Chiến Vương Long Phi

Chương 15: Nổi loạn - bữa tiệc của những nngười thừa kế (phần 4)




“Cái gì? Con muốn đi thành Vĩnh An tìm Nam Cung Kiệt sao?”

“Con điên rồi sao? Loại đàn ông đã phụ lòng con như vậy, con vì cái gì mà muốn đi tìm hắn?”

“Thật là không có mắt mới gặp phải một tên đểu cáng như thế, ta thấy hắn ở tại nhà chúng ta mấy ngày này thực chất là muốn lợi dụng Tiền Tiểu Phúc giúp hắn cất rượu. Giờ thì thấy đấy, xong việc thì hắn lặng lẽ trở về Vĩnh An thành, còn mang theo cả công thức cất rượu ‘duyên định ngàn đời’ mà Tiểu Phúc vất vả cực khổ nghiên cứu ra. Thật là khiến người ta cảm thấy ghê tởm hết sức.”

Kể từ khi mọi người trong nhà biết rõ Thanh Cách mất tích đi cũng chính là Nam Cung Kiệt, hơn nữa trong cuộc thi cất rượu vừa qua, còn đứng trước mặt Tiểu Phúc coi như không quen biết. Bốn huynh đệ Tiền gia liền coi Nam Cung Kiệt là kẻ thù!

Nhìn mấy vị ca ca cùng nhau phản đối, khiến khuôn mặt vốn đã u buồn của Tiền Tiểu Phúc lại càng tăng thêm vài phần sầu muộn.

Đúng lúc đó, Tiền đại nương lại nói chen vào vài câu “Thực sự, nương cảm thấy Thanh Cách công tử thật không giống một kẻ bạc tình, hay là do có uẩn khúc gì đó mà cậu ta không thể nói ra thì sao?.”

Bà hiểu rõ con gái mình đã vướng vào chữ tình, nhìn con vì Thanh Cách mà trở nên buồn rầu tiều tụy, tất nhiên lòng dạ cũng không đành lòng.

“Nhưng mà, nương...”

Mấy vị huynh đệ Tiền gia còn muốn thêm vài lời, lại bị ánh mắt ra hiệu của ai đó, chỉ biết ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Bà ngồi xuống bên cạnh con, nhẹ nhàng vuốt ve gò má tái nhợt: “Tiểu Phúc, nương hiểu lòng con, nếu con muốn đi, nương sẽ không ngăn cản con.”

“Nương... Con chỉ muốn biết vì sao huynh không từ mà biệt? Vì sao quên đi lời thề giữa chúng con?’

Được mẫu thân ủng hộ, Tiền Tiểu Phúc tạm biệt người nhà, mang theo một ít ngân lượng, một mình lẻ loi vào thành Vĩnh An, đi thẳng đến Nam Cung phủ.

Phủ Nam Cung ở thành Vĩnh An chính là nhà giàu nhất, là danh gia vọng tộc, nên trước cửa có rất nhiều thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, người lạ không được phép tiến vào.

Tiền Tiểu Phúc từng thử nói với thủ vệ đai ca ở đây mấy câu, nói rõ chính mình muốn tìm Nam Cung trang chủ có việc.

Nhưng thủ vệ thấy nàng mặc quần áo thô sơ, thì biết đây rõ ràng là một cô nương ở nông thôn, nên không đồng ý cho nàng đi vào trong.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng mỗi ngày ở trước cửa Nam Cung phủ, hi vọng Nam Cung Kiệt xuất phủ thì nhân cơ hội có thể hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đợi được đến ngày thứ năm mà nàng vẫn chưa từng thấy hắn bước ra cửa một bước.

Tiền trên người cũng sắp xài sạch, nếu như muốn đợi Nam Cung Kiệt thêm mấy hôm nữa, chỉ sợ nàng phải chết đói đầu đường.

Một khi cổng chính không thể tiến vào, nàng liền nhanh trí nghĩ ra cách tìm đến cửa phụ Nam Cung. Hồi còn bé, nàng hay cùng các ca ca của mình thường xuyên leo cây bắt chim, có lẽ lần này muốn vào trong chỉ còn cách này thôi.

Khi tìm được bờ tường ở cửa sau nhà Nam Cung, nàng lấm la lấm lét ngó trước ngõ sau rồi chuẩn bị trèo lên thì cửa lại “cạch” một tiếng mở ra.

“Cô nương, cô là ai? Đang ở đây làm cái gì vậy?”

Một ông già tầm năm mươi tuổi đột nhiên bước ra khỏi cửa, thân mình ông hơi gầy, gương mặt lại hết sức khôn khéo, nhìn trang phục của người này có vẻ là giữ chức vị cao.

Tiền Tiểu Phúc bị lão bá hỏi như vậy khiến nàng hốt hoảng, muốn giấu đi vẻ bối rối nhưng đồng thời cũng không biết phải trả lời như nào, càng không thể thành thật trả lời là nàng đang muốn trèo tường vào trong.

“Chẳng lẽ cô chính là người mà lão Ngô giới thiệu đến Nam Cung phủ làm nha hoàn?”

Ngây người một lúc nàng mới hiểu đối phương có thể đang hiểu lầm mình với ai đó: “Thật ra thì...”

Nàng định thật thà thẳng thắn nói rõ mục đích chuyện này, nhưng nhớ lại sợ vị lão gia này cũng giống như vị thủ vệ ca ca kia đuổi nàng đi.

Không bằng đâm lao thì theo lao, đành cứ thừa nhận mình đến Nam Cung phủ làm người hầu, chỉ cần có thể gặp được Nam Cung Kiệt thì dù làm nha hoàn cũng được.

“Thật sự cháu chính là người được sai đến quý phủ làm nha hoàn.”

Cứ như vậy, Tiền Tiểu Phúc được đối phương dẫn vào Nam Cung phủ. Bước vào trong nội viện, mới phát hiện ra trong này rất rộng lớn, nàng từ nhỏ sống tại nông thôn nên chưa bao giờ bước vào nơi xa hoa thế này.

Chỉ là một vườn hoa nho nhỏ mà cũng có một hòn núi giả, có khe dẫn nước, ngói lợp vừa đẹp vừa tráng lệ khiến người ta phải hoa mắt.

Lão bá tự giới thiệu ông là tổng quản nhà Nam Cung, họ Thái, nên gọi ông là Thái tổng quản cũng được.

Còn nói cho nàng hay, quy củ của người hầu tại Nam Cung không nhiều lắm, nhưng ngàn vạn lần không được làm phiền đến chủ tử, bởi người rất ưa yên tĩnh.

Nếu như nàng không muốn chọc giận chủ tử, hoặc là không muốn bị đuổi khỏi nhà Nam Cung, thì phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, ngàn vạn lần đừng gây chuyện.

Kế tiếp là hơn mười mấy cái gia quy lại còn thêm một tờ giấy khế ước chi chít chữ, yêu cầu nàng điểm chỉ.

Tiền Tiểu Phúc không nhận biết được nhiều mặt chữ cho lắm, Thái tổng quản đành nói rõ cho nàng hiểu, mỗi người khi bước chân vào phủ làm hạ nhân đều phải kí khế ước. Chỉ vì muốn nhìn thấy Nam Cung Kiệt, nên nàng chỉ còn cách ngoan ngoãn hạ dấu vân tay.

Ngày đầu tiên trong phủ, nàng được phân phó đến phòng tạp vụ làm những việc lặt vặt. Nghe nói trước kia, có một nô bộc làm tại đây nghe tin quê nhà có lũ lụt, mới rời đi, cho nên công việc này được giao cho nàng.

Chỉ có điều phòng tạp vụ cách nơi ở của chủ nhân quá xa, hơn nữa trong nội quy cũng ghi rõ không phải hạ nhân phụ trách hầu hạ chủ nhân, thì không thể tùy tiện rút khỏi vị trí làm việc tùy ý đi lại.

Cho nên tới bây giờ, nàng vẫn không có cơ hội nhìn thấy Nam Cung Kiệt. Tiền Tiểu Phúc vừa bực mình vừa hoảng sợ. Nàng không thể cả đời làm nha hoàn ở đây được, chỉ vì chưa gặp được Nam Cung Kiệt nên không đành lòng rời đi.

“Cô không nghe sai chứ? Trang chủ thật sự đã quyết định thời gian thành thân là ngày hai mươi tám tháng chín năm nay hả?”

“Làm sao có thể sai được? Ngày ấy ta được phụ trách đến phòng trang chủ mang quần áo đi giặt, chính tai ta nghe thấy người cùng Như Mai tiểu thư nói vậy. Ngày hai mươi tám tháng chín sẽ cưới Như Mai tiểu thư làm vợ.”

“Cũng bởi vậy mà Như Mai tiểu thư mới quyết định trước ngày thành thân, sẽ về quê tại Lĩnh Nam giỗ tổ. Nếu không phải gần đây trang chủ bộn bề nhiều việc chắc, chắc cũng đích thân dẫn Như Mai tiểu thư trở về quê...”

Vài tiểu nha đầu mặc trang phục giống nhau, tóc cũng được búi giống nhau, trong tay mỗi người đều ôm một đống quần áo, từ xa đi tới.

Khi Tiền Tiểu Phúc chính tai nghe thấy Nam Cung Kiệt sẽ thành thân với người con gái khác vào ngày hai mươi tám tháng chín, thì cảm thấy đầu óc cháng váng.

Hạt giống trong tay bị nàng xiết chặt, những hạt giống ngay lập tức đâm vào tay, khiến cho nàng cảm thấy đau đớn, nhưng giờ phút bày đây rốt cuộc là tay đau nhức hay lòng nàng đau, nàng cũng không rõ nữa.

Nước mắt không tự chủ theo viền mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất rồi biến mất tại đấy.

Sau đó, nàng thô bạo dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, nhìn về hướng nơi chủ tử ở, trong mắt hiện lên kiên định.

Bất kể hắn là Thanh Cách hai bàn tay trắng, hay là vạn tửu trang chủ Nam Cung Kiệt, chỉ cần ta có thể gặp được hắn, muốn chính miệng hắn cho ta một đáp án.

Sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi.

Lúc ấy, ta sẽ nhẹ nhàng rời đi.

Ta cũng thề với lòng mình, sẽ không bao giờ cho hình ảnh hắn đọng lại trong tim.

Nhưng trước khi ta rời đi, ta sẽ tuyệt đối không nương tay, đánh cho hắn một trận đến khi nào ta hả giận mới thôi.

***

Hôm nay, không khí tươi mát, ánh nắng mặt trời chiếu rực rỡ, xa xa, trên bầu trời thỉng thoảng có vài con chim ưng chao liệng. Trong lương đình ở hậu hoa viên của Nam Cung phủ, xuất hiện hai vị nam tử ngang tuổi nhau, đang ngồi nói chuyện.

Một người mặc bộ bạch y, tóc được búi gọn bằng trâm ngọc trên đỉnh đầu, hai lọn tóc bên mai thả xuống, được gió thổi lay động, trông rất tự nhiên phóng thoáng.

Tòa lương đình này được xây dựng trên hòn núi giả, xung quanh là một hồ nước trong veo, mỗi khi có cơn gió nhẹ đi qua, khiến cho mặt hồ lăn tăn gợn sóng, kèm theo đó là sự mát mẻ tự nhiên.

Bạch y nam tử trên tay đang cầm một chén rượu trong veo, có màu xanh biếc vô cùng tinh sảo, mà mùi hương của rượu hòa quyện vào trong không khí, tạo nên từng đợt mùi thơm.

“Nói như vậy thì đại phú Ngô đang quyết tâm muốn tranh giành kinh doanh với Vạn tửu trang ư?”

Nhẹ nhàng hớp một ngụm hương vị rượu, hắn mấp máy môi, cau mày, vẻ mặt có chút không vui.

Trong đình viện vị nam tử còn lại tầm tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu. Tuy không anh tuấn lỗi lạc như vị bạch y nam tử, nhưng tướng mạo so với người kia cũng không hề thua kém.

Người này chính là đại quản sự Thái Nghị Nhiên của vạn tửu trang, cũng chính là con trai duy nhất của lão tổng quản Nam Cung Thái Trung.

Ngay từ thuở nhỏ, đã lớn lên trong phủ Nam Cung, cùng đọc sách viết chữ với Nam Cung Kiệt. Cho đến bây giờ liền đảm nhiệm vị trí đại quản sự của Nam Cung.

Nam Cung Kiệt vô cùng tín nhiệm anh ta. Bởi vì mỗi năm, hắn lại thỉng thoảng có công việc cần ra ngoài, nên trong thời gian không có nhà, mọi việc lớn nhỏ đều giao hết cho hai cha con Thái gia quản lí.

Thái Nghị Nhiên lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng nếu bàn về tính cách thì đôi khi, người này còn để lộ ra vẻ nóng nảy hấp tấp.

“Không loại trừ khả năng này! Đại phú Ngô chết tiệt kia, từ khi bọn hắn đến thành Vĩnh An lập nghiệp, luôn muốn đối nghịch với vạn tửu trang ta”.

Anh ta càng nói càng kích động: “Hắn biết rõ ‘túy hoa đào’ là chiêu bài của vạn tửu trang ta, thế mà mấy tháng trước bọn hắn lại chế ra được một loại rượu đặt tên là ‘hoa đào tỉnh’. Không dừng ở đấy, hắn còn cố ý giảm giá thành của rượu ấy, nói ‘túy hoa đào’ của chúng ta chẳng những giá đắt hơn, mà hương vị cũng kém xưa rất nhiều.

Vẻ mặt Nam Cung Kiệt không chút thay đổi, tựa như không bị chuyện này ảnh hưởng. Vẫn ưu nhã bưng chén rượu lên, tinh tế nhấm nháp chất lỏng trong chén.

Chẳng qua chỉ là hớp một ngụm nhỏ, nhưng để ý sẽ thấy ai đó lơ đãng nhíu mày, giống như có điều gì bất mãn.

Cách đó không xa truyền đến tiếng một đám người ồn ào, hình như là đang khiêng đồ, hắn ngồi ở nơi cao nên chỉ cần dời tầm mắt là có thể nhìn rõ việc gì đang xảy ra.

Chỉ thấy vài dáng người vóc dáng to khỏe trong phủ, dưới sự chỉ huy của Thái tổng quản đang vất vả vác trên mình mấy vạc rượu hướng về phía phòng tạp vụ.

Vốn việc này hắn sẽ không để ý, chỉ có điều lẫn trong đám người đó có hai người trên vai khiêng một vạc rượu, mà phải dùng dây hừng buộc chặt lại. Một người trong đó vóc dáng thấp lùn, không biết dưới chân có cái gì liền trượt chân, cả thân thể ngả về phía trước, chuẩn bị té ngã trên mặt đất.

Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên một tiểu nha đầu đứng cạnh Thái tổng quản nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy được vạc rượu, tay kia cũng kịp đỡ người sắp ngã.

Thân thể nhỏ nhắn này chỉ hơi dùng sức đã có thể giữ chặt vạc rượu ở trong lòng, thật đúng là kì tích.

Nam Cung Kiệt bị hành động của nàng khiến đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng vừa sợ hãi than thở, nàng thật đúng là một tiểu cô nương sao? Chỉ thấy nha đầu kia nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng mặt trời làm hàm răng trắng như tỏa sáng, hai má hiện lúm đồng tiền như ẩn như hiện thật đáng yêu.

Tuy mặc trên người nàng là bộ xiêm y nha hoàn trong phủ, nhưng trên người nàng lại lộ ra vẻ thanh thoát, tiếng cười trong veo mà lanh lảnh khiến trái tim hắn run rẩy.

Thái Nghi Nhiên nhìn theo ánh mắt của chủ nhân: “Trang chủ đang nhìn tiểu muội muội đang đứng cạnh cha nô tài ư?”

Nam Cung Kiệt thu hồi tầm mắt, nhanh chóng giấu đi nội tâm có vài phần bất ổn, khẽ nói: “Chỉ cảm thấy nàng có chút lạ mặt, là nha hoàn mới tới đúng không?”

“Vâng đúng vậy, tên muội ấy là Tiền Tiểu Phúc, không lâu trước đây được cha nô tài giao công việc ở phòng tạp vụ. Người đừng xem thường nha đầu kia thân thể nhỏ nhắn mà thực ra, sức lực muội ấy rất lớn, cũng đối xử với mọi người rất tốt”.

Chẳng biết tại sao. Ba chữ ‘Tiền Tiểu Phúc’ khiến trong lòng Nam Cung Kiệt sinh ra một cảm giác quen thuộc.

Đối với thân ảnh nhỏ nhắn dần khuất bóng trước mắt, hắn mới phát hiện Thái Nghị Nhiên ngồi đối diện, khuôn mặt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu đánh giá mình.

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn hừ nhẹ một tiếng: “đại phú Ngô đã muốn dùng thủ đoạn thấp hèn đấy để đối phó với vạn tửu trang, chúng ta cũng không khách sáo nữa, tìm kế sách đánh trả lại.”

Vừa nói khuôn mặt lạnh như băng hiện lên tia nham hiểm, trong mắt bỗng lóe sáng rồi vụt tắt.

Không đợi Thái Nghị Nhiên phản ứng, hắn đứng dậy, đồng thời liếc mắt đến bầu rượu đặt trên bàn đá: “Mặt khác nói với rượu cất sư trong phủ, rượu này mùi vị thực quá tệ, thứ ta muốn không giống thế này, ta không cần biết sử dụng phương pháp gì để tạo nên hương vị, nhưng tuyệt đối phải chế ra bằng được thứ ta yêu cầu.” Nói xong liền phất ống tay áo, quay người bỏ đi.

Nhìn chủ tử dần dần đi xa, Thái Nghị Nhiên đưa tay day day huyệt thái dương, chủ tử nhà anh rốt cuộc là muốn chế ra loại hương vị như thế nào đây?.

Trong khoảng thời gian hắn trở về, liền trở nên rất lạ, nếu như có hỏi hắn đã đi những đâu, đến chính hắn cũng không biết trả lời ra sao.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn rời khỏi thành Vĩnh An, đã có chuyện gì xảy ra?

***

Tiền Tiểu Phúc không cần đợi thời cơ để đánh cho tên vong ân phụ nghĩa Nam Cung Kiệt một trận, bởi trong phủ có đại sự.

Là bởi vì chỗ cất rượu của vạn tửu trang nằm ở sau hậu viện của nhà Nam Cung, như vậy chẳng những thuận tiện quản lý, đồng thời sẽ có lúc Nam Cung Kiệt sẽ đến kiểm tra việc chưng cất rượu.

Vài ngày trước đây, người cất rượu vì muốn chế thử rượu hoa hòe, liền sai người phơi rất nhiều hoa hòe trong sân.

Nhưng có vẻ như mùi hương của hoa hòe rất nồng, liền thu hút một đám ong mật đến hút mật, chỉ đến tầm trưa một khoảng sân hoa hòe rộng như vậy liền bị tầng tầng lớp lớp ong mật bao phủ.

Những người làm thấy thế, lo lắng hoa hòe bị ong mật hút hết chất mật thành ra “kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ”. Cho nên có nhiều người trùm quần áo lên người để xua ong, nhưng đã không xua đuổi được chúng thì chớ, lại bị nó đốt cho một trận.

Đúng lúc đó, trang chủ đến hậu viện thưởng thức rượu hoa quế mà sư phó mới cất thành, không kịp tránh đi, liền bị nọc độc của bầy ong chích.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tửu phường gần như đại loạn, mọi người thấp thỏm lo âu, không biết chủ ý này là ai đưa ra, lại đi chọc giận bọn ong, cũng may bầy ong đã rời đi.

Ở đây, hầu như những công nhân đại đa số đều bị nọc độc của ong chích, nhưng chỉ cần đại phu kê đơn xong liền mấy ngày sau là khỏi.

Chỉ riêng trang chủ bởi vì làn da đặc thù, từ sau khi bị ong chích, trên mặt liền xuất hiện những nốt sưng hồng, trông rất đáng sợ, mặc cho đại phu nghĩ hết biện pháp, tra nát sách thuốc, mà vẫn không có tý hiệu quả nào.

Như vậy đã hơn ba ngày nay, bệnh tình Nam Cung Kiệt càng ngày càng nghiêm trọng, gấp đến nỗi Thái tổng quản cứ đi đi lại lại, trong phủ từ cao xuống thấp ai cũng lo sợ.

Đương nhiên, bệnh tình Nam Cung Kiệt cũng được truyền đến tai Tiền Tiểu Phúc qua những lời của nha hoàn.

Không thể nào, nàng còn chưa có cơ hội tìm hắn để làm rõ mọi chuyện, làm sao mà đã ngã bệnh?.

Thừa dịp trong phủ hỗn loạn, Tiền Tiểu Phúc lặng lẽ tìm đến phòng ngủ của Nam Cung Kiệt, theo hướng cửa sổ mà trèo vào. Khi nhìn thấy Nam Cung Kiệt nằm trên giường, đáy lòng không khỏi run lên.

Nhìn hai bên má trắng ngần hiện lên những vết sưng tấy hồng, có cả bọc mủ, chẳng những thế, trên mu bàn tay cũng nổi lên những bọc mủ tương tự.

Trong phủ mời tới nhiều đại phu mà Thái tổng quản và đại quản sự Thái Nghi Nhiên ở một bên luôn phải chú ý chăm sóc.

Tiền Tiểu Phúc nhíu mày suy nghĩ, bệnh trạng của Nam Cung Kiệt giống như nàng trước kia đã từng thấy qua ở đâu đó...

Suy nghĩ hồi lâu, hai mắt nàng liền sáng ngời, chạy như bay ra khỏi phòng.

“Thái tổng quản, Thanh... À không, ta muốn nói là làn da trang chủ có phải bẩm sinh đã mẫn cảm, một khi bị muỗi đốt sẽ liền sưng viêm, nghiêm trọng hơn còn có thể sốt cao không ngừng, thậm chí hôn mê bất tỉnh?”.

Thái tổng quản thấy Tiền Tiểu Phúc gấp gáp từ bên ngoài xông vào, vốn định trách cứ nàng không có phép tắc nhưng nghĩ lại nha đầu này làm sao lại biết trang chủ thuở nhỏ thể chất cùng người thường bất đồng?

Nhìn Chủ tử thần trí luôn trong tình trạng mê sảng, có khi giống như tỉnh có lúc lại còn mở miệng nói vài câu nhưng người nghe chưa kịp hiểu gì liền rơi vào hôn mê, khiến cho họ không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Làn da của trang chủ đúng là rất mẫn cảm, ta còn nhớ khi người năm tuổi. Một hôm cùng lão gia xuất môn mấy ngày, sau khi trở về toàn thân đều phát nhiệt. Hôm sau khám bệnh xong liền phải ngâm mình trong nước.”

Theo như lời lão gia, bọn họ nghỉ tại một khách điếm không sạch sẽ. Trong đêm tối liền bị côn trùng cắn, kết quả khi trở về, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, đã cho mời rất nhiều đại phu đến chữa, nhưng không công hiệu.

Cuối cùng có một vị hòa thượng đi ngang qua, nghe thấy tình trạng của trang chủ, cũng không biết dùng phương pháp gì. Mà lúc đó quá trình trị liệu chỉ có phu nhân và lão gia tại đấy mới biết, nhưng mà bây giờ lão gia cùng phu nhân đều đã qua đời...”

Nói đến đây Thái tổng quản nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt, lộ ra vẻ bi thương.

Tiền Tiểu Phúc bước lên phía trước an ủi: “Thái tổng quản chớ quá buồn phiền, tuy ta không phải là đại phu nhưng thuở nhỏ sống tại nông thôn lớn lên, từng thấy một tiểu đệ đệ trong thôn có thể chất tương tự như trang chủ. Nếu như ta nhớ không lầm, loại bệnh trạng này muốn chữa khỏi không phải là không có khả năng.”

Nói xong, nàng vội liền chạy vội tới bên giường Nam Cung Kiệt, cao thấp xem xét khuôn mặt tuấn tú, vừa nhẹ nhàng đụng đến bọc mủ trên mặt hắn. Lúc này mới phát hiện, ngoài khuôn mặt và trên tay bị lây, mà ngay cả cổ cũng không tránh khỏi xui xẻo.

“Thái tổng quản, trang chủ bị sởi không nhẹ, nếu không mau chóng dùng thuốc, chỉ sợ bệnh sẽ lan đến toàn thân. Nông dân chúng ta cho dù mắc bệnh này, cũng không có tiền vào trong thành để chữa trị, cho nên người đời liền lưu truyền rất nhiều phương pháp dân gian mà trị bệnh. Nếu Thái tổng quản tin tưởng ta, cho ta thời gian hai ngày ta sẽ nhanh chóng lên Tuyệt Đỉnh sơn hái chút ít thảo dược. Trong khi ta trở về không kịp, mong Thái tổng quản phải để thân thể trang chủ bảo trì khô ráo, như hắn đổ mồ hôi nhất định phải kịp thời lau đi...”

Mọi người nghe thấy những lời nàng nói, trong lòng tuy có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, liền đáp ứng nàng.

Tiền Tiểu Phúc không dám kéo dài thời gian, chỉ đơn giản thu thập một ít quần áo cùng lương khô lập tức lên đường.

Vì muốn rút ngắn thời gian, vốn Thái tổng quản cũng chuẩn bị sẵn xe ngựa cho nàng nhưng đường lên Tuyệt Đỉnh sơn lại rất gập gềnh. Hơn nữa nếu như ngồi xe thì phải đi đường lớn như vậy càng mất nhiều thời gian, cho nên đành quyết định, trước là đi bộ leo núi.

Nếu như nàng nhớ không nhầm, muốn trị liệu được loại bệnh ban đỏ này, phải dùng cỏ Tiên Nhạc.

Loại cỏ này mọc rất nhiều tại Tuyệt Đỉnh, nên có thể dễ dàng bắt gặp, nàng cũng đã từng cùng người trong thôn lấy cỏ Tiên Nhạc chữa trị, hiệu quả đến kinh ngac.

Không muốn chậm chễ thời gian, Tiền Tiểu Phúc vất vả đi suốt một ngày đường mới tới.

Đến Tuyệt Đỉnh sơn thì mặt trời đã dần lặn về phía tây, thừa dịp mặt trời còn có chút nắng, nàng cố gắng tìm kiếm bóng dáng của cỏ Tiên Nhạc.

Hình dáng của loại cỏ này gần giống với cỏ dại, nhưng cây có vẻ lớn hơn chút. Hơn nữa mặt trên của phiến lá lại có gân lá màu trắng, theo người đời trước nói phần nước ở trong lá là một bài thuốc rất quý, có thể chữa được nhiều loại bệnh,

Rất may là khi nàng còn bé thường tới nơi này chơi, đối với loại cỏ Tiên Nhạc này vô cùng quen thuộc nên mới nửa canh giờ liền hái được đầy giỏ.

Trời cũng gần tối, nhưng nàng đối với con đường Tuyệt Đỉnh sơn hiểu rất rõ. Tuy nhiên, tối nay trời có nhiều mây, nhìn lên trời muốn tìm một ngôi sao cũng khó thấy.

Nhưng bởi vì một lòng lo lắng cho bệnh của Nam Cung Kiệt, Tiền Tiểu Phúc không dám dừng chân nghỉ ngơi chỉ có thể bước từng bước trong đêm xuống núi.

Cũng không biết dẫm phải thứ gì khiến nàng trượt chân, đột nhiên cả người cứ theo đà mà lăn xuống, cho đến khi thân thể nhỏ bé được một khối đá to chắn phía trước ngăn lại, khi mà thân thể không còn lăn nữa thì nàng bắt đầu có cảm giác đau quặn.

Trên người đều là đau đớn, thực tế người nàng mọi chỗ đều có vết bầm, lệ trong mắt đảo quanh, nhưng nàng quật cường không để rơi dù chỉ một giọt.

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Thanh Cách tại Tuyệt Đỉnh sơn này, khi đó hắn vì cứu nàng mà bị tảng đá đè. Giờ phút đau nhức đó có phải cũng giống như bây giờ nàng đang hứng chịu?

Chịu đựng cái đau thấu xương, nàng dùng hết sức lực đứng dậy, nàng không thể ngã như thế này được, Thanh Cách còn đang chờ nàng mang dược thảo về.

Tuy nhiên...tuy nhiên bây giờ trong mắt hắn, nàng đã thành một người xa lạ, nhưng dù sao thì nam nhân kia cũng đã từng cho nàng một quá khứ đẹp.

Cắn chặt răng, nàng chịu đựng đau đớn, chân cà nhắc khập khiễng bước từng đi. Cũng bởi xuống Tuyệt Đỉnh sơn vào buổi tối khiến bước đi của nàng gặp các vật cản phía trước, luôn bị ngã sấp xuống.

Một lần lại một lần, cũng không biết bao nhiêu lần ngã xuống, khi nàng về tới Nam Cung phủ thì trời đã sáng rõ.

Thái tổng quản không nghĩ tới nàng nói đi hai ngày liền một ngày đã trở về.

Trông thấy nàng một thân chật vật, thảm hại, đầu tóc rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn, quần áo thì rách tả tơi, thậm chí còn có vài chỗ vết thương máu đã khô, chưa được xử lý xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiền Tiểu Phúc cũng bất chấp trên mình đang bị thương, vội vã đem cỏ Tiên Nhạc đi rửa sạch.

Sau khi rửa sạch nàng lại đem để vào cối, đang lúc mọi người còn kinh ngạc, thì dùng chày ra sức giã, gần một canh giờ mới được một chén chất lỏng.

Khi này, khuôn mặt nàng vô cùng tái nhợt, một ngày một đêm không nghỉ ngơi, dù là người làm bằng sắt thì cũng gượng không nổi.

Nàng đem chén nhỏ thuốc này đưa cho Thái tổng quản đứng bên cạnh: “Dùng khăn sạch sẽ nhúng vào trong thuốc này, rồi bôi lên những nốt ban đỏ của trang chủ. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau mười hai canh giờ, những nốt đỏ kia sẽ hoàn toàn biến mất”. Vừa nói xong, cả người Tiền Tiểu Phúc ngã xuống, rồi cũng ngất luôn.

Thái tổng quản theo lời phân phó của Tiền Tiểu Phúc đem dược bôi lên người trang chủ, qua một đêm những vết ban đỏ có mủ trên người Nam Cung Kiệt bắt đầu tiêu sưng.

Đến ngày hôm sau, những vết mủ đáng sợ kia chẳng những hoàn toàn biến mất, hơn nữa cũng không để lại sẹo giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Thái tổng quản đối với loại thuốc thần kỳ này không khỏi kinh ngạc, mà Nam Cung Kiệt sốt cao sau khi các nốt ban biến mất, cũng từ từ hồi phục.

Cứ như vậy, tĩnh dưỡng khoảng năm ngày, từ một người bệnh tật ốm yếu, Nam Cung Kiệt đã tốt lên rất nhiều, đối với chuyện đã xảy ra cũng chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ.

Sau đó được Thái tổng quản tường thuật lại mới biết trong phủ lại có người tốt như vậy, liền phân phó cho người gọi nàng tới.

Nam Cung Kiệt ưu nhã ngồi tựa lưng lên ghế làm từ cây Tử đàn đặt giữa phòng, chăm chú quan sát tiểu nha đầu trước mặt, đây không phải là cô gái mà hắn từng thấy ở lương đình hay sao? Quan sát nàng gần, hắn mới phát hiện nàng có bộ dạng vô cùng dễ thương.

Cặp mắt to ngây thơ, cái miệng hơi cong lên, đôi gò má hơi hồng, làn da trắng nõn khiến cho người ta rất muốn bẹo mấy cái.

Chỉ là cái cắm và vành tai có mấy chỗ lưu lại vết thương. Nghe Thái tổng quản nói, vì tìm thảo dược trị nốt ban đỏ cho hắn, nha hoàn này không nghỉ ngơi, một ngày một đêm liều mạng trở lại phủ, cuối cùng sức cùng lực cạn té xỉu trên mặt đất.

Nghĩ tới đây, đáy lòng Nam Cung Kiệt nổi lên một tia đau lòng cùng yêu thương. Một cô gái không thân cũng không quen, vì cớ gì lại tận lực muốn cứu chữa bệnh cho hắn.

Tiền Tiểu Phúc đứng cách hắn không xa, vì thế cứ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lại vô cùng quen thuộc này.

Hai người đã từng cùng nhau dắt tay đi dạo thưởng hoa dưới ánh trăng, hắn có tài làm thơ, hắn từng so sánh nàng dưới ánh trăng giống như tiên nữ, mà hắn chính là người bảo hộ cho nàng tiên nữ này.

Hắn cũng từng nói sẽ dành suốt quãng đời còn lại để bảo vệ cho nàng, nhưng giờ phút này, hắn giống như một con người xa lạ hoàn toàn như không quen biết nàng. Tuy rằng hắn đứng trước mặt, nàng mà lại cảm giác nàng và hắn cách nhau rất xa, xa đến nổi không chạm tới được.

Khuôn mặt vẫn thế, nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ hắn là chủ nhân của nàng, mà nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ trong phủ.

Nam Cung Kiệt rất kinh ngạc khi nàng dám dùng ánh mắt nhìn thẳng vào mắt mình. Hắn hiểu rõ dung mạo của mình, cũng đã thường quen việc một số nha hoàn vào làm trong phủ lần đầu khi nhìn thấy hắn đều dùng ánh mắt vừa e thẹn vừa e sợ vụng trộm nhìn.

Nhưng đứng trước mặt nha đầu này, hắnnhìn ra trong mắt nàng không có sự sùng bái, cũng không có e lệ, ngược lại là sự đau lòng cùng ánh nhìn phức tạp đến chính hắn cũng không hiểu được để mà lên tiếng chỉ trích.

“Nghe nói bệnh của ta có thể khỏi nhanh như vậy, đều là công lao của ngươi.”

Tiền Tiểu Phúc lập tức hoàn hồn, nhìn hắn, chân thành cười một tiếng: “Đều là do trùng hợp thôi, nô tỳ bỗng nhớ đến quê nô tỳ có một loại thuốc trị được bệnh ban đỏ này, cho nên mới dám cả gan một lần thử dùng. ’

Thấy nàng khiêm tốn như vậy, Nam Cung Kiệt đối với nàng ấn tượng tăng thêm vài phần: “Lần này ngươi vì cứu ta, chịu không ít khổ sở, từ trước đến này, ta làm việc không thích thiếu nợ ai, cho nên, nếu như ngươi có gì yêu cầu hay nguyện vọng gì, ta có thể dốc hết sức lực để giúp ngươi.”

Trong nội tâm đối với nàng có phần cảm kích, nhưng tích cách hắn vốn lạnh lùng, vui buồn đều không hiện ra bên ngoài.

Trên đời này, có thể có rất nhiều chuyện dùng tiền mua được, mà hắn lại là Nam Cung Kiệt, một người không thiếu tiền bạc. Hôm nay nàng cứu mạng hắn, dùng ngàn vàng vạn lượng tặng thì có khó khăn gì?.

“Nô tỳ... Không cần ban thưởng, chỉ muốn hỏi người một vấn đề.”

“Vậy à!” Có vẻ như không giống những gì hắn suy nghĩ “Chuyện gì?”

“Nô tỳ muốn hỏi người từ tháng ba đến tháng năm năm nay, trong khoảng thời gian này người đã đi đâu? Và làm những gì?” Nam Cung Kiệt không giải thích nổi. Đây là vấn đề kì quái gì vậy? Nhíu mày suy nghĩ chốc lát, tháng ba đến tháng năm...

“Ta tại Nghi Xương sắp xếp công việc làm ăn, đến tận tháng sáu mới quay trở về Vĩnh An thành”. Tuy nói là đi Nghi Xương nhưng trí nhớ có chút mơ hồ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhớ sai. Trong một năm hắn đều đến Nghi Xương mấy lần chuẩn bị cho việc làm ăn.

Khi Tiền Tiểu Phúc nghe chính miệng hắn nói ra không phải là ở thôn Lan Sơn, cả trái tim liền tuyệt vọng. Thì ra...thì ra hắn không muốn quen biết nàng.

Nàng cười bản thân mình quá ngốc, lại khờ dại, cho rằng chỉ cần hắn nhìn thấy mình, nhất định sẽ nhớ đến ngày trước, cho dù không phải là nhắc đến tình duyên, thì ít nhất hắn cũng nên nói cho nàng biết, hắn có nỗi khổ tâm không nói ra được, vì thế không thể quay về nhà nàng.

Không nghĩ tới trong lòng hắn, cái tên Tiền Tiểu Phúc giống như chưa từng tồn tại.

Thấy hắn kiêu ngạo đến vậy, nhất thời trong người nàng dâng lên ác ý muốn cho hắn một đấm! Nhưng hắn không đáng, loại người vong ân phụ nghĩa. Khắp nơi còn rất nhiều nam nhân tốt khác, hắn căn bản không đáng để nàng động tay chân.

Nàng tự nhắc nhở mình, mặc kệ hắn là Thanh Cách cũng tốt, Nam Cung Kiệt cũng được. Từ nay trở đi, bọn họ chỉ là người qua đường.

“Vấn đề nô tỳ muốn hỏi đã có đáp án, trang chủ bệnh nặng mới khỏi nên nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ là người làm, ngày thường không được phép tùy tiện vào nơi của chủ nhân, cho nên nếu người đang bận, nô tỳ cáo lui trước.”

Nói liền một hơi xong cũng không để ý Nam Cung Kiệt cho phép hay không, Tiền Tiểu Phúc xoay người rời đi.

Nam Cung Kiệt đối với hành vi của nàng vô cùng khó hiểu. Nha đầu kia rốt cuộc làm sao vậy, hắn còn có lời muốn nói, làm sao mà nàng đã vội chạy đi?

Còn có vừa nãy là do hắn có phải nhìn nhầm hay không. Trong hốc mắt nàng có nước mắt như là muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.