Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 72




Trạch nhi không biết tại sao khi thấy phụ thân ngồi cạnh trông chừng mình, điều này đối với phụ tử họ cảm thấy có chút xấu hổ.

Chỉ biết là hắn khi…tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là Sở Dịch Vân hé ra khuôn mặt dễ nhìn, mày thì gắt gao nhíu lại.

” phụ thân ···· mới vừa mở miệng, chỉ cảm thấy yết hầu dường như là có thiệt nhiều mũi đao đâm vào, Sở Dịch Vân thấy thanh âm của nó, cũng biết nó sau khi hạ sốt nhất định sẽ nghĩ muốn uống nước, bưng lên tách nước ấm đã sớm được chuẩn bị tốt, chậm rãi uy cho Trạch nhi uống.

” phụ thân ——” Trạch nhi uống nước xong, Sở Dịch Vân cái gì cũng chưa nói, chính là cúi người đem một khối bông nhỏ ở trên mặt đất đặt đến bên người Trạch nhi.

” tiểu sủng vật của mình, mặc kệ sao?”

Bánh nhân đậu rốt cục có có thể líu lo một chút bên cạnh tiểu chủ nhân hay gặp nhiều tan nạn của mình. Vì lâu ngày không được ở bên người Trạch nhi, bánh nhân đậu liền rời khỏi tay Sở Dịch Vân chạy đến bên Trạch nhi, dùng thân mình mềm mại cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn  của Trạch nhi. Sau đó hai mắt mở to nhìn so với hai con mắt Trạch nhi còn lớn hơn..

Trạch nhi thân thủ sờ sờ mông bánh nhân đậu nói: ” phụ thân, người cho bánh nhân đậu ăn cái gì vậy? như thế nào lại béo như vậy a?”

Bánh nhân đậu vừa nghe lời này, cái lỗ tai vừa mới mềm mại cụp xuống lập tức dựng lên, sau đó dùng đại mông hướng về mặt Trạch nhi, tiếp tục thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dịch Vân..

” thì vẫn ăn những thứ bình thường kia thôi, nhưng mà vừa mới tỉnh lại cũng không cùng cha nói cái gì sao?” Sở Dịch Vân ngồi ở bên giường, vừa rồi hắn đã bắt mạch cho Trạch nhi, Trạch nhi đã không có việc gì. Nhưng là làm cha cũng nên giáo huấn đứa nhỏ một chút về lần tự ý làm chủ này.

Bàn tay to đặt ở nơi bộ vị “nguy hiểm”, nhẹ nhàng đích vỗ. Trạch nhi phía sau tất cả đều vết roi, cho dù đã được dùng thuốc mỡ tốt nhất đã muốn giảm bớt sưng, nhưng vẫn là rất đau.

Lúc này lại khổ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở cầu xin tha thứ: ” phụ thân, Trạch nhi sai lầm rồi, Trạch nhi không nên lấy thân thể ông nội ra nói giỡn.”

” kia nếu biết sai lầm rồi, Trạch nhi nói cha nên như thế nào phạt ngươi?” Sở Dịch Vân mỉm cười vỗ vỗ tiểu mông đứa con, đứa bé này rõ ràng đã bị mình làm sợ tới mức phát run..

Trạch nhi vừa nghe lời này, trong lòng về điểm này một chút hy vọng liền không có. Khuôn mặt trở nên vô cùng đáng thương, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bắt đầu mang theo một chút nức nở…

” Trạch nhi, Trạch nhi ··· tùy phụ thân đánh.”

Sở Dịch Vân biết Trạch nhi không dám cùng mình làm bộ làm tịch, này thỉnh phạt cũng là thiệt tình. Con hắn hắn biết. Chính là Sở Dịch Vân lúc này thầm nghĩ phải cho nó chặt chẽ nhớ kỹ giáo huấn, cũng không nói chỉ vỗ nhẹ mông Trạch nhi, cách một lớp chăn, Trạch nhi bắt đầu phát run, sau dần dần thân thể đều cứng ngắc. Sau đó nữa, Sở Dịch Vân thấy Trạch nhi đã đem đầu vùi vào trong chăn, đã muốn nhỏ giọng khóc lên.

Sở Dịch Vân biết đứa con đây là sợ, nhìn nó khóc như thế vẫn thấy đau lòng.

” lần này không phạt thật năng ngươi sẽ không nhớ!” Sở Dịch Vân nói xong gõ đầu Trạch nhi một chút còn không cẩn thận dọa tới bánh nhân đậu đang ngủ bên cạnh..

” ô ô ··· phụ thân. Trạch nhi không dám cầu xin tha thứ, chỉ cầu cha có thể khoan hồng vài ngày sau hãy đánh Trạch nhi được không, Trạch nhi thật sự là rất đau.”

Sở Dịch Vân lúc này là không có tâm tình chọc nó nữa, trong ngày thường bị đánh cũng không khóc thành như vậy a! chẳng lẽ thật sự bị chính mình đánh sợ, nghĩ đến giống như chính hắn sợ Sở Vô Trần trước đây, Sở Dịch Vân đau lòng..

” sợ?”

Sở Dịch Vân sờ sờ đầu Trạch nhi, đứa bé này là là bảo bối quý giá nhất của đời hắn, hắn như thế nào có thể nhẫn tâm không có việc gì liền đánh hắn đâu?

” ân.” Trạch nhi ngẩng đầu, Sở Dịch Vân giúp nó lau đi khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhếch nhác như tiểu miêu..

” cha không đánh, đừng sợ.” Sở Dịch Vân ôn nhu: ” nếu không phải nhờ Trạch nhi, cha thật sự sẽ rời đi ông nội của ngươi. Là cha làm cho ngươi lo lắng, mục đích của ngươi phi thường tốt chính là phương pháp rất đáng ăn đòn!”.

Vừa mới nghe khen nhưng cuối cùng vẫn là biến thành phê bình, đáng thương tiểu Trạch nhi tránh ở chăn dùng cặp mắt tròn to nhìn Sở Dịch Vân, quên đi, ai bảo mình làm sai!

” lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!” Sở Dịch Vân nói xong cầm lấy bánh trung thu bên cạnh uy đến bên miệng tiểu Trạch nhi nói: ” hôm nay là Trung thu, ăn miếng bánh trung thu đi! cũng coi như đưa cho mọi người lời chúc phúc!”

” ân ~ chúc mọi người trung thu khoái hoạt ~~~~” Trạch nhi ghé vào trên giường cười tủm tỉm vừa ăn bánh trung thu nhìn một đống người đang chằm chằm nhìn mông Trạch nhi! (đoạn này Trạch nhi ý nói đến tác giả và đọc giả á ^^~)

” tuy rằng các người tính kế để đánh mông tôi thật ~ nhưng là ta đại nhân đại lượng ~ tha thứ các ngươi! còn không mau ··· ô ô ···” đã muốn bị Sở mĩ cha dùng bánh trung thu ngăn chặn miệng..

” cám ơn mọi người đối 《 bệnh khí mười năm 》nhiệt tình yêu thương ~ hiện tại tôi tuyên bố! này văn đến vậy chấm dứt ~

lúc này, Hiểu Gia cùng toàn thể nhân vật của《 bệnh khí mười năm 》chúc mọi người chúc mọi người luôn vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.