Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 18




Sở  Tương Tích kinh hồn chưa xong, ngồi dưới đất thật lâu không có đứng dậy, giống như vẫn gặp quỷ nhìn chòng chọc vào người trước mặt.

Tiêu Hà Thần lộ ra vẻ có chút không nhịn được, nghiêng người đi, lạnh lùng hỏi_:”Ngươi rốt cuộc có muốn cứu Phong Ngâm hay không?”

Nghe thấy ba chữ “cứu Phong Ngâm”, Sở Tương Tích giống như bị sét đánh trúng nhảy dựng lên một cái, hỏi ngược lại_: “ Chẳng lẽ ngươi có biện pháp sao?”

-“Tại hạ có thể giúp hắn sinh hạ đứa nhỏ”_Thanh âm Tiêu Hà Thân trong trẻo lạnh lùng nghe không ra nửa điểm gợn sóng_: “Còn hắn có thể sống sót để hưởng thụ thiên luân chi nhạc* (~thú vui qua ngày) hay không, còn phải xem vận mệnh của hắn như thế nào”

Sở Tương Tích nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Hà Thần, lặng yên không nói.

Tiêu Hà Thần xoay người thẳng tắp nhìn về phía Sở Tương Tích, lạnh nhạt nói_: “Ngươi không tin?”

Sở Tương Tích thở dài nói_: “ Nếu bản thân ngươi là thần y, có lẽ còn có thể tin được nửa phần”.

-“Tại hạ không phải là thần y”_Tiêu Hà Thần nhàn nhạt đáp lại_: “Tại hạ cũng không cứu người”

-“Đúng”_Tiêu Hà Thần rất thoải mái không có phủ nhận_: “Tại hạ vốn là muốn giết hắn”

Sở Tương Tích nghẹn lấy một ngụm tức giận, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách_: “Ngươi mời về! Sở mỗ không tiễn!”_Nói xong liền muốn đóng cửa phòng. Hắn may mắn không có tự mình ngu xuấn đi van xin một cừu nhân* (kẻ thù) giúp mình.

-“Không có tại hạ kéo dài tính mạng cho, hắn sống không quá tháng bảy này”.

Tiêu Hà Thần hời hợt nói câu đầu tiên có thể làm cho Sở Tương Tích từ quả tim bắt đầu run rẩy, cánh tay đặt ở trên cửa nhất thời trở nên cứng ngắc.

-“Ngươi rốt cuộc là người nào? Người có mưu tính gì?”_Sở Tương Tích hết sức hạ giọng, tức giận làm cho thân thể ông không ngăn được run rẩy.

Tiêu Hà Thần chỉ lặng yên trong chốc lát, sâu xa nói_: “Để  cho Tiêu gia kế tục sau này có người, như vậy có tính là mưu tính gì không?”_Tiêu Hà Thần nhẹ giọng hừ cười.

-“Kế tục…có người…”_Sở Tương Tích hít một hơi khí lạnh, đi lại không yên lui sau một bước, cả kinh nói_: “Ngươi, ngươi cùng Phong Ngâm, chẳng lẽ…..”

Tiêu Hà Thần không tự chủ nắm chặt kiếm trong tay.

-“Không đúng!”_Sở Tương Tích lập tức hủy bỏ ý nghĩ của mình, chần chừ nói_: “Nếu là như vậy, ngươi vì sao lúc ấy phải giết hắn?”.

-“Ngươi không nên hỏi quá nhiều”_Tiêu Hà Thần tựa hồ có chút không kiên nhẫn, lành lạnh giọng mang theo chấn động lòng người_: “ Tại hạ chẳng qua là muốn cứu người. Ngươi tin thì tốt, không tin cũng được, tại hạ không cần phải hướng ngươi giải thích”.

Sở Tương Tích bị nghẹn lại nói không nên nửa câu, tâm phiền ý loạn chịu bó tay bước đi thong thả khoan thai.

Tiêu Hà Thần đưa tay vào vạt áo, móc ra một cái hộp gấm nho nhỏ, nói một câu_: “Nhận lấy”_Liền ném cho Sở Tương Tích.

Sở Tương Tích vội vươn tay vững vàng đón lấy cái hộp, giương mắt nhìn Tiêu Hà Thần, hỏi_: “Đây là cái gì?”

-“Để cho Phong Ngâm ăn vào dược hoàn, đả thông yếu mạch trên người hắn. Dược lực mượn nội lực thúc đẩy phát huy tác dụng, có thể kéo dài tính mạng của hắn một tháng”_Tiêu Hà Thần xoay người, đưa lưng về phía Sở Tương Tích_: “Đây chỉ là một nửa liều thuốc. Một nửa khác, chờ tại hạ kết thúc một ít chuyện riêng, sẽ…đem tới đây”

Sở Tương Tích nhíu mày_: “Ta vì sao phải tin ngươi?”

Thanh âm huyền ảo tựa hồ như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Sở Tương Tích nhìn lại phương hướng Tiêu Hà Thần biến mất, tinh tế nghiền ngẫm câu cuối còn lưu lại kia.

Sở Tương Tích một tay bưng lấy hộp gấm, nhìn một viên thuốc màu đỏ lớn như đầu ngón tay suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi sắc trời sáng rỡ mới nặng nề thán khí đi đến Phù Nguyệt các nơi Phong Ngâm ở.

Phong Ngâm còn chưa tỉnh lại. Sở Tương Tích đem chuyện xảy ra hôm qua báo cho Nam Cung Kiệt biết, cũng đem hộp gấm giao cho y.

Cho dù không biết là thật hay giả, nhưng nghe thấy có thể cứu được Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt không thể tránh khỏi kích động, môi mỏng nhếch lên, thần sắc nhìn không ra vui hay buồn.

-“Hắn nói, hắn cùng Phong Ngâm là huyết thống tình thân?”_Nam Cung Kiệt ánh mắt phức tạp nhìn viên thuốc trong hộp gấm.

Sở Tương Tích trầm ngâm nói_: “Hắn tựa như cố ý giấu giếm điều gì, không muốn tiết lộ nửa câu”.

Nam Cung Kiệt nắm chặt hộp gấm, lông mày nhăn lại thật chặt, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Sở Tương Tích nhớ lại câu nói cuối cùng kia của Tiêu Hà Thần, không thiếu một chữ thuật lại cho Nam Cung Kiệt nghe.

Nam Cung Kiệt ổn định tâm tình, nói_: “Chúng ta cũng biết, Ân Kỳ Uyên đã sớm có hành động”.

Sở Tương Tích thoáng qua kinh ngạc, không nghĩ đến hai bên đã sớm âm thầm đối địch.

– “Nửa tháng trước, Ân Kỳ Uyên đã bắt đầu cùng ba môn phái lớn còn lại của võ lâm mật thiết qua lại”_Nam Cung Kiệt thần sắc bình tĩnh_: “Một cuộc phong tinh huyết vũ, là không thể tránh khỏi”

Sở Tương Tích có chút oán giận, căm giận nói_: “Ban đầu là gã mưu hại cha con Phong Ngâm, Huyền Minh đã tha cho gã một cái mạng chó, gã lại càng không biết tốt xấu, vong ân bội nghĩa”

Nam Cung Kiệt một phen tâm tư căn bản không có đặt trên chuyện này, chẳng qua là nhìn chòng chọc vào hộp gấm trên như có điều gì suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.