Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 13




Cuối mùa xuân đầu mùa hè, gió mát thổi tới.

Hài tử vừa được năm tháng, Phong Ngâm theo thói quen sáng sớm sẽ để Sở Tương Tích bắt mạch cho mình. Nam Cung Kiệt ở một bên làm bạn, khẩn trương lo lắng làm cho môi của y mất đi huyết sắc.

-“Phụ tử bình an, chú ý nghỉ ngơi cùng điều trị là tốt rồi”_Sở Tương Tích hướng Nam Cung Kiệt dặn dò mấy câu đơn giản, liền không nói thêm gì nữa.

Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, thần sắc Sở Tương Tích không có điều gì bất ổn, tỉ mỉ như Nam Cung Kiệt cũng nhìn không ra khác thường.

Gió lạnh thổi qua, Phong Ngâm hít mũi một cái, nắm chặt tay Nam Cung Kiệt, nhìn y nói_: “Kiệt, ngươi đi lấy áo choàng”.

Nam Cung Kiệt khẽ gật đầu, nhanh chóng đi vào trong nhà lấy áo choàng.

Phong Ngâm đem tay xoa bụng, nhắm mắt thật chặt, sau đó mở ra, giọng nói giống như là thăm  dò, lại giống như cầu khẩn_: “Đứa nhỏ, có thể ra đời hay không?”

Sở Tương Tích đem tay chống đỡ ở thái dương, không có lắc đầu, cũng không có gật đầu.

-“Dù cho thế nào…..”_Phong Ngâm kiên định nhìn Sở Tương Tích_: “Dù cho thế nào, cũng phải làm cho đứa nhỏ sống sót…..”

-“Nam Cung Kiệt yêu ngươi sâu đến tận xương tủy. Cho dù còn có hài tử, cũng không nhất định có thể kéo y ở lại”_Sở Tương Tích biết tính toán của Phong Ngâm, bất đắc dĩ  lắc đầu.

Phong Ngâm an tâm cười_: “Y phải là người cha tốt”.

Sở Tương Tích cười khổ một trận.

-“Sở huynh, ta còn có chút chuyện…._Phong Ngâm mất tự nhiên nắm chặt quyền, ánh mắt mơ hồ

Sở Tương Tích nghi hoặc “Ừ” một tiếng, đợi Phong Ngâm mở miệng.

Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Kiệt cầm áo choàng trong tay chạy tới, thẳng đến chỗ phía sau Phong Ngâm phủ lên. Ngón tay linh hoạt đem dây lưng cột lại thành cái kết.

Sở Tương Tích cùng Phong Ngâm nhìn nhau cười một tiếng, bất động thanh sắc lui ra ngoài.

Phong Ngâm cầm lấy tay Nam Cung Kiệt đang bận việc trước ngực mình, ngẩng đầu hai tròng mắt lấp lánh nhìn y, híp mắt nói_: “Kiệt, chúng ta đi ra sau núi ngắm mặt trời lặn đi”

Nam Cung Kiệt khép lại vạt áo choàng của Phong Ngâm, khom lưng ôm lấy vai hắn, nghĩ một lát rồi hỏi_: “Có quá mệt nhọc hay không?”.

Phong Ngâm lắc đầu, khuyên bảo_: “Sở huynh nói thường ngày đi lại nhiều một chút, đến lúc sinh sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Nam Cung Kiệt vẫn còn chút lo lắng, nhưng thấy bộ dạng Phong Ngâm lòng tràn đầy mong đợi, liền gật đầu đáp ứng.

Đường đi ra sau núi không xa, dựa theo tốc độ bình thường không cần đến thời gian một nén hương liền có thể đi đến đỉnh núi nhưng Nam Cung Kiệt rất sợ thân thể Phong Ngâm chịu không nổi, đi vài bước sẽ nghỉ ngơi một chút. Phong Ngâm bất đắc dĩ cảm động đi một chút rồi ngừng, đi qua nhiều canh giờ.

Đợi đi tới giữa sườn núi, chính là lúc mặt trời chiều ngả về phía tây. Nam Cung Kiệt chọn một chỗ đất trống phong cảnh nhìn có vẻ được, liền đem ngoại bào nguyệt sắc của mình trải trên mặt đất, ôm lấy Phong Ngâm ngồi xuống.

Phong Ngâm đầu tiên là gối đầu trên vai Nam Cung Kiệt. Cuối cùng thân thể quả thật quá mệt mỏi, liền nghiêng người ngả xuống trức ngực Nam Cung Kiệt, chậm rãi thở.

Nam Cung Kiệt giống như ôm lấy đứa trẻ mới sinh, thật cẩn thận ôm chặt lấy Phong Ngâm, trách cứ chau mày_: “Lần sau không cùng ngươi làm chuyện điên rồ nữa, ngươi cũng không có nghĩ đến thân thể của mình”._ Trong miệng nói lời trách cứ… nhưng đầu ngón tay ôn nhu ôm lấy mặt Phong Ngâm, đem tóc rơi tán loạn vén lên sau tai hắn.

Phong Ngâm cười ngọt ngào nhìn Nam Cung Kiệt chau mày, tay theo thói quen đặt trên bụng của mình.

Nam Cung Kiệt cưng chiều hôn lên trán Phong Ngâm, cũng đem tay đặt lên lưng Phong Ngâm.

Ánh chiều tà từng điểm điểm rơi xuống đường chân trời, nhiễm đỏ hơn phân nửa vùng trời. Nam Cung Kiệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa quyến luyến cúi đầu nhìn bộ dáng người nọ trong ngực mình.

Cảnh vật dù có bao nhiêu tốt đẹp cũng không bù được giây phút nét ngủ trên mặt Phong Ngâm.

Nội tâm Nam Cung Kiệt mơ hồ có dự cảm xấu, phảng phất người này rất nhanh sẽ tìm cách rời xa mình. Nụ cười của người này cố gắng không được bao lâu nữa sẽ ở trong trí nhớ của mình mà mất đi.

Nam Cung Kiệt thật ra thì cũng biết, mình và Phong Ngâm đã sớm giấu không được những bí mật nhỏ tí tẹo. Tâm tình Phong Ngâm tinh tế tỉ mỉ như thế, sao lại có ngốc như vậy cho rằng mình sẽ bị hắn giấu giếm.

Chẳng qua là Phong Ngâm không nói, Nam Cung Kiệt liền cũng sẽ không nói. Khoảng khắc ly biệt đau lòng người như thế, ai có thể nhẫn tâm mà nói ra.

Nam Cung Kiệt siết chặt hai tay mình, thương tiếc đem môi hôn lên thái dương Phong Ngâm.

Phong Ngâm hơi động người một cái, ý thức mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời đã có chút xám xịt, liền chau mày oán trách Nam Cung Kiệt không có gọi tỉnh lại.

Nam Cung Kiệt khẽ vuốt tóc mai Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Lần sau chờ thân thể tốt lên chút ít, chúng ta lại đi ngắm lần nữa. Không chỉ có mặt trời lặn, chúng ta còn muốn ngắm mặt trời mọc, ngươi có chịu không?”.

Phong Ngâm gật đầu, lặng yên cùng Nam Cung Kiệt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đem tay ôm lấy cổ Nam Cung Kiệt, ngẩng đầu lên khẽ cắn vành tai y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng thở.

Nam Cung Kiệt bị Phong Ngâm đùa đến cả người nóng rang, hai tay muốn chống cự lại ôm chặt lấy lưng Phong Ngâm, hô hấp trở nên ồ ồ.

-“Phong, đừng làm rộn….”_Nam Cung Kiệt thở gấp cự tuyệt.

Phong Ngâm cách lớp y phục dùng ngón tay miêu tả phân thân trướng lớn của Nam Cung Kiệt, cái trán kề vào vai y_: “Ta hoài nghi ngươi vượt rào, cũng không phải là không có nguyên nhân…..”

Nam Cung Kiệt ngẩn người, mọi yêu thương nẩy nở đem cánh tay y ôm lấy hắn, khẽ thở dài_: “Ngươi nha….”

-“Hơn nữa….”_Phong Ngâm ngảng đầu, hôn môi Nam Cung Kiệt_: “Sở huynh nói đã có thể…..”_Nói xong liền đưa tay cởi thắt lưng Nam Cung Kiệt, áo ngoài nguyệt sắc thường ngày trượt xuống dưới vai y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.