Chiến Vương Long Phi

Chương 16: Học sinh mới




Nó mê man, chìm sâu vào trong giấc mơ của chính mình.

Nước mắt vẫn cứ giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp, mồ hôi chảy dài làm mái tóc tím của nó bết lại. Nó cứ liên tục lắc đầu, chân mày nhíu lại, không ngừng gọi tên hắn.

Giấc mơ đó, cái giấc mơ kinh hoàng mà nó đã từng mơ thấy lúc luyện tập trong khu rừng, lại một lần nữa kéo đến.

Máu. Vẫn là đôi tay đẫm máu. Vẫn là những xác chết ở xung quanh và trước mặt nó là cảnh tượng hắn đang nằm trên một vũng máu, hai mắt đã nhắm nghiền, cả nhịp tim lẫn hơi thở đều đã không còn.

Nhìn thấy hắn, rồi lại nhìn vào đôi tay đẫm máu tanh, nhìn khắp người nó, khắp cả bộ trang phục phù thủy đều là máu, nó hoảng sợ, nó run rẩy. Nó quỳ gối, bò đến chỗ hắn, ra sức lay lay, ra sức gọi tên với hy vọng hắn sẽ mở mắt ra nhìn nó. Nhưng, đáp lại nó chỉ có tiếng cười man rợ đầy độc ác đang vang vọng trong không gian trống vắng, yên tĩnh đến đáng sợ của Gurena.

Nó choàng tỉnh giấc, mở mắt ra.

Trời đã sáng tự lúc nào, ánh nắng ban mai len lỏi chíu vào. Khung cửa sổ vẫn còn ẩm ướt, chính là dấu tích chứng tỏ cho sự hiện diện của cơn mưa đêm qua.

Nó gạt đi nước mắt, thẩn thờ bước vào phòng tắm. Nó phải giữ cho mình thật tỉnh táo.

Nó bước ra từ nhà tắm với đôi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Vừa lau khô mái tóc, nó vừa nghĩ đến những điều nó nhìn thấy trong giấc mơ.

Đây không phải lần đầu tiên nó mơ thấy giấc mơ kinh hoàng này. Tất cả những gì nó nhìn thấy trong mơ khiến nó có cảm giác sống động và chân thực đên kì lạ. Chính điều này làm nó lo sợ, nó sợ hãi mọi người sẽ thực sự vì nó mà hy sinh tính mạng, nó cũng sợ… hắn thực sự chết trước mặt nó như trong mơ.

Tâm trí nó rối bời, nó tự hỏi, tiếp theo mình phải làm gì đây???

Nó tiến đến, mở cửa sổ ra cho ánh nắng ban mai chíu rọi vào phòng. Nó nhảy lên, ngồi trên bệ cửa sổ, vươn tay đón lấy những ánh nắng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Bên ngoài, vang lên tiếng gõ cửa chầm chậm.

Nó ngoái đầu nhìn về phía cửa. Bất chợt, nó nghe tiếng anh từ ngoài cửa vọng vào:

– Ryu à, đi học thôi.

Ánh mắt nó thoáng buồn. Nó cúi mặt, suy nghĩ một lát rồi ngồi yên trên bệ cửa sổ, nói vọng ra:

– Em muốn nghỉ học một thời gian. Anh giúp em nhé!!!

Nó nghe bên ngoài có tiếng thở dài rất khẽ rồi theo sau đó, anh trả lời:

– Được rồi.

Theo đó, nó nghe tiếng bước chân ngày một xa dần. Nó tiếp tục hướng mắt nhìn xa xăm, anh đã đi học rồi.

Nó bất giác tự hỏi giờ này không biết hắn đang làm gì nhỉ? Hắn… có còn buồn không? Liệu hắn có đi học hay không?

Những câu hỏi vừa nảy ra trong đầu thì nó chợt bật cười, một nụ cười chế nhạo, tự giễu bản thân mình. Nó là người từ bỏ hắn, từ bỏ tình yêu của hai người, cũng chính nó khiến hắn đau khổ, vậy thì nó lấy tư cách gì để mà quan tâm đến hắn cơ chứ???

Nó tiếp tục hướng tầm nhìn vào khoảng không vô tận. Bất chợt, nó khẽ nhíu mày, ngay lập tức, nó dịch chuyển đi mất.

Lúc này đây, nó đang đối diện với Monika.

Chuyện là vừa rồi, trong lúc nó ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài thì bắt gặp ánh mắt Monika cũng đang nhìn nó từ khu vườn phía sau kí túc xá. Ngay lập tức, nó chắc chắn Monika đang muốn gặp nó và nó nhanh chóng dịch chuyển đến đây.

Monika thấy nó đến, lại bắt gặp nét mặt nó trông thiếu sức sống cùng đôi mắt sưng húp lên không khỏi cảm thấy vui vẻ, phấn khởi vài phần. Monika lập tức lên tiếng:

– Không ngờ cô cũng có lúc ở trong tình trạng thảm hại như thế này.

Mặc lời chế giễu của Monika, nó cất giọng lạnh lùng:

– Nói thẳng đi, khỏi lòng vòng.

Monika hừ lạnh, khoanh tay trước ngực:

– Hôm qua cha của anh Ren – quốc vương vương quốc bóng tối – đến đây, nói cũng rất rõ ràng rồi. Tôi muốn nhắc cho cô nhớ, toàn vương quốc đã biết chuyện tôi và anh Ren sẽ đính hôn vào đêm trăng tròn sắp tới rồi. Cô biết điều thì mau chóng biến khỏi cuộc đời tôi và anh ấy đi, đừng chen vào cuộc sống của hai chúng tôi nữa. Nếu như vậy, tôi sẽ cho cô cơ hội tiếp tục yên ổn sống ở thế giới phép thuật này, nếu không thì…

Monika cười đắc ý:

– Cô biết với quyền lực của gia đình tôi và gia đình anh Ren thì chúng tôi có thể làm được gì rồi đấy.

Nó cũng cười nhếch mép:

– Một kẻ đã từng bại trận dưới tay tôi như cô thì có thể làm gì được tôi???

– Cô…

Monika tức đến nghẹn lời.

Nó nói tiếp:

– Chuyển lời đến cha của Ren, làm việc độc ác, xấu xa thì chắc chắn sẽ gặp quả báo. Đợi khi giải quyết xong với người kia, nhất định sẽ đến lượt ông ta.

Monika nhíu mày, không hiểu nó đang muốn nói gì:

– Ý cô là sao?

Nó bình thản, quay người bước đi:

– Chỉ cần chuyển lời đến ông ta như vậy. Còn lại cô không cần quan tâm và cũng đừng nên biết làm gì.

Rồi nó bước đi bỏ lại Monika đang rất tò mò không biết rốt cuộc nó có hàm ý gì khi nhờ cô nhắn lời này đến cha của hắn. Nhưng rồi Monika cũng nhanh chóng thôi suy nghĩ, hét vọng tới nó:

– Hãy từ bỏ anh Ren đi.

Nó không quay đầu cũng không đáp lời, cứ thế bước đi.

Đâu ai biết rằng khi nghe lời đó, môi nó khẽ nhếch lên thành một nụ cười chua xót, nước mắt lại không tự chủ mà tiếp tục lăn dài. Nó thầm nghĩ trong đầu:

” Liệu tôi còn có thể làm gì ngoài việc từ bỏ anh ấy???”

Nó cứ thế bước đi, không trở về phòng cũng không đến lớp mà nó lại ra khỏi Witchard, trở lại khu rừng nó từng tập luyện để tiếp tục công việc luyện tập của mình. Nó biết rằng, chỉ có tập luyện nâng cao phép thuật như thế này mới giúp nó quên đi tất cả, mới giúp nó tạm thời quên đi được hắn, quên đi trái tim mình đã tan nát như thế nào.

Về phần hắn.

Hắn vẫn ở lì trong phòng, không hề đến lớp.

Cả đêm hôm qua, hắn đã thức trắng đêm, không hề chợp mắt dù chỉ một chút. Hắn vẫn chìm đắm trong nỗi đau khổ, vẫn mãi nghĩ về nó không nguôi.

Suốt đêm qua, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn quyết định, mình sẽ trở về cung điện như vậy sẽ tốt cho cả hai. Hắn biết dù hắn với nó đã tự nhủ đối phương là kẻ thù, xem nhau như người xa lạ nhưng nếu hắn còn ở đây, gặp nó mỗi ngày thì hắn sẽ không thể nào kiềm chế được tình yêu của mình dành cho nó, cũng sẽ chỉ làm nó đau thêm.

Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức chuẩn bị về lại cung điện.

Mọi thứ đã thu dọn xong, hắn bước ra khỏi phòng mình, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt chất chứa đầy u buồn. Hắn để lại một bức thư để báo với anh về việc mình tạm thời về lại cung điện. Hắn cũng rất muốn gặp nó, muốn nói với nó nhưng hắn biết là không thể.

Thế nhưng, trước khi rời đi, hắn đã đứng lặng trước cửa phòng nó một lúc thật lâu. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín với hy vọng có thể nhìn xuyên qua cánh cửa ấy để nhìn thấy người con gái mà hắn yêu ở trong đó đang thế nào.

Thật lâu sau đó, hắn mới quay bước rời đi, trở về cung điện của mình. Tuy vậy, hắn vẫn ấp ủ trong lòng lời nói mà hắn muốn nói với nó nhưng không thể nói trực tiếp, chỉ có thể thầm nói trong lòng, hy vọng nó cũng có thể nghe được:

“Dù chúng ta có là kẻ thù đi chẳng nữa thì cuộc đời này của anh, ngoài em ra, anh sẽ không kết hôn với bất kì người nào khác.”

Cánh cửa phòng kí túc xá đóng lại. Từ giờ, hắn và nó, chính thức mỗi người một nơi.

Nó đang chăm chú luyện tập phép thuật bỗng nhiên cảm thấy tim mình nhói đau, cảm giác cực kì trống vắng, hệt như nó đang mất đi một thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời.

Không chỉ có vậy, trong tâm trí nó bỗng nhiên nghe văng vẳng tiếng nói tuy rất khẽ, rất nhỏ nhưng vẫn vừa đủ để nó nghe được:

“Cuộc đời này ngoài em ra, anh sẽ không kết hôn với bất kì người nào khác.”

Tuy nó không biết rốt cuộc tại sao tâm trí nó lại xuất hiện những lời này nhưng nước mắt nó lại không tự chủ mà tuông rơi, trái tim nó cũng quặn lại, đau nhói.

Nó cố gắng quên đi những lời nói này nhưng không thể, càng cố quên thì chúng lại càng lặp lại trong đâu nó. Bất lực, nó ngồi phệt xuống đất, đôi vai run run, để cho những cảm xúc trong tim mình được tự do tuông trào, được tự do giải phóng hết ra ngoài.

Hắn trên đường bay về Witchard, lúc bay ngang qua một khu rừng bất chợt bắt gặp hình ảnh một cô gái tóc tím ngồi phệch xuống đất, trông có vẻ rất đau khổ. Hình ảnh cô gái này trông rất giống nó, không, nói chính xác chính là nó. Hắn chợt khựng lại, tốc độ bay đang rất nhanh vừa nãy bất chợt chậm lại.

Nhưng rồi, hắn chợt bật cười, tự nói với chính mình:

– Ren ơi là Ren, Ryu giờ đang ở Witchard, sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây được. Đúng là, càng muốn được gặp người nào thì ảo giác về người đó sẽ xuất hiện mà.

Nghĩ vậy, hắn thầm trách bản thân mình ngu ngốc, rồi phóng chổi đi tiếp.

Thế nhưng, hắn không hề hay biết rằng, người con gái đó đích thực là nó. Hắn không hề hay biết rằng, hắn đã có cơ hội được nói lời chào tạm biệt nó từ xa, được ngắm nhìn nó từ xa nhưng hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội này.

===

Trong một căn phòng u ám, ngập tràn trong bóng tối.

Gurena nói với thuộc hạ của mình:

– Các ngươi hãy tập trung tất cả phù thủy hắc ám lại.

Bà ta ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– Vào ngày sinh nhật sắp tới đây của cháu gái ta, nó sẽ đến đây và chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu diệt nó.

Rồi, Gurena bật cười, đám thuộc hạ xung quanh bà ta cũng bàn tán xôn xao rồi nhanh chóng bật cười theo, đáp lời:

– Tuân lệnh nữ hoàng.

Rồi, một tên thuộc hak của Gurena tức tốc chạy vào, quỳ xuống trước mặt bà ta:

– Thưa Nữ hoàng, có người tự xưng là quốc vương vương quốc bóng tối đang đứng ở ngoài kia, nói muốn gặp người.

Gurena chợt nở nụ cười mà mị, hiệu cho thuộc hạ gọi người kia vào.

Bà ta liền lên tiếng:

– Lâu rồi không gặp

Cha hắn nhìn bà ta bằng ánh mắt say đắm:

– Gurena, em vẫn đẹp như xưa.

Rồi ông ta nói tiếp:

– Anh có chuyện muốn bàn bạc cùng em.

Gurena gật đầu, lệnh cho thuộc hạ của bà ta lui hết ra ngoài.

Trong căn phòng chỉ còn hai người là Gurena và quốc vương vương quốc bóng tối. Hai người bàn bạc gì đó rồi một lúc sau, cả căn phòng đắm chìm trong tiếng cười vang vọng đầy độc ác của cả hai.

===ENDCHAP53===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.