Chiêu Diêu

Chương 42




Anh đâm phập một cái xuống liền ngớ người nhìn vài giây liền lật chăn ra, San San lộn vòng nhảy xuống đất đứng dậy hai tay để ra phía sau, nghiêng đầu mái tóc dài xõa xuống mỉm cười vô cùng xinh đẹp:

- Lăng Hạo Thiên, đây là câu trả lời của anh sao?

Lăng Hạo Thiên im lặng nhìn cô, cô mỉm cười... Cô đã đoán trước được sự tình, Lăng Hạo Thiên không phải một sát thủ, cô thừa sức đấu lại với anh.

Cô nhìn anh bất động liền thở dài đi lại gần anh vỗ vai:

- Nghe tôi n...

Vút!

Con dao sượt qua làm đứt vài lọn tóc của cô, cô nghiêng người né tránh, xoay người đá một cước mạnh vào tay anh làm con dao rơi xuống đất, ánh mắt cô lạnh tanh cười nhạt:

- Lăng Hạo Thiên, anh thật mù quáng mãi mãi chỉ là mù quáng, anh nghĩ anh giết tôi thì sẽ trả thù được cho mẹ của anh? Con người anh thật sự quá ngu ngốc, cuộc sống luôn không có sự công bằng, tại sao anh đòi công bằng khi thế giới này không phẳng mà lồi lõm.

Lăng Hạo Thiên tay đã đỏ lên thở dài ôm tay ngồi xuống giường, đôi mắt như một đứa trẻ bị tổn thương... Bi thương lẫn phẫn nộ anh là người chịu thiệt... Đến ánh mắt mẹ của anh cũng dành cho bố của San San làm sao anh không đau không bi phẫn, nhưng anh chỉ biết trút lên người San San mà thôi....

San San thở dài, ngồi xuống cạnh anh cầm tay bị cô đá của anh xoa nhẹ nhàng:

- Tay đối với anh rất quan trọng, anh cứu sống người chứ không phải giết người hiểu không bác sĩ Lăng?

Anh quay ra nhìn cô, cô vẫn mỉm cười nhẹ đôi mắt vẫn trong suốt đỗi dịu dàng không hề giống như lời đồn hay hôm cô ở bệnh viện ngày đó... Vô cùng khác biệt, ánh mắt của anh lúc này lay động không ngừng... Anh không hiểu nổi anh muốn gì... Lòng anh hỗn loạn vô cùng.... Thập phần phức tạp mà anh không hiểu nổi...

San San nhìn đôi mắt anh như đứa trẻ bị tổn thương liền có chút đau xót ôm nhẹ anh vào lòng vỗ nhẹ lưng:

- Quên đi... Đừng cố nhớ tới hận thù mãi mãi chỉ là hận thù, dù anh có trả thù thì về sau cũng sẽ bị trả thù lại rồi đến đời con anh... Bao giờ cho chấm dứt chuyện trả thù? Không ai có thể xóa nó ra khỏi đầu nhưng hãy tập cách quên nó đi chứ không thể xóa.

Cô xoa nhẹ lưng của anh... Lúc này anh không giữ được bình tĩnh mà ôm chặt lấy cô run rẩy... Cô biết là anh đang khóc... Biết anh ấm ức vô cùng... Cô chỉ xoa nhẹ lưng anh tựa nhẹ vào đầu thì thầm giọng nói vô cùng êm ái:

- Không sao đâu... Sau cơn mưa tuy không có cầu vồng nhưng nó sẽ tạnh... Khóc đi nhưng về sau đừng khóc nữa... Hiểu không...?

Lăng Hạo Thiên vẫn không đáp, anh vẫn ôm chặt lấy cô anh run rẩy khóc.... Bao năm... Bao năm anh không khóc cũng không cảm nhận được cỗ ấm áp nào như vậy... Trái tim giá lạnh của anh như được sưởi ấm lấy... Vô cùng ấm áp... Chưa ai có thể đem lại một cỗ ấm áp này cho anh như vậy... Anh như một cậu bé... Thấy một ngọn lửa nhỏ... Lại gần ôm nó, vô cùng ấm áp.... Nước mắt anh cứ rơi và ôm chặt cô vậy liên tục run lên...

San San trầm tư nhìn xuống cổ và lưng anh.... Tay vẫn xoa xoa liền biến thái suy nghĩ.... A~ Mĩ Nam... Mĩ Nam... Thích quá điiiiii a~~~~~~~

Suy nghĩ... Vô cùng... biến thái..... Nếu Lăng Hạo Thiên thấy được suy nghĩ của cô chắc chắn không chần chừ cầm con dao lên sọc cho cô vài phát... Nhưng đây chỉ là nếu thôi và không có chuyện đó xảy ra a~

.

.

- San San con gái mẹ huhu!

Sáng ra liền bị Hạ Hà làm phiền, cô chính là bực muốn chết! Hôm qua bị tên Lăng Hạo Thiên ôm khóc gần như suốt đêm mới chợp mắt được chút thì người bảo kê bảo củng gì đó của tên Dụ Nguyên thuê đến, xong đến Mai Mai liên mồm bên cạnh cô làm cô chỉ muốn nhét quả táo vào miệng cô nàng rồi đạp ra khỏi cửa, vừa mới đuổi được cô nàng lắm mồm đi thì mẹ cô đến... Ông trời thật biết trêu cô nha!!!!

- Mẹ con không có sao!

Cô cố cười tươi cho bà Hạ thấy cô hoàn toàn ổn, bà Hạ thấy con mình cười tươi vậy cũng có chút bớt lo âu trong lòng liền nhìn vết thương của cô lo lắng:

- San San à, mai là sinh nhật con gái Minh thị, tổ chức buổi dạ tiệc hóa trang theo phương thức châu âu, con có muốn đi không? Nếu mệt quá thì không cần đi cùng đâu.

Cô chợt nhớ ra lời hứa với Hoắc Thiên Kình liền lắc đầu nguầy nguậy:

- Không! con phải đi! Con khỏe lắm a~

Bà Hạ nửa tin nửa ngờ liên tục hỏi thăm cô, nhưng bị cô đuổi về liền ngậm ngùi đi về, cô liền nằm xuống suy nghĩ đến việc ngày mai, nhìn vai vẫn còn đau liền thở dài...

Cô đúng là số con rệp mà... Sắp được đi dạ tiệc rồi mà còn bị thương thật tình... Đành xấu một chút vậy dù gì cô cũng đóng vai phản diện mà... Nhớ đến Hoắc Thiên Kình thì ngay lập tức tào tháo gọi cho cô:

Mặt cô đen chảy vài vạch hắc tuyến:

Cô thở dài cái... Vừa nhắc đến tào tháo liền ngay lập tức có tào tháo a~, Cô day trán nói:

Cô im lặng đợi anh nói tiếp, đầu dây bên kia im lặng... anh nuốt hết lợi câu anh muốn hỏi thăm sức khỏe của anh... Anh chính là không đủ can đảm...

Tút Tút... Cô mặt đen chảy xuống ba vạch hắc tuyến liền ném di dộng sang một bên bĩu môi lầm bầm...

- Tôi mà là chồn núi thì anh chính là cá chết trôi sông! Hừ....!

Cô liền đắp chăn ngáp một cái rồi tiếp tục giấc ngủ bị lỡ dở....

Kịch hay sắp mở màn... Chính cô cũng không nhận ra màn kịch này kéo cô xoay đều như chong chóng vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.