Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 34




Trong những ngày đi nghỉ này Lâm Đông Lục luôn cố gắng né tránh cái tên Nhạc Yên Nhi, lại thêm Bạch Nhược Mai ngoan ngoãn ở bên cạnh làm anh cho rằng mình đã quên rồi, cảm giác lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng giờ đây, cho dù chỉ mới nhìn thấy gương mặt của Nhạc Yên Nhi thôi mà cảm xúc trong lòng anh đã ùn ùn kéo tới.

Đôi mắt kia đã từng dịu dàng nhìn anh… Đôi môi kia cũng đã từng cười rạng rỡ trước mặt anh… Anh muốn nghĩ tiếp nhưng thoáng cái lại thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Rốt cuộc thì giữa anh và Nhạc Yên Nhi đã xảy ra chuyện gì! Khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đầu anh đau như muốn vỡ tung, trên trán lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Lâm Đông Lục giơ tay ôm đầu, ngón tay lùa vào trong tóc.

Không! Tất cả bọn họ đều lừa dối anh hết! Nhất định anh đã quên mất chuyện gì đó! Là chuyện gì! Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ! Lúc này, nhân viên sân bay mới chú ý tới người đàn ông cao lớn đang đứng ở đây, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn nên vội vã bước lại gần, ân cần hỏi:

- Quý khách, anh có sao không? Lâm Đông Lục không đáp, thực ra, anh vốn không hề nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.

Anh đang liều mạng tìm tòi hố đen trong đầu nhưng lại bị cơn đau dữ dội đẩy lùi, anh vẫn không cam lòng nên tiếp tục thử thêm lần nữa.

Hết lần này đến lần khác, quả thực như thể đang so tài với chính bản thân vậy.

Mà đáp lại anh, chỉ có nỗi đau đớn càng lúc càng tê tâm liệt phế.

Cả người Lâm Đông Lục gần như không thể nào chịu được kích thích từ não bộ như thế, toàn thân anh run rẩy, chân mềm nhũn khuỵu xuống, đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của anh.

Nhân viên sân bây trông thấy mu bàn tay anh nổi lên gân xanh cũng bị dọa hết hồn bèn vội vã lấy bộ đàm ra gọi:

- Ở cửa ra có hành khách phát bệnh, mau gọi xe cấp cứu đến đây ngay.

Lâm Đông Lục vẫn không chú ý đến những chuyện xảy ra xung quanh, có lúc anh cảm thấy hình như đầu bớt đau một chút nhưng vừa nghĩ tới cái tên Nhạc Yên Nhi thì trái tim đau như dao cắt.

Cứ như có người khoét mất một tiếng thịt trong tim anh vậy, rốt cuộc không thể tìm lại, chỉ còn nỗi đau đớn khó nhịn.

Đừng đi...

Trong đầu anh chỉ còn mỗi hai chữ này, anh muốn cầm lấy thứ gì đó nhưng lòng bàn tay lại trống không.

Toàn thân Lâm Đông Lục đau đớn khiến cơ mặt cũng co giật theo.

- Anh ơi, anh không sao chứ? Xe cấp cứu sắp đến rồi, anh cố chịu một chút nữa thôi.

Tầm mắt Lâm Đông Lục dần mờ đi, trong trí nhớ vụn vặt kia chỉ xuất hiện một người.

Hình như người kia đang khóc, bờ vai bất lực run lên khiến anh đau lòng khôn kể.

Anh muốn bước tới gần an ủi, muốn ôm lấy cô nhưng lại không thể bước lên một bước.

Cô ấy là ai...

Có phải là...

Nhạc Yên Nhi không...

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh, cuối cùng Lâm Đông Lục cũng không chịu được nổi đau đớn này mà gào lên một tiếng:

- A-------

- Sau đó anh hoàn toàn mất đi ý thức, ngất lịm đi, ngã xuống sàn sân bay lạnh như băng.

Trong bệnh viện tốt nhất của thành phố A.

Một người đàn ông vội vàng chạy vào phòng bệnh, bởi vì quá lo lắng nên người nọ cũng không đóng cửa cẩn thận, cánh cửa đập vào vách tường “rầm”

một tiếng.

Y tá đang điều chỉnh dây truyền dịch bên trong cũng bị giật mình, cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn người kia với vẻ bất mãn:

- Anh là ai hả, sao lại chạy lung tung vào phòng bệnh của người khác thế hả? Người đàn ông này dù trên mặt đã tỏ rõ đang rất sốt ruột nhưng vẫn bình tĩnh nói với y tá:

- Có phải người nằm ở đây là Lâm Đông Lục không? Tôi là người nhà của anh ấy, bệnh viện gọi tôi tới.

Người này chính là trợ lý của Lâm Đông Lục, Hank.

Y tá liếc qua:

- Bệnh viện gọi anh tới thì sao, bộ anh không nhìn thấy trên tường ghi gì hả? Cấm làm ồn! Anh không chỉ làm ảnh hướng đến Lâm Đông Lục mà còn làm phiền những bệnh nhân khác ở đây nữa đấy.

Hank tự biết sai nên xin lỗi không ngừng, chờ đến khi vẻ mặt y tá dịu xuống một chút rồi mới hỏi:

- Xin hỏi tình trạng của Lâm Đông Lục sao rồi? Khi nãy, anh ta có chuyện cần tìm Lâm Đông Lục, gọi điện thì người tiếp lại là bên bệnh viện, họ đang lo không liên lạc được với người nhà bệnh nhân thì Hank gọi tới, liền bảo anh ta đến ngay, nhưng bệnh tình của Lâm Đông Lục thế nào phía bệnh viện cũng chưa nói.

Vậy nên Hank cuống cuồng đến bệnh viện nhưng cũng chưa rõ tình trạng của Lâm Đông Lục ra sao hết.

  • Bệnh nhân trước đó có tiền sử bệnh không?
  • Chuyện này...
Nói đến việc này không biết sao Hank lại có vẻ do dự

- Được rồi, anh không cần nói với tôi đâu, lát nữa nói với bác sĩ sau, tôi sẽ nói sơ qua tình trạng bệnh nhân cho anh, còn anh muốn biết rõ hơn thì cứ đi hỏi bác sĩ.

Bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu ở sân bây, theo như những gì nhân viên sân bay nói thì trước khi bệnh nhân ngất đã từng ôm đầu tỏ vẻ rất đau đớn, nhưng chúng tôi kiểm tra kỹ càng lại không phát hiện có vấn đề gì cả.

Nghe y tá nói như thế, vẻ mặt Hank trong nháy mắt trở nên khó coi, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt anh ta hằn lên tia sáng kỳ lạ.

Sau đó, y tá chỉ văn phòng của bác sĩ rồi dặn anh ta lát nữa tự đi tìm bác sĩ xong ra khỏi phòng bệnh.

Hank bước tới bên cạnh Lâm Đông Lục, phát hiện ra tuy Lâm Đông Lục đang nhắm mắt nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt lại, trông có vẻ đau đớn vô cùng.

Hank lo lắng Lâm Đông Lục thật sự sẽ có chuyện nên đưa tay lay lay Lâm Đông Lục.

- Đông Lục mau tỉnh lại, anh không sao chứ? Bị ngoại lực tác động, đôi mày đang nhíu của Lâm Đông Lục giãn ra một chút, lông mi run lên, dường như đang giãy giụa muốn mở mắt ra nhưng lại chìm sâu hơn vào cơn ác mộng.

Dù Lâm Đông Lục không mở mắt nhưng trên môi lại thốt ra một cái tên.

- Yên Nhi...

Sắc mắt Hank lập tức thay đổi! Sao lại như thế được, sao anh ta lại nhắc đến cái tên này? Lẽ nào Lâm Đông Lục đã nhớ lại rồi? Lâm Đông Lục vẫn thì thào:

- Yên Nhi...

em đừng đi...

Trên mặt Hank lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, nếu như Lâm Đông Lục đã nhớ lại thì những gì họ cố gắng trong một năm này sẽ ra sao? "Reng reng reng------" Vừa hay tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hank.

Hank nhíu mày nhìn Lâm Đông Lục trên giường bệnh rồi xoay người, ra đến hành lang anh ta mới lấy điện thoại ra xem.

Là Bạch Nhược Mai.

Sao cô ta lại gọi đến vào lúc này.

Hank hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn bản thân đã bình tĩnh lại rồi mới nhấn phím nghe máy.

Vừa nhận cuộc gọi, Hank vẫn chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói liên hồi:

- Hank, Đông Lục có liên lạc với anh không? Lúc chúng tôi ra khỏi sân bay, anh ấy bảo tôi lên xe trước chờ anh ấy, xong mãi không thấy anh ấy đâu, mà điện thoại cũng tắt máy luôn rồi, tôi không tài nào gọi được cho anh ấy! Làm sao bây giờ...

Hank nhớ vừa nãy y tá có nói di động của Lâm Đông Lục đã sắp hết pin, sau khi nhận được cuộc gọi của Hank thì tự động tắt nguồn luôn, cho nên không thể thông báo tình trạng của Lâm Đông Lục cho người thân khác của anh ta.

Xem ra Bạch Nhược Mai vẫn chưa biết gì hết.

Biết được chuyện này, rốt cuộc Hank cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ít ra thì tình huống vẫn không xấu đến mức không thể giải quyết được.

Cho dù thế nào cũng không thể để Bạch Nhược Mai biết chuyện này được.

- Cô Bạch, gần đây công ty có vài vấn đề nên chủ tịch yêu cầu thiếu gia phải về họp gấp.

Điện thoại của cậu ấy lại hết pin nên mới không báo cho cô biết sớm được.

Tuy Bạch Nhược Mai không vui nhưng vì để giữ hình tượng hiền lành dịu dàng nên không thể nổi giận được, cô ta đành nói:
  • Vậy phiền anh để ý chăm sóc anh ấy, khi nào anh ấy rảnh rỗi thì nói anh ấy gọi lại cho tôi.
  • Vâng, chắc chắn rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hank xoay người nhìn cửa phòng bệnh một lát, trong mắt lóe lên vẻ tối tăm khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.