Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 47




” phụ thân, trở về đánh đi ···”

” cởi!”

Trạch nhi thấy phụ thân nhất định muốn đánh, trong lòng vạn phần ủy khuất, đôi tay nhỏ bé run rẩy cởi bỏ chiếc quần mỏng manh, nhấc lên vạt áo, dựa theo lời của Sở Dịch Vân nằm chống tay xuống đất nâng mông lên.

Sở Dịch Vân nhìn thấy trên mông hài tử vẫn còn lưu lại chút dấu vết do hôm trước bị đánh, vết thương cũng đã hồi phục tốt lắm. Thước gỗ trong tay xé gió quất xuống.

Trạch nhi nghe được tiếng gió gắt gao cắn chặt răng, nhưng đau đớn trong dự kiến không có giáng xuống mông, nhưng bất chợt có một thanh âm dễ nghe từ phía sau truyền đến ” đang yên đang lành lại nghe sư phụ của ngươi xúi giục, ta xem ai dám khi dễ bảo bối Tôn nhi của ta.”.

Trạch nhi kinh ngạc vừa quay đầu lại, một vị thiếu phụ đoan trang đứng ở bên cạnh phụ thân hắn, cây thuốc gỗ trong tay phụ thân cũng là người ấy ngăn lại.

” sư mẫu, ngài cũng tới!” Sở Dịch Vân cũng không nghĩ đến là sư mẫu cũng sẽ đến nơi đây đến, thước trong tay vội rút về.

Trạch nhi đã sớm đứng lên quần còn chưa mặc đằng hoàng đã bị thái sư mẫu ôm vào trong lòng ngực. yêu thương sờ sờ đầu đứa nhỏ.

Trạch nhi vẫn còn đang rất mơ hồ, này có cần phải bị đánh nữa không, quần của hắn có thể mặc lại được hay chưa. Bên này thái sư mẫu liền vọt tới bên người thái sư phụ, nhéo cái lỗ tai bên không thương của thái sư phụ..

” ta cho ngươi khi dễ cháu của ta, ta cho ngươi khi dễ!” vặn vẹo đến nỗi thái sư phó liên tục kêu đau, không còn chút mặt mũi.

” còn có ngươi! ngươi làm cha như vậy sao?” Trạch nhi chính là lần đầu tiên nhìn thấy có người huấn cha của hắn, hai mắt to chằm chằm nhìn thái sư mẫu đứng trước mặt nheo mặt giáo huấn phụ thân: ” mới trước đây còn bộ dạng đứa nhỏ đáng yêu như vậy, thông minh như vậy như thế nào trở nên chỉ biết nhẹ dạ tin một mặt? đây là con ngươi chính ngươi cũng không hiểu sao?”.

” sư mẫu không biết chứ, Trạch nhi tiểu tử này mưu ma chước quỷ nhiều lắm ··· đệ tử chỉ sợ sư phụ chịu ủy khuất a!” Sở Dịch Vân nhanh chóng biện giải nói.

” sư phụ ngươi chịu ủy khuất? ngươi khi nào gặp qua sư phụ của ngươi chịu quá ủy khuất! đánh đứa nhỏ còn dùng đến thước dày như thế, đứa nhỏ nhỏ như vậy, ngươi tùy tiện một cái tát cũng có thể đánh chết hắn!” Trục Nguyệt nhéo mặt Sơ Dịch Vân lúc sau còn thuận tay đập hắn một cái cho hả giận.

Ai ··· lúc này chính là làm cho Trạch nhi hết giận..

Sở Dịch Vân nhìn thằng nhãi con ở trong lòng ngực sư mẫu đã muốn hóa đá, hơi uy hiếp nhắc nhở..

” Trạch nhi, như thế nào không tham kiến hai vị thái sư phụ?”

Trạch nhi lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng mặc lại quần đàng hoàng, rồi nhấc lên vạt áo quần quỳ gối trước mặt Nam Cung Lạc cùng Trục Nguyệt, quy củ khấu đầu ba cái, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: ” đồ tôn Sở Tư Trạch cấp thái sư phụ, cấp thái sư mẫu dập đầu. Vừa rồi Trạch nhi chọc giận thái sư pụ, xin thái sư phụ giáng tội!”.

” giáng tội, hàng tội gì!” Trục Nguyệt chính là theo trong lòng yêu thương đứa bé này, thấy đứa nhỏ quỳ trên mặt đất khó chịu, vội nâng dậy mà nói: ” Trạch nhi không cần phải học phụ thân ngươi cái tính cổ hữu này. Ngươi không có sai phải có dũng cảm nói ra, lần này thái sư mẫu làm chủ cho người. Trạch nhi không sai, không cần bị phạt.”

” chính là ··· chính là Trạch nhi đã cắn thái sư phụ, còn đá thái sư phụmột cước a! phụ thân nói ···”

” hôm nay cha ngươi nói gì cũng vô dụng!” Trục Nguyệt hôm nay chính là không thể để cho bảo bối của mình bị đánh..

” phụ thân ···” Trạch nhi vẫn còn hơi sợ, nâng cái đầu nhỏ bé nhìn nhìn Sở Dịch Vân, Sở Dịch Vân cũng vừa mới nghe sư phụ nói đùa chuyện của hắn, xem ra là tiểu tử này cho rằng sư phụ làm người xấu, chuyện này còn chưa tính, nói một câu: ” lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, biết chưa?”, thành công làm cho tiểu thằng nhãi con cười bổ nhào vào lòng ngực thái sư mẫu làm nũng..

Một buổi sáng đầy náo loạn cũng trôi qua, Trạch nhi rốt cục cũng ăn được món sủi cáo hấp mà hắn thích nhất ( còn có có ai nhớ Trạch nhi thích ăn nhất là sủi cảo hấp không?). mà hắn cũng được biết, lần này thái sư phụ cùng thái sư mẫu đến đây không chỉ là tới xem phụ thân hắn, mà còn để dạy hắn y dược cùng độc dược.

” thái sư mẫu, ngài muốn dạy Trạch nhi vậy có phải là ở lại đây đúng không? vậy ở tại phòng bên cạnh Trạch nhi được không?” Trạch nhi cái đầu nho nhỏ chỉ vừa mới có thể lộ qua mặt bàn một chút, ánh mắt ngập nước nhất thời sáng rực lên nhìn về phía thái sư mẫu, người cực kỳ sủng ái mình, cảm nhận thái sư mẫu ôn nhu cùng yêu thương những thứ mà Trạch nhi cho tới bây giờ không được hưởng trôi qua, lúc này liền giở một chút “công phu” dính chặt lấy Trục Nguyệt không tha..

Sở Dịch Vân nhìn bộ dáng sốt ruột của nhi tử, vừa đau lòng lại vừa buồn cười. ấn cái đầu của hắn một cái nói: ” ngươi ngoan ngoãn, thái sư mẫu sẽ không đi.”

Tiểu Trạch nhi vui mừng hoan hô ~ ngày lành rốt cục đến đây!( Hiểu: ngươi là hy vọng về sau bị đánh đều có nhân giúp ngươi chứ gì?).

Sau khi ăn cơm, Sở Dịch Vân cùng sư phụ sư mẫu thảo luận một chút về vấn đề giáo sục Trạch. Trục Nguyệt phụ trách dạy Trạch nhi các loại y lý, Sở Dịch Vân phụ trách dạy Trạch nhi võ công cùng bài vở và bài tập, Nam Cung Lạc phụ trách dạy Trạch nhi các loại độc vật. Nhưng bởi vì Trạch nhi bây giờ còn quá nhỏ, độc vật tạm thời có thể thư thả một chút. Điều này làm cho Nam Cung Lạc cũng phi thường vui vẻ, ước gì một ngày rồi lại một ngày sau khi làm xong mọi việc có thể tìm thằng nhãi con chơi đùa, hắn còn rất nhiều trò muốn cùng tiểu tử này ngoạn a.

Trạch nhi ăn cơm xong lúc sau bị Sở Dịch Vân đưa tới thư phòng tập viết, đối với những việc sắp sửa xảy ra hết thảy cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.