Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 20-1




Bốn cái này đều là ký hiệu cấp một, hơn nữa liền nhau, mới có thể lẫn nhau cộng minh, phát huy ra hai trăm lần lực lượng, không kém toàn bộ ký hiệu cấp chín tổ hợp chút nào.

Bốn cái ký hiệu cấp một.

Đây chính là nội tình của Thất Bộ sao?

Lăng Hàn dâng lên một cảm giác bất lực, nhưng lập tức lại kiên định tín niệm, không nên quên, hắn còn thấp hơn Tân Khí Hổ một cảnh giới, nếu hai người chân chính đến đánh nhau cùng cấp, quản ngươi dùng ra mấy ký hiệu cấp một, hắn đều có thể dốc hết sức trấn áp.

- Lăng Hàn, như thế nào?

Tân Khí Hổ cười nhạt nói, ung dung không vội, hắn nắm giữ chủ động, khống chế lấy chiến cuộc, tự nhiên như mèo hí chuột.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Chẳng ra sao cả, đợi ta rảo bước tiến lên Tứ Bộ, lại đến chém đầu chó của ngươi.

- Hừ, ngươi còn có một ngày này sao?

Tân Khí Hổ từng bước ép sát.

- Không chơi với ngươi.

Lăng Hàn trực tiếp đầu nhập vào trong hư không, cái này với hắn mà nói chính là một vùng biển rộng, có thể để hắn tự do rong ruổi.

Tân Khí Hổ không có truy kích, ngoại trừ loại biến thái như Lăng Hàn, bất kỳ người nào không có vị diện hải đăng chỉ dẫn, đều như con ruồi không đầu, sẽ chỉ lạc mất phương hướng.

Hư không, là lĩnh vực thuộc về Cuồng Loạn, ai cũng không dám tuỳ tiện bước vào, dù là hắn có được chiến lực Ngũ Bộ cũng không dám làm loạn, không phải Lục Bộ không thể địch nổi, cái này vẫn là chủ thân của Cuồng Loạn bị mấy vị Thất Bộ kiềm chế, nếu không Lục Bộ cũng phải gặp nạn.

Hắn ngừng chân, khóe miệng hiện lên nụ cười kỳ quái.

Tân Khí Hổ đứng ở đó, trên người hắn chí ít có bốn ký hiệu cấp một, nhưng không có người nào dám ra tay cướp đoạt.

Đây chính là một cường giả siêu cấp có được chiến lực Ngũ Bộ đỉnh phong, có thể nói, Lục Bộ không ra căn bản không người nào có thể trấn áp, hơn nữa, lão tử của người ta càng là một vị Thất Bộ Chí Tôn, nếu ai dám động Tân Khí Hổ, không sợ Tân Phó quên đi tất cả, tìm tới cửa sao?

Thất Bộ chi uy, ai có thể không sợ?

...

Lăng Hàn tiến vào hư không, chỉ đơn giản gãy một chỗ ngoặt, liền trở về vị diện này.

Hắn ngồi xếp bằng, tiêu hóa lấy kinh nghiệm cùng Tân Khí Hổ chiến một trận kia.

Cùng dạng thiên kiêu này đối chiến, hắn vẫn thu hoạch rất nhiều, không chỉ tu vi tăng lên, còn có kỹ xảo chiến đấu...

Lần này bế quan, hắn dùng thời gian ba năm, cái này còn là bởi vì tư duy là có thể gia tốc, nếu không cần thời gian sẽ dài hơn nhiều.

- Giống như có cái gì đó không thích hợp.

Hắn thì thào, nhưng lại nghĩ không ra lạ ở chỗ nào, liền lắc đầu, không còn quan tâm vấn đề này.

Hắn đang muốn hành động, lại mãnh bắt được một tín hiệu đặc thù.

Mông Đông.

Hắn cuối cùng xuất hiện.

Trước đó Mông Đông hẹn hắn, khi hắn bắt được tín hiệu này, chính là đối phương muốn gặp hắn.

Loại tín hiệu này chỉ có loại người “đặc thù” như bọn hắn mới có thể vận dụng, hơn nữa cũng chỉ có bọn hắn mới có thể bắt giữ, là một loại phương thức liên lạc vô cùng an toàn, ổn thỏa.

Đương nhiên, cái này cũng chỉ có ở thời điểm khoảng cách tương đối gần mới có thể dùng đến, dù bọn hắn đều là Thiên Tôn.

Đây là vì chiếu cố tính an toàn, tất nhiên phải hi sinh một cái giá lớn.

Bất quá, mặc dù song phương phát ra tín hiệu giống nhau, nhưng vẫn có một chút xíu khác nhau, sẽ kèm theo ý niệm đặc hữu trên mỗi người, hoàn toàn có thể phân chia là ai phát ra tín hiệu này.

Nếu không như thế, Lăng Hàn đã sớm xử lý Mông Đông, lợi dụng tín hiệu này câu ra tất cả dư nghiệt của Cuồng Loạn, gặp một cái giết một cái, rất nhanh liền có thể giải quyết vấn đề lớn này.

Chỉ một hồi, Mông Đông liền bay tới.

- Tiểu đệ, đã lâu không gặp, ngươi thật là biết chạy, nếu không phải mấy năm trước nhìn thấy ngươi đánh với Tân Khí Hổ một trận, ta còn không biết đi đâu tìm ngươi.

Hắn nói.

Lăng Hàn thừa cơ nói:

- Ta lại không biết đại bản doanh của chúng ta ở nơi nào, dù có việc muốn tìm ngươi cũng không chỗ có thể đi.

Mông Đông cười ha ha:

- Không cần phải gấp gáp, hiện tại đang có một nhiệm vụ muốn ngươi hoàn thành. Đây là một khảo nghiệm của bản chủ đối với ngươi, chỉ cần ngươi viên mãn hoàn thành nhiệm vụ này, liền có thể chân chính được tiếp nhận.

Trong lòng Lăng Hàn giật mình, Cuồng Loạn thế mà vẫn chưa yên tâm mình?

Mình chỗ nào lộ ra sơ hở, thế mà bị đề phòng? Lại tưởng tượng, Lăng Hàn cũng thoải mái, những người khác vừa vào Thiên Tôn liền thức tỉnh, chỉ có hắn đến Nhị Bộ vẫn bình thường, nếu không phải Cuồng Loạn xuất thủ, cưỡng ép để hắn thấy được một màn kia, hắn còn không biết mình kỳ thật cùng Cuồng Loạn có liên hệ rất sâu.

Dù như thế, hắn vẫn không có “phản bội”, dựa vào cái gì Cuồng Loạn sẽ tín nhiệm hắn?

Đây chính là một lão Hồ Ly không biết sống bao lâu, làm sao có thể dễ dàng tin người.

Hắn cố ý lộ ra vẻ tức giận:

- Các ngươi thế mà còn chưa tin ta?

Mông Đông vội vàng khoát khoát tay:

- Tiểu đệ, đây cũng là vì cẩn thận, dù sao chúng ta làm là đại sự kinh thiên động địa a.

Lăng Hàn cũng chỉ cố ý phàn nàn một chút, đây mới là phản ứng bình thường. Hắn nói:

- Tốt, nhiệm vụ lần này là cái gì?

Mông Đông lắc đầu:

- Nơi này không tiện nói tỉ mỉ, ngươi đi theo ta.

Gia hỏa này vẫn rất cẩn thận, Lăng Hàn không có phản đối, đi theo hắn.

Bọn hắn đi vài ngày, đi tới một nguyên thạch khoáng mạch vứt bỏ, khắp nơi là thạch bì cắt đi, được Mông Đông tạo dựng thành một trận pháp đơn giản, có thể hoàn toàn ngăn cách thần thức của Thiên Tôn.

Thiên Tôn Thạch vốn có tác dụng như vậy, lại lấy trận pháp bố trí, tự nhiên càng thêm bảo hiểm.

- Chờ mấy ngày.

Mông Đông nói.

Lăng Hàn không hỏi, chỉ ngồi xếp bằng.

Qua vài ngày, chỉ thấy một tên nam tử đột nhiên xuất hiện.

- Giới thiệu một chút, vị này là Ba Đa huynh đệ.

Mông Đông chỉ vào nam tử này nói, sau đó chỉ chỉ Lăng Hàn.

- Đây chính là Lăng Hàn.

- Lăng huynh đệ, được nghe đại danh của ngươi đã rất lâu rồi, lúc nào đến luận bàn một chút a?

Ba Đa nói, khắp khuôn mặt tất cả đều là chiến ý.

Đây là Tam Bộ Thiên Tôn, có thể được Cuồng Loạn chọn trúng, hoặc là nói nhận lấy ý chí của Cuồng Loạn ảnh hưởng, thực lực của hắn hẳn cực kỳ cường đại, không kém đám người Mông Đông.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Tốt.

Đánh nhau cùng cấp, hắn sợ ai đến?

Mông Đông vội vàng ngăn cản hai người khai chiến, cười nói:

- Luận bàn không vội, đều là huynh đệ nhà mình, có rất nhiều cơ hội, vẫn là hoàn thành nhiệm vụ của bản chủ quan trọng hơn.

Lúc này Ba Đa mới ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt nhìn Lăng Hàn y nguyên tràn đầy khiêu khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.