Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 39




Vẫn nơi cuối hành lang tối tăm đó, vẫn là cánh cửa đỏ rực khiến người ta nhức mắt đó, vẫn là con người đó đang chờ. Bảo Yết thập phần chán ghét nhưng vẫn phải vào để giải quyết tất cả lần cuối. Cô nhất định trả đủ lại cho hắn sau khi quay về. Bảo Yết có chút mệt mỏi đỡ trán, đầu cô lúc này vô cùng nhức nhối, bên tai chỉ toàn ong ong những âm thanh không rõ, mắt nhìn đường cũng bắt đầu có chút khó khăn. Tình cảnh thật có chút quen thuộc, làm cô nhớ lại mấy lần bị các nam chính gián tiếp hoặc trực tiếp bỏ thuốc. Nhưng chắc không phải đâu, cô luôn nhốt mình trong cái căn phòng đó, thức ăn đồ uống đưa đến dù có mất chút thời gian cũng đều kiểm tra kĩ lưỡng.

Song Thư đi đằng trước nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn Bảo Yết. Thấy cô dáng vẻ như sắp chịu không nổi một hồi sau có vẻ như đã do dự rất lâu mới lên tiếng:

-Cô không sao chứ?

Bảo Yết đang day trán bỗng có chút giật mình khi bị Song Thư hỏi nên nhơ ngác mất mấy giây mới trả lời:

-À Tôi không sao!

Cố lắc đầu lấy chút tỉnh táo cô chỉ nghĩ rằng chắc một tuần kia đã vắt kiệt sức lực của mình. Song Thư nghe vậy cũng không nói gì lại quay đầu hướng phíatrước mà đi. Vì quay lưng lại với Bảo Yết nên không ai biết biểu tình của cô ta lúc này như thế nào

Bước vào phòng lại nhìn tới nụ cười như muốn kêu gọi người ta tới giết Bảo yết vừa mới có thể cảm thấy tốt lên một chút lại nhíu mày. Cô bước tới đối mặt với Hoắc Vệ Minh, còn Song Thư không biết lúc nào đã tới một góc đứng.

-Hệ thống đã mở xong, mọi dữ liệu đều đã có thể truy cập!_Bảo Yết vừa tới liền lập tức không vòng vo

-Vậy tốt rồi! Có thể cho tôi xem chứ?

Hoắc Vệ Minh cười nhẹ từ tốn nói. Tuy là vậy nhưng nụ cười của hắn luôn ẩn ẩn sự quỷ dị, doạ người ta phát run. Lấy Song Thư đang đứng một góc có chút run tẩy là có thể thấy

Bảo Yết nhanh chóng tới bàn hắn đem hệ thống mở ra ở máy tính đặt trên bàn làm việc của Hoắc Vệ Minh. Vì máy ở căn phòng đó với nơi này đều đã được kết nối bằng một hệ thống nội bộ nên cũng không khó. Nhưng chính vì cái kết nối này mà Bảo Yết trong một tuần kia lúc nào cũng ẩn ẩn sợ phát hiện.

Hệ thống ở phòng thí nghiệm đã được cô mở cho Hoắc Vệ Minh, mọi dữ liệu đều có thể truy cập. Hắn ta nhìn thành quả công việc của cô không nói chỉ trầm ngâm im lặng không nói. Biểu cảm cũng bỗng nhiên trở nên trầm ngâm không cười. Bảo Yết mệt mỏi nên rất dễ căng thẳng luôn luôn nghĩ đến cái gì tệ nhất. Hắn như vậy không phải đã phát hiện ra cái gì đấy chứ?

Đương lúc Bảo Yết sắp giữ không nổi khuôn mặt bình thản thì Hoắc Vệ Minh lại cất lên tiếng cười khiến cô giật mình:

-Toàn bộ những dữ liệu này đều từ hệ thống đã mở khoá?

-Ừm! Chỉ có thế. Tôi đã kiểm tra lại xem có file ẩn nhưng không có!

-........

-Nam Cung tiểu thư! Cố có vẻ như muốn vứt bỏ toàn bộ Nam Cung gia thì phải?

-Nói vậy nghĩa sao?_Bảo Yết có chút kinh sợ

Lúc này Hoắc Vệ Minh rời khỏi bản tới lại gần Bảo Yết theo bản năng đang lùi dần để né tránh. Nhưng chưa kịp đã bị hắn túm lấy cằm bóp chặt. Lực đạo nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không hề nhỏ nhưng là Bảo Yết gần như đã kiệt sức, một chút khí lực này cũng để chế trụ cô.

-Nam Cung tiểu thư coi tôi là kẻ ngốc sao?

Trên mặt hắn vẫn không ngừng biểu tình tươi cười. Nẹ cười có thể thấy rõ vẻ cười nhạo và trò phúng. Hắn biết! Hắn biết rồi! Không thể nhanh như vậy được, cô vừa mới làm sao đã bị phát hiện rồi sao? Và rồi như thể mọi thứ đã vượt qua định mức tinh thần của cô, Bảo Yết còn chưa kịp lên tiếng để ứng phí thì trước mắt đã là một màu đen thuần tuý, bên tai tuyệt nhiên không còn có thể nghe được âm thanh gì nữa. thân thể nặng nề đau nhức, Bảo Yết chính thức ngất đi, điều nguy hiểm chính là cô thế lại ngất ngay trước mặt Hoắc Vệ Minh cùng Song Thư, kẻ phản diện cùng nữ chính của nguyên tác.

Bảo Yết ngã xuống ngay trước, Hoắc Vệ Minh nở một nụ cười quỷ dị điên cuồng chi thấy tâm trạng lúc này đang rất vui. Tuy nhiên hắn là một người đặc biệt, hắn vui nhưng đem lại cho người khác cảm giác sợ hãi. Điều này đã được Song Thư đứng gần đó chứng minh rất rõ. Từ đầu đến cuối cơ thể run rẩy của cô ta vẫn chưa ngưng lại. Cô ta sợ, cô ta thực sự sợ người đàn ông này. Tại sao trên đời này lại có kẻ đáng sợ đến như vậy. Mặc dù vậy nhưng ẩn sâu trong đôi mắt của Song Thư vẫn để lộ vẻ hả hê. Nhìn Bảo Yết chật vật, nhớ tới Nam Cung gia đang vô cùng khốn đốn, Nhất thị cũng lợi dụng đó mà đi lên, thành tựu phải nói còn tốt hơn trước kia nhiều. Hiện tại lúc này cô ta với tư cách là Phó giám đốc, người có công rất nhiều cho việc này đang được người người tung hô ngưỡng mộ nịnh nọt. Tất nhiên con người luôn có lòng tham, đạt đến như bây giờ nhưng Song Thư chưa biết đủ. Cô ta vẫn còn muốn hơn, đối với cô ta, đây mới chỉ là chút an ủi cho những khuất nhục bản thân từng chịu đựng. Bảo Yết cùng Nam Cung gia trả chưa có đủ đâu.

Hoắc Vệ Minh chưa từng tắt nụ cười trên môi mình. Không ai biết hắn thực sự nghĩ gì. Chỉ có thể biết rằng đối với hắn không thể dùng cách nghĩ của người bình thường mà suy đoán. Hắn là một kẻ điên không thể ngờ, và đây cũng chính mà một trong những điều khiến kẻ này nguy hiểm. Ít nhất là đối với Thần và Kiệt bước vào phòng nhìn tình cảnh hiện tại đánh giá như vậy.

-Cô ấy xong việc rồi thì chúng tôi có thể đem người đi được chứ?

-Đem đi?_Hoắc Vệ Minh giả ngu nói

Nhận ra biểu hiện của hắn có vấn đề Kiệt lại bắt đầu nổi nóng:

-Tên điên nhà ngươi có phải định lật lọng không?

Nói rồi hắn liền có ý định lao tới nhưng Thần nhanh chóng cản lại.

-Bình tĩnh lại anh hai!

-Hừ!

Kiệt nghe lời em trai thì cũng kiềm chế lại cơn tức giận. Đến lúc này Hoắc Vệ Minh mới nhún vai một cái tỏ vẻ vô tội:

-Ta nói thoả thuận là để hai người có được cô ta chứ không nói để hai người đem cô ra đi. Hai người hiểu ý tôi chứ?

Nói rồi hắn lại cười đầy thâm ý nhìn Thần và Kiệt, hai anh em cũng không phải kẻ ngu. Nghe qua liền hiểu ra hắn muốn ám chỉ điều gì. Giỏi đấy! Đáp lại Hoắc Vệ Minh Thần cũng cười một cách đầy ẩn ý.

-Tôi hiểu rồi! Vậy chúng tôi có người của mình được chứ?

-Tất nhiên! Các vị có thể bất cứ lúc nào chỉ cần nói một tiếng, Chỉ là dù ra sao Nam Cung Bảo Yết cũng không thể rời khỏi đây.

-Chúng tôi tự nhiên sẽ biết điều! Cáo từ trước!

Nói rồi Thần liền rời khỏi, Kiệt theo sau cũng không tỏ vẻ gì là tức giận như lúc nãy nữa. Ánh mắt thản nhiên đến kì lạ không biết trong đầu hắn lúc này đang nghĩ gì.

Thần và Kiệt rời đi Hoắc Vệ Minh cũng liền quay sang Song Thư đứng ở gần đó:

-Đem cô ta đi chuẩn bị đi. Nhớ cẩn thận đừng để cô ta vẫy thoát được!

-Tôi đã rõ!

Song Thư đem Bảo yết rời đi, cô ta cầm một tay kéo lê cô như kéo một bao tải. Bảo Yết dạo này lao lực quá nhiều nên cơ thể đặc biệt gầy và nhẹ; Song Thư muốn lôi cô đi cũng không quá kho khăn. Trên đường cô ta không nhìn được vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn con người vẫn đang bất tỉnh nhân sự. Kiêu ngạo lắm sao?? Để tôi coi cô tỉnh dậy còn có thể dùng lỗ mũi nhìn người được nữa không hay không??? Nghĩ tới thôi cũng thật là vui vẻ mà....

PS: xin lỗi mấy bạn nha!!!! Tuần trước nhà Scor bị mất mạng. Nâng cấp sửa chữa lại đường truyền cũng mất gần 1 tuần. Hôm nay đăng liền hai chap để bồi tội cho mọi người. 

Sau này mọi người ko cần khổ sở chờ hàng tuần Scor đều đều đặn đăng một chap, nếu ko có cứ mặc nhiên tuần sau nhận thêm một chap nữa nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.