Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 8




Lý Bách Chu từ khi bị tai nạn tới nay, thời gian bị giam đại khái cũng được nửa tháng.

Sau nửa tháng, y cả người đầy vết thương ngồi xe lăn, vén lên một góc rèm nhìn ngoài sân ngẩn người.

Không trung ngàn dặm không mây, xa xa một cột khói mờ mịt trắng muốt.

Y bỗng nhiên nghĩ, tại sao không ai tới cứu y chứ? Sự tồn tại của y mờ nhạt tới vậy sao? Mất tích đã nửa tháng, cộng cả hôm nay cũng được 16 ngày, lại không có người nào phát hiện sao? Huấn luyện viên mỗi tháng ít nhất một lần nói “Cậu là kiêu ngạo lớn nhất của tôi” đâu? Các anh em luôn kề vai sát cánh với y đâu? Người trong nhà, trước kỳ nghỉ không phải y đã gọi điện báo cho họ biết mình sẽ về một chuyến sao?

Tại sao đột nhiên tất cả mọi người đều quên mất y?

Trong lòng Lý Bách Chu thật sự bực bội nói không nên lời. Ở đây y không có ai để tâm sự, không ai đáng tín nhiệm.

Y chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể chờ đợi.

Lý Bách Chu thở một hơi dài. Đang muốn xoay người, cánh tay giữ rèm bỗng dừng một chút.

Tiền viện, một chiếc xe việt dã màu lục chậm rãi chạy tới cửa lớn, tắt máy.

Mở cửa xe, một nam một nữ đi xuống. Mặc áo lông dày, mũ lông dê kéo xuống tai, thấy không rõ khuôn mặt. Hai người đặt chân lên nền tuyết trước đình viện, chậm rãi tiến đến, sau đó biến mất dưới mái hiên.

Trong lòng Lý Bách Chu sinh ra một tia cảm giác cổ quái, cảm giác thân ảnh hai người kia nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu đó. Nhưng vì trời lạnh, hai người kia mặc lại tương đối nhiều, đầu trùm thật kín, cho nên y cũng không dám khẳng định mình là biết họ hay không.

Y nghĩ dù sao mình bây giờ vẫn còn chút tự do, không bằng đi xuống xác nhận xem. Liền đẩy xe lăn tới cửa ấn mở micro.

“Tôi muốn đi ra ngoài.”

Nhưng mà Lý Bách Chu không nhận được trả lời như mong muốn. Y nhận được, chính là Lâm bá lãnh đạm xa cách cự tuyệt.

“Thật có lỗi, Lý thiếu gia, hiện tại trong phòng khách có khách tới, cậu e là không nên đi ra ngoài.”

Lý Bách Chu mi nhíu lại: “Thôi đi, không phải là bác sĩ tâm lý mới tới sao! Tôi đã nghe Bộc Dương Môn nói, không nói chuyện với bọn họ là được. Mau mở cửa cho tôi.”

“Thật xin lỗi, cậu nhất định phải chờ trong phòng. Nếu như không còn gì khác, cứ như vậy đi. Đô —— “

Lý Bách Chu không nói gì trừng mắt micro trong tay.

Trong lòng rít gào: cái gì a, không phải lại đổi ý chứ!! Tên nhóc tâm thần chết tiệt này!

—— trừ phi, người tới không phải bác sĩ mới?

Tới chạng vạng, cửa vang lên tiếng khởi động ô tô.

Lý Bách Chu ghé vào cửa sổ, trơ mắt nhìn xe việt dã biến mất phía đường chân trời trắng xoá.

Y cảm giác mình đã bỏ lỡ cái gì, có lẽ là một cơ hội chạy trốn. Y vẫn cảm giác bóng dáng hai người rời đi có chút quen mắt. Y cảm giác ngực mình đè nén lửa giận sục sôi, nhưng không có chỗ phát tiết. Ở đây, y không có bạn, không có người có thể tin được. Cũng không có đối tượng để phát tiết.

Đương nhiên, kẻ tù tội làm sao có thể tín nhiệm cai ngục chứ.

Như thế, Lý Bách Chu bất đắc dĩ ở trong phòng đợi một ngày. Thẳng đến đêm tối, Bộc Dương Môn mới mở cửa tiến vào.

Lý Bách Chu thấy ánh mắt nó tối tăm, có vẻ không vui, cơn tức nghẹn từ trưa thoáng cái bị lòng hiếu kỳ đánh tan.

Lúc đó Lý Bách Chu đang ngồi trên giường xem TV, đổi kênh liên tục.

Trong trường không có TV. Y đã 5 năm không thấy được sản phẩm công nghệ cao như TV thế này, hiện giờ hứng thú cũng không còn lớn như vậy. Huống hồ, nơi này bắt kênh cực kỳ ít, những kênh tin tức lại càng bắt không tới.

Thế giới động vật, tu thân dưỡng tính, hoặc là kênh ngoại ngữ.

Bộc Dương Môn khép lại cửa phía sau, lập tức đá dép thỏ nhung trên chân, bò lên giường rúc vào đùi Lý Bách Chu.

Lý Bách Chu nhìn cũng không nhìn nó một cái, tiếp tục cầm điều khiển dùng sức đổi kênh.

Y không nói lời nào, Bộc Dương Môn cũng không nói chuyện.

Thật lâu sau, vẫn là Bộc Dương Môn không nổi loại trầm mặc này, mở miệng trước.

Nó thấp giọng oán: “Anh rất muốn rời khỏi đây sao?”

Lý Bách Chu không để ý tới nó, tiếp tục gây sức ép cho điều khiển từ xa.

Bộc Dương Môn khẽ thở dài: “Ai, anh biết không, hôm nay có hai người tới đây.” Bộc Dương Môn từ đùi Lý Bách Chu nâng nửa người lên, nhìn chằm chằm cằm Lý Bách Chu từ từ nói: “Bọn họ nói, là bạn của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.