Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 8




Con đường này lái xe cũng phải tốn hai mươi phút, vậy mà Dạ Đình Sâm chỉ mất có tám phút đã tới nơi.

Chẳng kịp đỗ xe cho tử tế, Dạ Đình Sâm tùy tiện vứt chìa khóa xe cho bellman ngoài cửa khách sạn rồi cùng Âu Duyên Tây đi thẳng lên tầng mười.

Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, hắn liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên trên hành lang.

Trước cửa phòng 1003, có người đang nhấn chuông.

Người kia nghe thấy tiếng bước chân của họ thì quay đầu lại.

Trong tích tắc nhìn thẳng vào mắt Âu Duyên Tây, người kia mặt cắt không còn giọt máu, vội vã quay người định rời đi.

Là Diệp Thiên Hạ.

Âu Duyên Tây không ngờ mình có thể gặp Diệp Thiên Hạ ở đây nên cũng ngẩn ra, thế nhưng khi nhìn thấy động tác xoay người định đi của cô, gã vội lao tới trước mặt Diệp Thiên Hạ, tóm lấy cổ tay cô.

- Em chạy gì mà chạy? Bị túm tay lại, Diệp Thiên Hạ không thể chạy được nữa, thế nhưng cô vẫn nghiêng mặt sang một bên, không muốn nhìn gã.

Dù cho nhịp tim đã rối loạn hoàn toàn, Diệp Thiên Hạ vẫn cố gắng duy trì vẻ thờ ơ trên khuôn mặt, cô lạnh lùng lên tiếng:

- Âu tiên sinh, xin tự trọng.

Âu Duyên Tây thề rằng mình vốn chỉ muốn nói chuyện tử tế với Diệp Thiên Hạ mà thôi, ấy vậy mà chỉ vừa mới thấy thái độ của cô, lại nhớ tới quá khứ của hai người, một đống lửa bỗng bùng cháy trong lòng gã.

Âu Duyên Tây giấu vẻ chua xót trong đáy mắt, đôi mắt đào hoa lộ vẻ trào phúng, nói không lựa lời:
  • Tự trọng à? Diệp Thiên Hạ, cô quên cô là ai rồi? Cô có được ngày hôm nay chẳng phải là...
  • Âu Duyên Tây.
Dạ Đình Sâm lên tiếng, giọng nói lãnh đạm mang theo ý cảnh cáo.

Nghe thấy giọng của Dạ Đình Sâm, Âu Duyên Tây cắn răng, chậm chạp buông tay Diệp Thiên Hạ ra.

Diệp Thiên Hạ rụt tay lại, lùi ra sau một bước vẻ đề phòng.

Dạ Đình Sâm tới trước mặt Diệp Thiên Hạ, hỏi:

- Khi nãy cô bấm chuông phòng Nhạc Yên Nhi phải không? Nhạc Yên Nhi không có trong phòng sao? Diệp Thiên Hạ chẳng ngờ hắn sẽ hỏi đến Nhạc Yên Nhi, cô sững sờ.

Nhạc Yên Nhi có quan hệ với Dạ Đình Sâm! Ánh nhìn của Dạ Đình Sâm rất lạnh, điều này khiến cô run lên, Diệp Thiên Hạ liền lấy lại tinh thần.

- Vâng, Nhạc Yên Nhi tắt điện thoại, trợ lý không liên lạc được với cô ấy nên nhờ tôi sang phòng nhìn xem cô ấy có phải đang ngủ hay không, nhưng tôi nhấn chuông lâu lắm rồi mà không thấy động tĩnh gì hết, có lẽ cô ấy không có trong phòng đâu.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm tối sầm lại, hỏi:

- Hôm nay quay xong thì cô ấy đi đâu? Diệp Thiên Hạ nhớ lại một chút rồi đáp:

- Khi nãy hình như trợ lý của cô ấy có nói sau khi xong việc, cô ấy bảo có việc phải về, nhưng An Tri Ý mời cô ấy đi uống cafe, rồi cô ấy đồng ý.

  • An Tri Ý là ai?
  • Là nữ phụ số hai trong White Lover.
Diệp Thiên Hạ nhớ đến mâu thuẫn trước đây giữa Nhạc Yên Nhi và An Tri Ý, nét mặt cô liền trở nên khó chịu:

- Giữa hai người đó hình như có mâu thuẫn, trước đây An Tri Ý còn giở trò với giày của Nhạc Yên Nhi.

Sáu giờ quay phim xong, Nhạc Yên Nhi và An Tri Ý tới quán cafe nhưng giờ này vẫn chưa về, chẳng lẽ An Tri Ý đã đưa Nhạc Yên Nhi đi đâu...

Những việc này, Nhạc Yên Nhi không hề nói với hắn.

Đôi mắt phượng khép lại, trong đó chỉ còn cái lạnh thấu xương.

Dạ Đình Sâm lấy điện thoại di động ra, không hề do dự bấm một dãy số.

Chuông chỉ vang lên một tiếng điện thoại đã được kết nối.

- Thiếu gia.

Là giọng nói cung kính của Nghiêm lão.

- Trong vòng ba phút, tôi cần có tất cả camera giám sát từ khoảng sáu giờ tới tám giờ tối của quán cafe thuộc khu nghỉ dưỡng.

Nghiêm lão không kịp phản ứng:
  • Camera? Không phải ngài đang đi nghỉ phép sao? Có chuyện gì xảy ra?
  • Không chỉ trong quán cafe, mọi camera ra vào nữa, tất cả phải được tập hợp đến đây.

    Trong
mười phút, gọi người quản lý của khu nghỉ dưỡng đến gặp tôi.

Nghiêm lão nghe ra sự lạnh lẽo và cứng rắn bên trong giọng nói của Dạ Đình Sâm, ông đoán rằng có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Nghĩ đến đây, tim ông đập "thịch" một tiếng, không dám hỏi nhiều mà vội vàng đáp:
  • Vâng.
  • Điều một tiểu đội năm mươi người trong tư quân nhà họ Dạ, phải tới khu nghỉ dưỡng trong
vòng hai mươi phút, sẵn sàng nghe lệnh.

Nghiêm lão giật mình, thiếu gia đã điều động tới cả tư quân nhà họ Dạ.

Tư quân được chiêu mộ từ quân đội, huấn luyện theo tiêu chuẩn của lính đặc chủng, có mục đích đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người thừa kế của nhà họ Dạ.

Vệ sĩ thường ngày của Dạ Đình Sâm chính là những người ưu tú nhất, được lựa chọn từ tư quân.

Bây giờ lại điều người từ tư quân! Cuối cùng là chuyện lớn gì đã xảy ra?

- Vâng.

Nghiêm lão nghiêm nghị đáp.

Trong mắt Dạ Đình Sâm là lạnh lẽo thấu xương.

Dám động tới người con gái của hắn, bất kể là ai, đều phải trả giá rất đắt.

An Tri Ý tắm xong thì đắp mặt nạ, nằm trên giường vui vẻ xem tivi, trong lòng cảm thấy cực kỳ đắc ý.

Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi ngu đến thế, không hề có bất kỳ phòng bị nào với mình.

Người trong quán cafe là do giám đốc Lưu đã sắp xếp từ trước, cafe cũng đã được cho thêm thuốc, Nhạc Yên Nhi cứ thế uống, mục đích đạt được dễ dàng như vậy đúng là chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.

Vừa nghĩ tới việc đêm nay Nhạc Yên Nhi sẽ bị gã đàn ông béo như lợn kia đè dưới thân, An Tri Ý liền cười rộ lên.

Trong phòng khách sạn có lắp thêm ba camera mini, không hề có góc chết, tuyệt đối có thể quay rõ ràng khuôn mặt của Nhạc Yên Nhi, chỉ cần qua đêm nay thôi, An Tri Ý sẽ bán video cho đám papazari, như vậy Nhạc Yên Nhi đừng hòng sống trong giới này nữa.

White Lover là bộ phim đầu tư lớn, họ sẽ không đời nào bảo vệ cho một nữ phụ số một có danh tiếng xấu như vậy, tám chín phần mười sẽ đổi người.

An Tri Ý sung sướng nghĩ, cô ta chờ đến giờ rồi gỡ mặt nạ xuống, nhìn bản thân trong gương, cảm thấy có chút say mê với vẻ đẹp của chính mình, cũng nghĩ rằng Nhạc Yên Nhi giờ chẳng còn giá trị nào để nhắc tới nữa.

Đang chuẩn bị đến bước bôi mỹ phẩm dưỡng da tiếp theo, một hồi gõ cửa dồn dập vang lên.

Từng tiếng từng tiếng, nặng nề nện trên cánh cửa.

Chỉ diễn viên chính và các nhân viên chủ chốt của đoàn làm phim mới được ở phòng riêng, An Tri Ý không có tư cách này, cô ta ở cùng phòng với trợ lý.

Cô ta cứ nghĩ trợ lý không mang theo thẻ phòng, khó chịu nói:

- Sao lại không mang theo thẻ phòng...

Vừa nói vừa đi tới cửa, mở ra.

Sau đó, cô ta ngẩn người.

Trước mặt An Tri Ý là một người đàn ông mặc vest xám được may đo riêng, dáng người cao lớn, ánh mặt lạnh băng cùng vẻ mặt đáng sợ.

An Tri Ý nhận ra ngay đây là Dạ Đình Sâm mà mình từng nhìn thấy từ xa vào chiều nay.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh tới cực điểm, liếc nhìn An Tri Ý khiến cô ta rùng mình một cái.

Đúng là một người đàn ông với khí thế đáng sợ, nhưng mà quả thật không phải đẹp trai một cách bình thường đâu.

Đêm hôm khuya khoắt thế này, hắn chạy tới gõ cửa phòng của một nữ diễn viên như mình làm gì? Chẳng lẽ là để ý mình sao? Nghĩ vậy, tim An Tri Ý đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

An Tri Ý nhớ ra đúng là lúc chiều Dạ Đình Sâm có nhìn về hướng mình đứng, chẳng lẽ lúc đó là đang nhìn mình sao? Cô ta ra vẻ ngượng ngùng, chỉ mở hé một khe nhỏ, ỏn à ỏn ẻn hỏi thăm:

- Hóa ra là Dạ thiếu gia, đã muộn thế này rồi, chẳng hay Dạ thiếu gia có việc gì không? Chỉ có mình em trong phòng thôi, không tiện lắm đâu.

Thế nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh như băng tuyết, nhìn cô ta với vẻ cực độ chán ghét, giống như đang thấy một đống rác vậy.

- Nhạc Yên Nhi ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.