Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 42




Ngươi không phải mỗi ngày đều gây chuyện làm công tử phải đau đầu sao?.

Tô Thần nhìn đôi mắt to tròn của Trạch nhi, Trạch nhi có một đối mắt rất giống phu nhân, vừa to vừa sáng, lông mi cũng rất dài, còn lại thì rất giống công tử càng lớn lên lại càng giống, rất đáng yêu, nếu có khác chỉ là không nhu thuận được như công tử.

” Đúng vậy, tiểu công tử ngươi mỗi lần gặp rắc rối công tử đều phải đến tận nhà để nhận lỗi với người ta, ngươi hiện tại còn nhỏ cảm thấy được không phải chuyện của mình, chính là ngươi làm như vậy sẽ làm công tử bị thương tâm.”.

” sẽ làm phụ thân bị thương tâm?”.

” Phải, cho nên tiểu công tử phải biết nghe lời của công tử phải làm một hảo hài tử.” Tô Thần ngồi xổm xuống vừa bnằng độ cao của Trạch nhi, sờ sờ đầu của hắn, tiểu hài tử bởi vì vừa mới bị đe dọa khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn khóc.” công tử năm đó bị ác nhân hạ kì độc, công lực chỉ còn lại có không đến năm phần, nếu không phải vài năm này ra sức tu dưỡng bảo trụ võ công của mình, hơn nữa bắt đầu khởi nghiệp làm ăn, nói không chừng tiểu công tử ngươi hiện tại ngay cả cơm đều không có để ăn đâu!”

” ô ô ··· chính là phụ thân cũng không nói với ta rốt cuộc là ai hại phụ thân, còn mỗi ngày đánh ta.” tiểu hài tử xoa xoa mắt, lời nói ngang ngược làm cho Tô Thần chỉ biết lắc đầu. Này tiểu công tử, chỉ nhớ rõ bị đánh, như thế nào không nhớ rõ công tử thật là tốt với mình cơ chứ!

Tô Thần đem tiểu hài tử  khuôn mặt nhỏ nhắn tèm lem nước nước mắt đi tẩy sạch sau lại đưa hắn quần áo mới, sửa sang lại cho nghiêm chỉnh lúc sau liền để hắn một mình ở trong phòng tự kiểm điểm.

Vừa ra đến trước cửa, Tô Thần quay đầu dặn dò: ” tiểu công tử, đừng nói tôi không nhắc nhở ngươi. Ngươi nếu là dám chạy thì thật sự  không có người nào có thể cứu ngươi.”.

Trạch nhi ủy khuất quỳ gối trên giường, đây là động tác tự kiểm điểm tiêu chuẩn. Nguyên nhân là có người cha nào đó lo lắng con mình quỳ dưới đất sẽ đem đầu gối phá hủy, ảnh hưởng đến thân thể. Chính là tuy nói quỳ gối trên giường sẽ không đau, chính là quỳ lâu vẫn là rất mệt a!.

” phụ thân —— Trạch nhi không muốn bị quỳ, người nhanh quay về đi! oa oa oa ——”.

tiểu hài tử bắt đầu nghẹn khuất khẩn cầu phụ thân đang ở nhà lão sư bồi tội nhanh chóng trở về..

” Sở tiên sinh, ngươi cũng người xuất thân từ dòng dõi thư hương ( người có học), lão già cổ hủ này chỉ đưa tặng ngươi một câu” tử không giáo, phụ chi quá” a!”

Sở Dịch Vân lớn như vậy còn chưa bao giờ mất mặt như thế. cư nhiên bị một tên lão sư dùng bài học của đứa con nít ba tuổi 《 Tam Tự kinh 》 mà giáo huấn mình. này thật đúng là hắn phá lệ lần đầu tiên a!.

” tiên sinh giáo dục rất phải, Sở mỗ trở về nhất định nghiêm thêm quản giáo, ngày mai chắc chắn mang theo khuyển tử đăng môn giải thích.” Sở Dịch Vân nói xong từ trong lòng ngực lấy ra hai tờ ngân phiếu năm ngàn lượng đưa chi lão sư..

” đây là Sở mỗ một chút xin lỗi, lão tiên sinh cũng từng dạy con ta, cũng là có ơn với hài tử của ta, hy vọng lão tiên sinh không cần so đo, chờ tiên sinh tĩnh dưỡng chút thời gian lại đến giảng bài.”.

Sở Dịch Vân lại nói tiếp không tự ti cũng không kiêu ngạo, lễ nghi thích đáng. lão tiên sinh biết trong ngày thường Sở Dịch Vân trì gia (quản lý gia đình) cực nghiêm, nghĩ đến cũng là đứa bé kia thuở nhỏ mất mẹ, cho nên cũng không được cuộc sống trọn vẹn. Vì thế thở dài, thu ngân phiếu. Sở Dịch Vân nán lại cùng lão tiên sinh hàn huyên một hồi mới trở về phủ.

Sở phủ —.

” công tử đã trở lại.” bên này Sở Dịch Vân mới vừa xuống xe ngựa, Tô Thần liền chạy đến giúp đỡ hắn. Sở Dịch Vân trong ngày thường đều cần tĩnh dưỡng, hôm nay cả ngày lo giải quyết việc của Trạch nhi ngay cả dược đều chưa có uống. hiện tại hơi thở mệt nhọc, hé ra gương mặt cũng càng ngày càng trắng bệch..

” ân, Trạch nhi đâu?”.

” tiểu công tử ở trong phòng hối lỗi, công tử trước dùng dược rồi hãy đi đến chỗ tiểu công tử.” Tô Thần đi theo Sở Dịch Vân phân phó nha đầu bưng tới chén thuốc, đều là một ít dược giúp điều trị thân mình. Hắn năm đó thân trúng kì độc, vốn là độc dược đó có thể đưa hắn vào chỗ chết, chính là người hạ độc lại trăm triệu lần không ngờ tới, hắn năm đó từng bái sư là độc hiệp Nam Cung Lạc, mà Dược Vương Trục Nguyệt chính là sư mẫu của hắn. Không nghĩ tới năm đó bị bắt học tập độc cùng dược cư nhiên lại thật sự cứu được mình một mạng.

Uống dược xong, Sở Dịch Vân buông chén thuốc nói, ta chính là đúng hạn uống thuốc, không được đi quấy rầy sư phụ lão nhân gia để ngài lại đến đây giáo huấn ta. Tô Thần cười nghĩ thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!.

Sở Dịch Vân mới vừa đi tới trước cửa phòng đứa con chợt nghe đứa con ở bên trong kêu loạn.

” phụ thân mau trở lại, Trạch nhi không muốn quỳ! ô ô ~~”.

” phụ thân không thương Trạch nhi a!”.

” phụ thân mau trở lại ··· phụ thân ···”.

Tiếng kêu thất thanh cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, này người nào không biết sẽ nghĩ là hắn ở nhà ngược đãi con trai ruột!

Sở Dịch Vân lửa giận trong lòng này dọc theo đường đi đã muốn giảm xuống rất nhiều, thêm vào đó trước khi đến đây Tô Thần khuyên chính mình uống thuốc trước vì sợ mình sẽ tức giận mà đánh tiểu tử thúi này, bây giờ nghe thấy tiếng đước con kêu khóc thế này sao lại nỡ nhẫn tâm ra tay được chứ...

Sở Dịch Vân đẩy cửa vào, nháy mắt một cái Trạch nhi lập tức ngừng khóc nháo. Thấy đứa nhỏ đang trên giường quy củ quỳ gối, quần xếp phía trước mặt, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra thân mình Trạch nhi hơi hơi phát run, nhìn đứa nhỏ thấy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu!.

Này nếu là người khác sẽ dễ dàng bị hình ảnh trước mắt này đánh lừa, chính là Sở Dịch Vân đã nhìn tiểu tử thúi này lớn lên, một chút tiểu xảo này của hắn như thế nào không nhìn ra, chắp tay sau lưng đi đến bên giường đứa con, Trạch nhi tiếp tục nức nở nắm bắt góc áo không dám xoay người lại. Sở Dịch Vân tìm một góc trên cái giường bề bộn giống như cái ổ chó này, một phen bắt lấy đứa con đang ” hối lỗi” đặt ở trên đùi. Bàn tay to ấm áp đặt trên hai cánh mông vẫn còn chút dấu vết đổ hồng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông tròn lẳn như hai cái bánh bao làm tiểu hài tử một phen sợ hãi.

” phụ thân ··· Trạch nhi biết sai lầm rồi.”

” ân, Trạch nhi quỳ lâu như vậy chắc rất mệt mỏi, vậy nằm úp sấp nghỉ ngơi một hồi đi.”.

Cái mông nhỏ nhắn căn bản vẫn lộ ra bên ngoài không có gì che đậy, Sở Dịch Vân không nặng không nhẹ tùy tiện vỗ, tiểu hài tử sợ tới mức cái gì cũng không dám che giấu, đem toàn bộ những gì này giờ mình ” tự kiểm điểm” được toàn bộ nói ra, một chút cũng không dám để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.