của chín dị nhân kia, cùng hủy với cửu đỉnh, lập lại ấn chú quỷ khí, phong bế đường vào Hà Bá điện. Phàm bất cứ ai đến gần đều phạm phải quỷ khí muôn đời làm quỷ, vĩnh viễn canh giử cho Hà Bá điện. Đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

Tôi ngẩng đầu lên nói: “Vậy là sao thế? Bọn họ dùng cách biến thái như vậy để hành chết chín người kia thật dã man quá mà. Tất cả là để chế ra quỷ khí, để dành canh cửa Hà Bá điện gì đó? Người cổ đại thật ăn no rảnh rỗi rồi làm ra chuyện dọa người nha.”

Mặt sau của thẻ đồng còn khắc bản đồ thật kỳ quái. Trên đó vẽ một vùng núi sông thật lớn, giữa đó còn có cung điện. Tuy không thấy rõ nhưng vẫn tỏa ra khí thế bàng bạc. Chắc là do thẻ đồng này đã không còn trọn vẹn nữa. Chẳng lẽ đây là mô tả lại Hà Bá điện trong truyền thuyết hay sao?

Lục tử xem đến đây thì nhăn chặt mày nói: “Cậu không thấy lạ lắm sao. Kia giống như Chu Văn Vương đã định làm ngay lúc đầu ấy. Nhưng sau đó lại thành Chu triều bí sử. Vậy thì, đến tột cùng là vì sao Chu Văn Vương lại sợ hãi và hoảng loạn như vậy? Xem cái cách hành hạ mấy kỳ nhân kia thật quá ác độc mà. Bao gồm cả vương thất, đến đứa trẻ mới sinh cũng không tha luôn nha.”

Tôi lắc lắc đầu, đối với các thời đại lịch sử thật chẳng rành cho lắm. Chẳng qua là xem Phong Thần bảng mà thôi, biết được thời đó người và thần cùng tồn tại. Bất quá, kia chỉ là tiểu thuyết, chuyện thật trong đó chẳng ai có thể nói rõ được. Giờ đây, chúng tôi phải lật ngược bí mật của mấy ngàn năm lịch sử, nếu không chúng tôi sẽ trở thành quỷ khí hay ác quỷ mất. Bạch Dực nhìn chúng tôi rồi không thèm nhắc lại nữa, chỉ nói thêm: “Tất cả chuyện mấu chốt đều hướng về Hà Bá điện. Mà tin tức cuối cùng ông chủ Triệu tra được là huyện Mã Đa. Đến đó, chúng ta có thể lần theo dấu vết của lão mà dò ra. Tóm lại, Lục tử đặt vé máy bay trước. Chúng tôi thu xếp xong sẽ đi Mã Đa. Đến đó sẽ tùy theo hoàn cảnh mà hành động.”

Khả năng chạy việc của Lục tử trước giờ đều rất cao. Nhưng làm việc từ sáng đến giờ khiến cậu ta có chút thẩn thờ, lúng túng thật lâu cũng không biết làm gì. Tôi nghĩ chắc cậu ta đã rất mệt rồi, nhưng sau đó bỗng nghe nói: “Vậy, chúng ta đi lần này…. Chắc là sẽ không bị trúng tà nữa chứ?”

Tôi không ngờ đến non nước này rồi mà cậu ta còn có thể hỏi được như vậy. Tôi nghĩ chắc cậu đang chuẩn bị tâm lý không biết chuyến này có cận kề nguy hiểm nữa hay không. Bất quá, Lục tử là anh em của tôi. Tôi không thể nhìn cậu ta đi vào đường nguy hiểm như vậy, liền vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Aiz, Lục tử à, chúng ta cũng quen nhau hai mươi mấy năm rồi. Tôi và cậu thật đã hiểu nhau rất rõ mà. Nói thật chúng tôi đi chuyến này không biết còn mạng để về không. Nhưng tôi lại không thể không đi. Không đi thì chết chắc, còn đi nói không chừng có thể tìm ra đường sống. Hay là cậu đừng đi vậy….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.