Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 35




Lần đầu tiên tôi gặp em ấy là ở sân bay Incheon Hàn Quốc

Lần đầu tiên tôi gặp em ấy là ở sân bay Incheon Hàn Quốc. Với chiếc vali màu đen, em ngốc nghếch đứng giữa sân bay rộng lớn, tìm kiếm người hướng dẫn xuất hiện. Trông bộ dạng em khi ấy thật đáng yêu, khiến tôi rất muốn trêu chọc.

Vốn tiếng Anh của em ấy có chút không được tốt lắm, phải mất vài giây mới có thể định khuôn được câu trả lời hoàn chỉnh vì thế mà tôi rất thích hích bác vào điểm yếu là phản ứng chậm này của em ấy.

Tôi thích nhìn dáng vẻ ngơ ngác của em mỗi lần trông thấy những thứ mới lạ xuất hiện trước tầm mắt, giống như cái cách cô em gái của tôi ngày trước vẫn thường làm khi được đưa đi chơi, em tôi thân quen mà ấm áp như thế.

Tôi thích nhìn em bước đi phía trước. Dáng người Á Đông nhỏ nhắn như một cây nấm, dịch chuyển những bước chậm chạp trông thật đáng yêu. Chiều cao khiêm tốn của em cũng rất đặc biệt, lọt thỏm trong khung ảnh với một đám con gái Châu Âu cao hơn mét bảy, nếu em của tôi có bị lạc giữa dòng người chắc tôi vẫn sẽ dễ dàng tìm thấy em thôi.

Tôi thích những tiết học trên giảng đường, vặn mình sang bên trái một cái là có thể trông thấy góc nghiêng của em. Sống mũi cao, nước da trắng, mái tóc màu đen tung nhẹ lên cao mỗi lần cơn gió ngoài cửa sổ ùa vào, trán em lấm tấm mồ hôi vì cái nóng, cổ áo sơ mi bị bẻ lệch khi em vội đến trường cho kịp giờ học. Em xinh đẹp nhất có lẽ là lúc đi dưới nắng, nhẹ nhàng thanh khiết như hạt sương đêm e ấp dưới ánh mai, làm trái tim tôi thổn thức những nhịp không đều.

Tôi thích ngắm biểu cảm của em, thật dễ dàng quan sát cách em nhíu mày, bặm môi khi gặp bài khó, khi em chuyên tâm vào một chuyện gì đó. Thi thoảng cậu bạn Moscovitz có chắn tầm nhìn của tôi một chút nhưng mà kệ chứ, cậu ta là dự bị mà thôi, nụ hôn đầu của em chẳng phải tôi cướp mất à?

Tôi thích chặn lời em, trêu chọc em theo một cách ấu trĩ, chỉ bởi tôi lo sợ em sẽ bỏ quên mất sự tồn tại của tôi. Giống như bao cậu trai mới lớn, tôi cũng có xúc cảm riêng của mình, thích em bèn trêu chọc em... như một bản năng trong người. Mặc dù tôi thừa biết chẳng cô gái nào ưa nổi kẻ hay chọc ghẹo mình.

Tôi thích nhìn vào mắt của em, nó giống như có lực nam châm, khiến tôi bất di bất dịch luôn muốn ngắm nhìn. Thế nhưng tôi không thích đôi mắt ấy nhất là lúc trời tối, nó khiến tôi nhớ tới những thứ tệ hại đã xảy ra với mình. Về việc em gái tôi rời bỏ thế giới ngột ngạt này vào ngày sinh nhật tôi, cả việc bố của tôi vẫn trong tình trạng hôn mê sâu suốt mấy năm dài.

Tôi ghét cái cách mà em thách thức sự kiên nhẫn của tôi vào đêm hôm ấy, cái đêm mà tôi cướp mất nụ hôn đầu của em. Tại sao em lại làm vậy? Tôi không giỏi kiềm chế tính cách xấu xa thứ hai của mình, căn bệnh hai tính cách của tôi khiến tôi luôn khó chịu mỗi khi bị nhốt mình trong bóng tối. Với tôi thì thói quen bật đèn khi ngủ đã bắt đầu hình thành từ năm 2008, nếu có đi lạc vào một ngõ khuất tăm tối thì tôi vẫn luôn chuẩn bị một chiếc đèn dạ quang bên mình.

Thích em rồi, tuy biết rằng hiện thực chẳng vui vẻ mấy, tôi cứ cố chạy trốn khỏi em vì sợ em phát hiện ra rằng tôi thích em.

Giá như hôm ấy tôi không nhìn thấy địa chỉ email của em, không thô lỗ đẩy em ngã ở sân trường, không biết quá nhiều chuyện... thì bây giờ chắc tôi và em sẽ không chiến tranh lạnh, em nhỉ?

Người buộc dây là tôi, lại mong em tháo nút thắt, thật lố bịch khi đẩy tất cả gánh nặng lên đôi vai nhỏ bé của em.

***

Trịnh Song Tử, cũng rất đẹp trai, theo nét đẹp của mấy anh chàng nghệ sĩ sở hữu gương mặt như hoa của KPOP. Ngoài cái miệng toàn chứa những phát ngôn khó nghe ra thì cậu ta cũng có khá nhiều mặt tốt.

Không thích nhất là cái cách cậu ta chọc ghẹo tôi, dù gì cũng là người phương Đông với nhau vậy mà đi lấy người khác ra làm thú tiêu khiển cho mình, đáng ghét.

Thi thoảng quan sát một chút thì nhận ra cậu ta cũng khá giống anh Bảo Bình. Là kiểu người tinh ý, biết quan tâm phụ nữ chân yếu tay mềm, mặc dù miệng thì nói những lời cay độc nhưng lương tâm vẫn còn giữ được, không tới nỗi xấu xa ác độc.

Có lúc thấy cậu ta phiền phiền, bản thân đi chọc ghẹo người khác được mà khi người ta chọc mình thì giở cái tính cách ác ôn nông thôn ra.

Thù dai, đúng vậy. Trịnh Song Tử chỉ luôn nghĩ cậu ta làm đúng, không phân biệt được đúng sai trái phải. Vụ tai nạn năm 2008 đó, cậu ta luôn nghĩ tiêu cực, không chịu nhìn về mặt tích cực. Không nghe giải thích, không chấp nhận tìm hiểu nguyên nhân, khăng khăng nói rằng tôi sai, tôi chẳng đúng. Biết là cậu đau lòng, nhưng đâm dao vào tâm hồn người khác cậu ta có dễ chịu lên chút nào không? Riêng tôi, có cảm giác bản thân chẳng thoải mái chút nào.

Hôm ấy làm cậu ta giận, tôi cũng khó chịu trong lòng chứ có phải không đâu. Chạy qua siêu thị mua mấy thứ đồ uống cậu ta thích, vậy mà Trịnh Song Tử ấy quá quắt ném túi đồ tôi mua vào thùng rác. Cậu ta đại gia có khác, không biết tiết kiệm tiền, cũng chẳng biết quy tắc tích tiểu thành đại, rồi có ngày nghèo rớt lúc ấy tôi có làm nữ đại gia cũng không thuê osin là cậu ta.

Cơm tối có lòng nấu giúp cậu ta, bởi hôm ấy tới phiên cậu ta nấu ăn... thường ngày tôi ghét đồ ăn cay, mỗi lần cậu ta nấu ăn sẽ mè nheo bảo cậu ta cắt một phần thức ăn không có ớt cay ra, ấy vậy mà hôm ấy tôi hy sinh nấu một nồi lẩu cay, lên gọi cậu ta còn chẳng thèm mở cửa phòng mà xuống nhà ăn. Làm người phải biết chừng biết mực chứ, cứ làm khó nhau như thế chỉ khiến hai bên khó xử.

Chưa hết, tôi cũng rất mặt dày đi theo xin lỗi cậu ta mỗi ngày vài lần, đề nghị hai đứa có một buổi đàm phán công bằng, cải thiện mối quan hệ đang trên bờ thảm hoạ. Nhưng không, thanh niên mang quốc tịch Hàn Quốc ấy quá lắm rồi, càng theo đuôi cậu ta lại càng "chảnh".

Vào một buổi chiều đẹp trời, tiết NK&TN yên bình như mọi hôm. Cô Bill Adam trốn lên phòng chờ giáo viên uống trà. Tôi mang theo lòng quyết tâm sôi sục, dùng đủ trò aegyo để dụ dỗ thanh niên Sư Tử chuyển chỗ ngồi, đáng tiếc là...

Ví dụ như Phượng Kim Ngưu tôi ôm sách vở sang ngồi ở ghế bạn học Sư Tử, còn dở trò xấu hổ dễ thương ra dụ dỗ trái tim yếu mềm của thiếu niên ngơ ngơ ấy.

"Sư Tử đẹp trai, cậu có nhớ ai là người cứu cậu thoát chết khỏi đáy đại dương nguy hiểm muôn trùng không nhỉ?"

"Tự tôi cứu tôi chứ aiiiii???"

Chậc chậc, nếu tôi không nhảy xuống biển thì cậu ta cũng quên thân dưới đó rồi bị mấy em cá mập xinh xinh xé xác tan tành thành từng mảnh, còn vênh mặt lên cãi lại ân nhân cứu mạng.

"Hừm, tôi bị trúng gió độc rồi Shelton. Cậu cứ để tôi ngồi ở cửa sổ như thế à? Chúng mình là gì của nhau? Bạn thân ơiiii."

Chắc tại không nghe nổi cái giọng giả vờ ỏng eo chảy mỡ hết sức bánh bèo của tôi, mà quý ngài ấy theo tốc độ bàn thờ đã ôm đồ đạc chạy một mạch sang ngồi cạnh bạn Thiên Yết. Tốt lắm, có phải nghe lời chuỵ sớm thì tốt không.

"Trịnh Song Tử, xin chào, xin chào. Hihi."

"Cô biến về bàn cô đi. Thật chướng mắt."

Tôi còn nhớ lúc đó cậu ta đẩy tôi ngã nhoài ra sau khiến nửa người tôi đập mạnh lên sàn gạch đá hoa, thật may là ngồi bàn cuối dãy, không chẳng hiểu cái hộp sọ của tôi có đập trúng góc bàn học nào đó rồi mất trí nhớ như trong phim. =]]

"Không sao chứ?"

Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc cậu ta vội vã đỡ tôi dậy, còn tỉnh bơ hỏi tôi có sao không. Đã xuống nước rồi, còn "Chảnh", còn thích đẩy tôi ra xa. Vậy tôi cho cậu toại nguyện.

"Hừm, ấu trĩ. Không muốn nói chuyện với tôi hả, được. Từ giờ Phượng Kim Ngưu tôi cũng chẳng làm thân với cậu nữa đâu, cái đồ nhỏ nhen ích kỷ."

Bùng tiết, bùng tiết chỉ bởi xô sát với bạn học Trịnh Song Tử. Phải chỉnh đốn lại bản thân thôi, tôi học tập để mà lấy cái học bổng sang Mỹ đâu phải để bản thân rơi vào mấy mối quan hệ phức tạp này. Làm ơn đi, hãy để tôi tránh khỏi mấy thứ xui xẻo rắc rối trong suốt mấy năm học ở đây đi.

P/s: Hihi, hình như đã lâu rồi không chắp bút viết ngoại truyện nhỉ? Mọi người thấy cặp đôi này có hợp không? "Xúc cảm đầu tiên" còn có tên gọi khác là "Bỏ lỡ".:">

By: Linh Yunki's Story.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.