Chiến Yên Hùng Cái

Chương 3




Edit: Virgo Smile

Beta:

“Biểu hiện của các ngươi không tồi, chí ít có tư cách vào ở Các Lâu khu.” Đứng trên Phi thiên bằng trước cổng học viện Quân sự, Mộc Hi Trần nhàn nhạt nói với năm người Dạ Nhiễm .

Dạ Nhiễm mỉm cười, nhạt giọng nói: “Sau khi trở về, chúng ta sẽ đến.”

Mộc Hi Trần cũng không nói thêm gì nữa, ở trên lưng Phi thiên bằng ngồi xuống, phượng mâu xa xa đang nhìn bầu trời nheo lại, tay phải xoa ngực, trên khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một vòng tươi cười đắng chát.

Một đường không nói chuyện, thời điểm Phi thiên bằng đến học viện quân sự, Dạ Nhiễm mắt phải nhảy lên vài cái, khiêu khiêu lông mày , có vẻ như không phải dấu hiệu tốt.

Trầm tĩnh, đứng ở ngoài cửa lớn học viện Quân sự, Mộc Hi Trần cùng Dạ Nhiễm, hai đội trưởng liếc nhau một cái, bọn họ đều cảm thấy học viện không giống với thường ngày…..rất trầm tĩnh.

“Mộc đội trưởng.” Một thiếu niên từ xa đi tới, cung kính đối với Mộc Hi Trần gật đầu vấn an, sau đó lại đem ánh mắt đặt ở trên người Dạ Nhiễm: “Dạ đội trưởng, viện trưởng có mời tiểu đội các ngươi.”

Thiếu niên dáng điệu tươi cười như ánh mặt trời, chỉ là chẳng biết tại sao lại để cho mấy người Dạ Nhiễm cảm thấy thấy lạnh cả người.

“Đa tạ đã thông báo, chúng ta đi.” Dạ Nhiễm trong tươi cười mang theo vài phần xa cách, sau khi cáo biệt xong với mấy người Mộc Hi Trần , năm người Dạ Nhiễm hướng phía biệt viện của viện trưởng đi đến.

“Viện trưởng tìm chúng ta làm cái gì nhỉ?” Khúc Thừa Trạch kéo ống tay áo Dạ Nhiễm, lầm bầm nói, nghĩ tới nghĩ lui bọn họ năm người cũng không có làm việc gì lớn để cho viện trưởng tự mình tiếp kiến a.

“Tóm lại ta có dự cảm bất hảo.” Tập Diệt Nguyệt xoa xoa mắt phải, từ lúc trở về học viện Quân sự nó vẫn nhảy ah…nhảy ah, cái này chính là không phải một báo hiệu tốt.

“Nói không chừng là đội trưởng lần này lập đại công.” Tư Mạt Tiêu lạnh mặt nói, lúc này đây Ma tộc tiến công, cuối cùng không khác mấy đội trưởng một người một mình dọn dẹp ah, đội trưởng tuyệt đối có công.

“Đến sẽ biết.” Liễu Phi Tiếu lắc đầu cười cười, bọn hắn đoán đến đoán đi, chi bằng đợi chút nữa sẽ biết rồi.

“Yên tâm đi.” Dạ Nhiễm từng bước một hướng phía trước đi tới, không nhìn xem bốn người, ánh mắt hướng phía trước nói.

Ngắn ngủn ba chữ, lại khiến cho mấy người Khúc Thừa Trạch buông nghi vấn xuống, quản hắn khỉ gió là chuyện gì đi nữa, dù sao có bọn hắn năm người liên thủ, coi như là tai họa, vậy cũng có thể khiêng đi qua.

Học viện Quân sự, phòng viện trưởng.

Lưu Dược sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế, nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: “Quá đáng! Thực quá đáng!”

Thiên Tứ bà bà cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp mang theo trêu tức: “Lúc trước ngươi không phải là do ngươi quá đắc ý rồi.”

Lưu Dược oán hận trừng mắt liếc Thiên Tứ bà bà, nữ nhân đáng giận, ý tứ trong lời nói vậy mà nói hắn đáng đời, lão nhân gia ông ta dễ dàng chắc, bất quá vừa mới đắc ý không có vài ngày, lại bị triệt để đả kích trở về.

Bọn người Dạ Nhiễm gõ cửa mà vào, liền nhìn thấy Lưu Dược đang oán hận trừng mắt Thiên Tứ bà bà, mà Thiên Tứ bà bà thì là cười tủm tỉm uống trà, đối với Lưu Dược lão đầu làm như không thấy.

“Viện trưởng, lão sư, đệ nhất phân đội tiểu đội thứ mười đã đến.” Dạ Nhiễm thực hiện cái chào theo nghi thức quân đội, ngẩng đầu nhìn Lưu Dược viện trưởng.

Lưu Dược viện trưởng hung hăng trợn mắt liếc nhìn năm người Dạ Nhiễm, âm thanh lạnh lùng nói: “Đi theo ta!”

Sau khi nói xong Lưu Dược đã dẫn đầu đi ra phòng viện trưởng, Thiên Tứ bà bà cười ha hả đứng dậy đi theo sau lưng Lưu Dược, lúc đi ngang qua Dạ Nhiễm, cười vỗ vỗ bả vai Dạ Nhiễm.

Năm người Dạ Nhiễm liếc nhau, có chút không hiểu sờ sờ cái mũi, đi theo Lưu Dược viện trưởng cùng Thiên Tứ bà bà.

Không mấy phút thời gian, Lưu Dược viện trưởng dừng bước bên ngoài Tàng Thư Các, Thiên Tứ bà bà một mực duy trì lấy bộ dáng cười mị mị.

“Các ngươi năm người, tự đẩy cửa vào đi!” Lưu Dược thanh âm như thế nào nghe thấy rất phẫn nộ.

Dạ Nhiễm kéo kéo khóe miệng, giơ chân bước đến đại môn Tàng Thư Các, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Lần này, Dạ Nhiễm là trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, khóe mắt run rẩy, chỉ cảm thấy giờ khắc này, dạ dày chính mình…thực con mẹ nó vặn vẹo đến đau!

Bốn người Liễu Phi Tiếu cũng từ sau lưng Dạ Nhiễm thấy được trường cảnh kia, lần này, bốn người đồng thời đứng trong gió mất trật tự rồi.

Chỉ là vừa đẩy cửa lớn ra, liền nhìn thấy Huyền Không kính cực lớn triển khai dán tại trong đại sảnh Tàng Thư Các.

Cái kia…trên Huyền Không kính, long phi phượng vũ một dòng chữ to:

‘Mộng Huyễn thần đội đến ngao du lần thứ nhất! Vô Địch Tiểu Đội, cắt, so ngón giữa!’

Dạ Nhiễm năm người hoá đá ngay tại chỗ, Lưu Dược viện trưởng râu ria càng là tức giận đến vểnh lên, quá đáng giận rồi! Đây quả thực là quá đáng giận rồi!

Thiên Tứ bà bà lúc này đây muốn cười một lần, nghĩ đến lúc trước Hoàng Gia học viện Long Diệu lão đầu chứng kiến cái kia…bộ dạng Vô Địch tiểu đội, giờ nhìn lại Lưu Dược lão đầu, Thiên Tứ bà bà đột nhiên cảm giác được nhân sinh thật là tốt đẹp biết bao.

“Hừ! Rắc rối các ngươi chọc, chính các ngươi đi giải quyết! Trong vòng năm ngày, nếu không thể đem tất cả các đồ vật sở hữu trong Tàng Thư Các mất đi toàn bộ cầm lại, các ngươi cứ tiếp tục đi trong thạch động huấn luyện một năm!” Lưu Dược lão đầu quẳng xuống một câu hung ác, không đợi cho bọn người Dạ Nhiễm có thời gian phản ứng, trực tiếp giơ bước ly khai.

Thiên Tứ bà bà cười cười, hướng về phía Dạ Nhiễm vẫy tay: “Tiểu nha đầu, mang đồ vật của học viện về, cũng không nên quên mượn gió bẻ măng, Hoàng Gia học viện thứ tốt cũng là rất nhiều ah. Dù sao, Lưu Dược lão đầu chỉ cần đồ vật vốn thuộc về học viện ta, không phải sao?”

Dạ Nhiễm nheo mắt lại cười cười, “Hoàng Gia học viện sẽ không tìm chúng ta vì mấy việc này?”

Thiên Tứ bà bà rất là ưa thích hài tử thông minh, vỗ nhẹ bả vai Dạ Nhiễm, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vài phần vui vẻ: “Chỉ cần các ngươi có thể giữ được những bảo bối kia, không bị Hoàng Gia học viện đoạt lại là tốt rồi.”

“Đây là đồ vật Tàng Thư Các chúng ta mất đi, đi thôi.” Thiên Tứ bà bà kín đáo đưa cho Dạ Nhiễm một tờ giấy, cười lớn rời đi.

“Tạp Tạp, gọi Phi thiên bằng.” Dạ Nhiễm không có trực tiếp mở ra tờ giấy, mà là đối với Tạp Tạp trên vai phân phó lấy.

Tạp Tạp gật gật cái đầu nhỏ, hướng phía không trung huýt sáo.

Dạ Nhiễm quay người nhìn xem bốn người Tập Diệt Nguyệt còn đang phong hoá bên trong, cười đến có chút đắc chí cùng vô sỉ: ” Cơ hội đoạt bảo bối đưa tới cửa, chúng ta cũng không thể bỏ qua ha.”

“Đội trưởng, đi Hoàng Gia học viện. . . Lấy lại đồ vật của chúng ta, còn muốn..đoạt bảo bối của bọn hắn?” Tư Mạt Tiêu có chút phản ứng không kịp, thời khắc chứng kiến một dòng chữ to kia hắn liền phong hoá rồi, lại nghe được lời nói của đội trưởng, hắn càng thêm hưng phấn hóa đá.

“Cũng dám khiêu khích đến đầu bổn tiểu thư, Tập Diệt Nguyệt ta nhất định phải làm cho bọn hắn biết rõ, bông hoa vì cái gì hồng như vậy!” Tập Diệt Nguyệt nắm nắm đấm, nhìn dòng chữ to ‘Mộng Huyễn thần đội, cắt, dựng thẳng ngón giữa.’ nghiến răng nghiến lợi.

Liễu Phi Tiếu không nói gì, chỉ là khóe môi lộ ra tươi cười thấy thế nào lại lạnh như băng.

Khúc Thừa Trạch trừng lớn ánh mắt đen láy nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Đội trưởng, chúng ta nhất định phải đem cái gì…Mộng Huyễn đội dám khinh bỉ chúng ta, hung hăng dẫm nát dưới chân!”

Nhìn xem bốn người biểu lộ, Dạ Nhiễm ẩn ẩn nở nụ cười, tà mị mà xinh đẹp, “Hoàng Gia học viện, chờ bị Vô Địch tiểu đội chúng ta quang lâm a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.