Chiêu Tài

Chương 14: Quyền khuynh thiên hạ phú khả địch quốc [1]




“Sá?!” Long Nghị Vân không nghĩ tới câu đầu tiên tiểu Quai hỏi lại có thể là vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.

“Rốt cuộc là không phải a?” Bảo Bối nhi nóng vội làm nũng thúc giục.

“Đúng vậy!” Nghiêm túc mà nói, lần khởi sự kia đích thật là tiểu Bảo Bối nhi bị dính phải khiêu tình mê hương, cho nên Long Nghị Vân vẫn là gật đầu.

“A! Vậy Vân ca ngươi lần trước cũng hút độc của ta, ngươi có thể bị lây hay không a?!” Bảo Bối nhi lo lắng đi đến bên người Long Nghị Vân, hai cái đùi ngọc bóng loáng phấn nộn khóa ở hai bên Long Nghị Vân, phấn mông đang ngồi ở bộ vị mấu chốt của hắn, Long Nghị Vân lập tức cảm giác được bản thân đã “Độc” hỏa công tâm, phía dưới lập tức trướng đau, lẩm bẩm nói:“Đúng vậy! Ta trúng độc của ngươi, là giải không dứt rồi!” (=]]]])

“Cái gì?!” Bảo Bối nhi ghé sát, nghe được Long Nghị Vân nói gấp muốn chết,“Vân ca, vậy làm sao bây giờ? Mau lại đây giải độc đi!” Bảo Bối nhi vừa nói vừa căn cứ vào kinh nghiệm giải độc lần trước, bàn tay nhỏ bé lần xuống phía dưới kiểm tra nơi “Trúng độc”, chỗ yếu hại bị ngọc thủ non nớt của Bảo Bối nhi sờ tới, Long Nghị Vân nhịn không được tràn ra rên rỉ hạnh phúc.

Bảo Bối nhi nghe thấy Long Nghị Vân phát ra thanh âm là lạ, lại cảm giác được phân thân mình đang nắm lấy đã bành trướng lên, liên tưởng tới lời Cung Thiên Lãng đã giải thích trước đó, rất sợ Long Nghị Vân trúng độc làm hắn xúc động sâu sắc, vội xốc lên chăn, một phen kéo quần Long Nghị Vân ra, chứng kiến bộ vị kia vì “Trúng độc” mà đỏ lên lại trương lớn, lập tức hít vào một hơi lạnh, oa oa oa! Nguyên lai Vân ca độc đã sâu như vậy, chẳng thể trách dọc theo đường đi Vân ca hành vi quái dị, còn cho mình mặc thật nhiều quần áo ngủ, nhất định là sợ đem độc truyền cho mình! ( =]]]]] chết ta)

Long Nghị Vân nhất thời không thể bắt bẻ đã bị Bảo Bối nhi kéo quần theo dõi phân thân đã đứng thẳng của hắn , kế tiếp chỉ thấy Bảo Bối nhi thở gấp một tiếng, tiếp theo dùng bàn tay nhỏ bé đi nhu bộ vị vừa cứng lại nóng kia của mình.

Động tác của Bảo Bối nhi làm cho chính Long Nghị Vân thấy xấu hổ toàn thân run lên, một cỗ lửa nóng hừng hực thiêu đốt ở trong bụng. Long Nghị Vân mãnh liệt nuốt một hơi nước miếng, trời ạ! Đây chính là do Bảo Bối nhi chủ động a,“Tiểu Quai, ngươi……” Long Nghị Vân ngữ âm đã không còn có thể thành câu, không thể tin được diễm phúc từ đâu bay tới này.

Bảo Bối nhi thấy chính mình cố gắng chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại nhìn thấy bộ dáng Vân ca khi “Độc” phát tác càng ngày càng lợi hại, vừa quấy nhiễu vừa nhìn hướng Long Nghị Vân: “Vân ca!” Xem bộ dáng Vân ca rất khó chịu, do dự một chút, nghĩ đến kinh nghiệm giải độc của mình, còn có tình huống mà Cung Thiên Lãng đã giới thiệu qua, cúi đầu xuống, đem cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa nhắm ngay nửa thân dưới của Long Nghị Vân, Bảo Bối nhi không biết như thế nào hạ “Khẩu” đành dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ở đỉnh liếm một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trộm nhăn lại, ác, hương vị hảo quái.

Cho dù tối nào Long Nghị Vân cũng cuồng dã trong mộng, cũng không nghĩ đến có một ngày như vậy, Bảo Bối nhi xé xuống quần của hắn, còn chủ động dùng hơi thở mang mùi đàn hương từ miệng đi liếm phân thân của hắn, trời ạ! Rốt cuộc nhịn không được, Long Nghị Vân xoay người đem Bảo Bối nhi đặt ở dưới thân.

“Vân ca, ngươi như thế nào rồi?” Nhìn thấy hai mắt Long Nghị Vân đã bị dục hỏa đốt hồng, Bảo Bối nhi có chút nghi hoặc, chỉ cảm thấy bộ dáng Vân ca nhìn mình giống như một người đã mang cái bụng đói rất lâu nhìn thấy bữa tiệc lớn, hơn nữa là đói đến mức ngay lập tức muốn muốt chửng mọi thứ.

Chứng kiến đôi môi anh đào phấn nộn của Bảo Bối nhi giờ phút này khẽ nhếch lên, đôi song đồng đen lúng liếng lộ ra nghi hoặc còn nghiêm túc nhìn hắn chờ giải đáp. Long Nghị Vân thở sâu, lại thở sâu, giữ bình tĩnh, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh!

“Tiểu Quai, ngươi không phải muốn giúp Vân ca sao? Ta đến nói cho ngươi biết như thế nào mới đúng.” Không thể nóng vội, tuy rằng hắn đã nhịn không được, chỉ riêng việc Bảo Bối nhi còn nhỏ như vậy nên cứ từ từ đến mới không làm nhóc bị thương.

Hắn giãy dụa buông Bảo Bối nhi ra,“ muốn giải độc, trước hết phải cởi quần áo.”

Bảo Bối nhi thấy Vân ca nói chuyện đã khôi phục bình thường, cũng thả một nửa tâm ra (ý là bớt lo lắng một nửa), vừa mới nhìn dáng vẻ của Vân ca thật đáng sợ mà! Hiện tại tuy rằng vẫn là bộ dáng rất đói khát, bất quá thoạt nhìn dường như đã có thể ngồi ở bên cạnh bàn chờ đồ ăn đem lên.  Nguyên lai muốn giải độc trước tiên phải cởi quần áo a, Bảo Bối nhi thực sảng khoái cởi trung y trắng ra, hiện tại trước thân thể chỉ còn lại một cái yếm mềm mại dành cho tiểu oa nhi, dây buộc hờ trên cổ và sau lưng, hai bên hông và lưng đều lộ ra rõ ràng, hai điểm phấn hồng đáng yêu trước ngực tùy theo động tác của nhóc mà lúc ẩn lúc hiện, Long Nghị Vân thở dốc vì kinh ngạc, mạnh mẽ nuốt nước miếng nói không ra lời. Sau khi Bảo Bối nhi cởi trung y, hai chân bó lại hướng thẳng về phía Long Nghị Vân, Long Nghị Vân giơ tay cầm lấy đôi chân tựa như ngọc của Bảo Bối nhi đưa lên miệng hôn một cái, yết hầu phát ra tiếng trêu đùa: “Thơm quá!”.

A! Hảo nhột! Bảo Bối nhi cố nén quai hàm,“Giúp ta kéo ra a! Còn ở đó quấy rối?!” Long Nghị Vân lúc này mới hiểu được Bảo Bối nhi duỗi hai chân hướng đến hắn là muốn hắn hỗ trợ túm ống quần đem quần cỡi ra [ hì hì, tiểu Hà mới trước đây ngủ liền thích phương thức này làm cho mẹ hỗ trợ thoát quần ], tên tiểu đản lười này! Vội vàng kéo lấy khố của Bảo Bối nhi, Bảo Bối nhi đầu ngã lên gối đem thắt lưng nâng lên, quần đã bị túm xuống dưới, theo tư thế này nâng lên liền thấy cả tiếu vú còn có một cái tiết khố hơi mỏng.

Phân thân non nớt mềm mại lại ngọt ngào của tiếu Bảo Bối nhi nhìn thật ngon miệng, làm cho Long Nghị Vân chỉ muốn ngay lập tức một hơi ăn sạch.

Hung hăng hôn lên cánh môi của Bảo Bối nhi,“Ngô, đau……” Bảo Bối nhi bị hắn hôn đau quá. Nghe thấy Bảo Bối nhi kêu lên đau đớn, Long Nghị Vân nhẹ nhàng chuyển qua liếm mút môi dưới, chậm rãi dỗ dành Bảo Bối nhi, tinh tế khinh trác (nhẹ hôn) đôi môi mềm non mịn như cánh hoa, dần dần Bảo Bối nhi không tự chủ được hé mở môi, Long Nghị Vân lập tức nhân cơ hội tiến quân thần tốc, dùng lưỡi dẫn dụ mở ra hàm chứa cái lưỡi phấn mềm của Bảo Bối nhi, vội vàng hấp thu hơi thở mang mùi đàn hương từ trong miệng nhóc.

“A, Bảo Bối nhi của huynh hảo ngọt……” Long Nghị Vân thỏa mãn ở bên tai Bảo Bối nhi khiêu khích, đôi tay lớn quyến luyến vuốt ve tuyết cơ ngọc phu trong tay, xúc cảm non mềm thủy hoạt khiến hắn mị mắt. Bảo Bối nhi vẫn đang cố gắng thở, cái lổ tai mẫn cảm lại bị hắn dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm khiến lửa nóng dâng cao, chỉ cảm thấy cả người run lên, toàn thân vừa bủn rủn vừa nóng lập tức phát ra tiếng rên yêu kiều, vô lực ôm lấy Long Nghị Vân run rẩy.

Long Nghị Vân lộ ra nanh sói cắn vào da thịt mềm mại làm cho hắn khát vọng đã lâu, lặng lẽ rút ra dây yếm ở sau cổ Bảo Bối nhi, ma chưởng lại không kiêng nể gì ở trên thân mình non mềm của Bảo Bối nhu lộng khiêu khích khiến nhóc dồn dập thở hổn hển, nôn nóng vặn vẹo thân mình, cảm thấy da thịt nhiệt độ không chỉ không lùi mà còn tăng cao, cả người dường như bị đốt cháy, ngay cả hơi thở người kia cũng đã nóng lên. “Vân ca, Vân ca……” Bảo Bối nhi không biết phải làm sao, thanh âm thập phần yếu đuối vô lực.

Long Nghị Vân thấy còn không đủ, song chưởng chế trụ tấm lưng mảnh khảnh của Bảo Bối nhi, đem nhóc nâng lên, mặt đối mặt  ngồi ở trên đùi, lập tức xé xuống cái yếm tùy tay vứt đi, há mồm hàm trụ nụ hoa phấn hồng của Bảo Bối nhi, ánh mắt đói khát như sói điên bừa bãi hút cắn, mà ma chưởng trong lúc đó đã trộm đụng đến giữa hai chân Bảo Bối nhi khinh nhu xoa nắn.

“Ngô……” Một luồng điện lẫn lửa nóng từ dưới bụng lan khắp toàn thân, Bảo Bối nhi bị tình cảm mãnh liệt khó nhịn cong lên thân mình, nôn nóng ở trên đùi Long Nghị Vân vặn vẹo muốn phóng thích, từ cánh môi đỏ tươi lộ ra thanh âm rên rỉ mất hồn.Long Nghị Vân rốt cuộc chịu đựng không nổi nhu cầu đang buộc chặt dưới bụng, xé mở mảnh vải mỏng chướng mắt, lộ ra hoa hành khéo léo đáng yêu, trên hoa hành còn dính chất dịch mà Bảo Bối nhi vừa mới phóng thích, tách ra hai chân trắng noãn, nụ hoa phi sắc bí ẩn như một đóa hoa hồng run rẩy nở rộ dưới đáy mắt nóng rực của hắn.

Hai chân Bảo Bối nhi đang ngồi chồm hỗm ở trên người Long Nghị Vân, ngóng nhìn cảnh tượng tuyệt diễm này, lập tức bị sự khó thở, dục hỏa cuồng dã thiêu huỷ hắn.

Hai chân bị tách ra nằm ở dưới thân Long Nghị Vân, Bảo Bối nhi thẹn thùng hai mắt khép hờ, vẫn chỉ là cảm giác được ánh mắt đói khát kia của Long Nghị Vân, từ dưới thân mình oánh nhuận như ngọc nổi lên một mảnh ửng đỏ say lòng người.“Vân ca! Ngươi đừng xem……” Bảo Bối nhi thở gấp hổn hển, cảm giác ánh mắt tham lam của Long Nghị Vân vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu mật huyệt làm cho hắn vừa thẹn vừa sợ, cả người nhiệt nóng khó chịu.“Ngươi, ngươi…… Ta sợ.”

“Tiểu Quai đừng sợ, Vân ca sẽ không thương tổn ngươi.” Long Nghị Vân dùng ngón tay dài chậm rãi từ mũi chân buộc chặt của Bảo Bối nhi trượt lên, theo hai chân tới cuối hồng lôi (cúc huyệt) mê người kia.

“A!” Ngón tay chấm thuốc mỡ lành lạnh đột nhiên vươn vào trong thăm dò nụ hoa ngượng ngùng, Bảo Bối nhi phát ra kinh suyễn, bất lực vặn vẹo suy nghĩ muốn thoát khỏi sự xâm nhập khó hiểu.“Ngoan, đừng sợ.” Long Nghị Vân một tay đè lại thân hình hơi hơi giãy dụa của Bảo Bối nhi, một tay kia dùng ngón tay kiên định xoay tròn thẳng vào chỗ sâu bên trong, không được, cúc huyệt Bảo Bối nhi quá nhỏ lại đang siết chặt, vì muốn làm cho Bảo Bối nhi dễ dàng tiếp nhận hắn, Long Nghị Vân đem hai chân nhóc gác lên bả vai mình làm hộp thuốc mỡ sềnh sệch ngã vào phía trên nụ hoa của Bảo Bối nhi, hắn sớm đã nhịn không được nên không hề bận tâm nhiều, dùng hai ngón tay tạo ra đường mòn dẫn vào dã man xoay tròn, lại tiếp tục ra vào, Bảo Bối nhi càng lúc càng thở dồn dập hổn hển, thử buộc chặt chính mình đem ngón tay đang suồng sã ở sâu trong cơ thể mình bài trừ đi, nhưng ngược lại gắt gao đưa đầu ngón tay tà ác của hắn bao lấy, càng sáng suốt cảm nhận được ngón tay dài của hắn đang dán tại vách huyệt liên tục tinh tế xoa nắn ra vào.

Không biết đã va chạm vào điểm nào, thân mình Bảo Bối nhi đột nhiên cứng lại, không tự giác phát ra thanh âm yêu kiều, thấy thế Long Nghị Vân tái thăm dò vào một lóng tay, vừa cố gắng an ủi vừa tìm được một chỗ, quả nhiên, Bảo Bối nhi không hề vặn vẹo chống cự, thân hình buộc chặt không tự chủ được mà run rẩy, phân thân cũng lặng lẽ đứng lên, thân thể vô lực thở hổn hển, cảm thấy vách tường hẹp của Bảo Bối nhi không hề khô khốc khẩn trương, thuốc mỡ bôi trơn cuồn cuộn đổ xuống làm cho ngón tay của hắn có thể thông thuận tiến lên, tựa như đặt mình trong lửa cháy hừng hực, Long Nghị Vân khẩn cấp tháo bỏ y phục trên người, song chưởng nhanh chóng nắm lấy mông của Bảo Bối nhi nhu nhu, nâng lên thắt lưng, phân thân đã sớm sưng thô đang tha thiết muốn thẳng hướng tiến đến thiên đường ước mơ.

“A –” Đau! Bảo Bối nhi cảm thấy chính mình đã bị xé mở tới cực điểm, thân thể bị xé rách hoàn toàn, hắn nức nở, bản năng muốn thoát đi thống khổ đang xâm lấn thế nhưng lại trốn không thoát đôi tay lớn đang chặt chẽ cầm cái eo nhỏ nhắn kia của hắn.

Long Nghị Vân không còn cách nào bắt buộc bản thân phải yên lặng bất động, bên trong Bảo Bối nhi chặt quá,  bao lấy hắn không buông, cắn răng nhẹ nhàng dỗ dành,“Ngoan, thở sâu, một lát nữa thì tốt rồi, ngươi nhẫn nhịn chịu đựng một chút.”

“Ngô……  Người đau lại không phải là ngươi, nói đơn giản như vậy.” Thủy mâu trong suốt của Bảo Bối nhi tức giận liếc mắt cái tên Long Nghị Vân không biết xấu hổ một cái, bất đắc dĩ đành phải cắn răng, cố gắng thở, tận lực khuếch trương mình tiếp nhận hắn mới mong giảm bớt đau đớn.

Trời ạ! Như thế nào như vậy?! Bảo Bối nhi phát hiện dị vật trong cơ thể đang trở nên lớn hơn nữa, người càng lúc càng nóng.

“Tiểu Quai, hảo…… Khá hơn chút nào không?” Long Nghị Vân run giọng hỏi, hắn biết Bảo Bối nhi trong chốc lát rất nhanh thích ứng hắn, thế nhưng dục hỏa chỉ biết cuồng chích kêu gào, hắn có cảm giác phân thân của mình còn trong cơ thể Bảo Bối nhi đang sưng đỏ đến nỗi muốn lập tức nổ mạnh.

Long Nghị Vân nhịn không được trộm di động.

“Không nên cử động……” Bảo Bối nhi cảm giác được hắn mấp máy nên sợ đau kêu lên, đôi tay nhỏ bé ở trên ***g ngực Long Nghị Vân muốn đẩy hắn ra, chính là càng quằn quại càng phản tác dụng, làm cho hắn càng thêm xâm nhập mạnh mẽ.

“Ngô…… Ngươi gạt ta!” Bảo Bối nhi oán trách trừng mắt nhìn Long Nghị Vân một cái, Long Nghị Vân bị Bảo Bối nhi mang ánh mắt oán hận trừng mình, cảm thấy tâm đều trở nên mềm yếu,“Lần đầu tiên đều như vậy, ngoan, như thế này sẽ không đau.” Long Nghị Vân miệng nhỏ nhẹ dỗ dành, một bên muốn làm yên lòng hôn lấy nước mắt Bảo Bối nhi, ma thủ lại bắt đầu ở trên thân mình phấn nộn di động âu yếm, ngược lại khéo léo khinh nhu phân thân, một lúc khơi mào ba ngọn lửa làm cho Bảo Bối nhi quên cả đau đớn.

Quả nhiên, Bảo Bối nhi chậm rãi thả lỏng dưới sự âu yếm của hắn, tiếp tục phát ra một thanh âm thở gấp, dần dần quên mất cái loại xé rách đau đớn, ngược lại dưới sự ma sát của Long Nghị Vân hạ thân mơ hồ nổi lên cảm giác ngứa ngứa khó chịu, giống như bị trăm ngàn con sâu nhỏ cắn, hắn khó nhịn vặn vẹo,“Vân ca!”

Bảo Bối nhi cắn chặt môi anh đào hơi hơi tràn ra, nháy mắt mang theo mời gọi mị hoặc yêu kiều, lập tức tất cả cấm chế được giải trừ, Long Nghị Vân nhanh chóng ở trong cơ thể nhóc khẩn cấp chậm rãi co rúm,tiết tấu luật động dần nhanh hơn, mặc dù hoạt động trong đêm khuya nhưng cũng đầy dụng lực.

“Vân ca!” Đôi tay nhỏ bé của Bảo Bối nhi ôm chặt tên cuồng dã Long Nghị Vân, dưới khoái cảm hoan lạc kỳ dị làm hắn không thể tự hỏi, chỉ có thể đi theo dộng tác của Long Nghị Vân, thân mình đi theo tiết tấu cong lên nghênh hướng hắn.

Bảo Bối nhi tựa như là cường lực xuân dược làm Long Nghị Vân đã mạnh nay càng thêm sung huyết cứng rắn, hắn tê rống một tiếng, cắn chặt răng, hai tay đem đùi của Bảo Bối nhi càng tách ra, làm cho chính mình có thể đêm khuya xâm nhập vào nụ hoa đã làm hắn mất hồn. Ánh mắt Long Nghị Vân như con sói đói khát đã lâu, tốc độ lại lần nữa nhanh hơn, càng không ngừng đem dục vọng vùi thật sâu vào trong cơ thể Bảo Bối nhi, bừa bãi hưởng thụ mùi vị thiên đường, một lần lại một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.