Chiến Tranh Và Hòa Bình

Chương 1




Một tiểu cô nương mười tuổi đi ra từ phòng bếp, nàng xem xem sắc trời, thật cẩn thận bưng một chén thuốc nóng bốc hơi nghi ngút, một đường đi thẳng về căn phòng ngủ của điệt nhi nàng.

Nàng cười khúc khích như mèo…..Không được cười, không được cười, Hiển nhi bị cảm lạnh, nàng làm cô cô sao có thể cười như vậy chứ? Vì thế, nàng cố gắng nín cười, đi vào căn phòng ngủ.

Trên giường có một nam hài đang ngủ.

“Hiển nhi, dậy uống thuốc đi.” Nàng nói.

Nam hài kia lập tức xoay lưng đi.

“Hiển nhi, ngươi không thể không uống thuốc. Không uống thuốc sẽ không hết bệnh, đến đây, để cô cô đút thuốc cho ngươi.”

Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước.

Nàng mếu máo. “Ngươi cái tên tiểu hài tử này thực không nghe lời mà, bình thường ta uống thuốc đâu có khó khăn như ngươi vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này ngươi mới bị bệnh, để ta đút thuốc một chút thì có gì ghê gớm lắm đâu?”

“Ngươi nói bậy. Lần nào ngươi uống thuốc mà không lần lựa kéo dài? Ngay cả Ngũ thúc cũng hết cách với ngươi.” Thanh âm tên tiểu hài tử kia lạnh lùng bẩm sinh, có chút giống phụ thân của hắn.

Nàng mím môi, rất muốn tranh cãi tiếp cùng hắn, nhưng lại sợ thuốc nguội đi. Nàng có nghe người lớn nói qua, người bình thường ít bệnh, một khi bị bệnh nhất định sẽ nghiêm trọng.

Đừng giống như nàng mới tốt a!

“Được rồi, được rồi! Ta biết là ngươi rất xấu xa, chỉ đợi cơ hội để chỉnh ta mà thôi. Nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau khi ta bị bệnh, ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, ngươi uống thuốc như thế nào, đến lúc đó ta cũng uống thuốc như thế đó.”

Người trên giường từ từ ngồi dậy, liếc xéo nàng một cái. “Thật không?”

Nàng mặt mày hớn hở, vội vàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng hắn. “Thật sự, thật sự. Uống nhanh lên, uống nhanh lên, thuốc nguội rồi sẽ phải sắc lại.”

“Ta có thể tự uống.”

“Không được, phải đút!” Nàng cười đến ngay cả cặp mắt cũng mở không ra.

Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, kềm chế xúc động muốn đoạt lấy chén thuốc, mặc nàng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm.

Nàng giống như một tiểu mẫu thân nhỏ, thật cẩn thận đút thuốc, miệng lẩm nhẩm: “Uống thuốc điều độ, thân thể khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi tuổi.” Đây là câu thần chú mỗi ngày Ngũ thúc đọc khi đút thuốc cho nàng, hôm nay rốt cuộc đến phiên nàng khoe kinh nghiệm.

“Công Tôn Yếu Bạch, ngươi đừng có quên lời hứa của mình!” Hắn chăm chú nghiêm nghị nói.

Khi Công Tôn Hiển bưng thuốc đến gian phòng ngủ nho nhỏ kia, hắn nghe bốp một tiếng, lập tức thấy có người vì trở mình đột ngột mà bị đụng đầu vào thành giường.

Ánh mắt hắn sầm lại.

“Ngồi dậy uống thuốc!”

Nàng tiếp tục giả bộ ngủ.

“Công Tôn Yếu Bạch, đừng quên lời hứa của ngươi!” Hắn lạnh lùng nói.

“Ta không hứa, ta không hứa!” Nàng kêu to: “Ta ngủ một giấc sẽ không sao, không cần uống thuốc, thuốc rất đắng!”

Từ khi hắn ba tuổi đã tập võ, sức lực tuyệt đối mạnh hơn so với nàng, xẹt một cái rút ra cái mền của nàng. Rầm, toàn bộ sách bị giấu bên trong đều rớt ra ngoài.

Hắn ngẩn ra, hung dữ: “Ngươi đang làm gì vậy? Bị bệnh là phải tĩnh dưỡng! Ngươi trốn ở đây đọc sách?”

Nàng không hề giấu diếm ôm lấy một quyển sách giang hồ trong mớ sách rớt ra, không nỡ buông tay: “Phó ca ca thấy ta nằm trên giường buồn chán, nên đã mang sách ở Cấp Cổ các đến cho ta xem……”

Công Tôn Hiển lạnh lùng nhìn chằm chằm quyển sách trong lòng nàng. “Sách đó nói về cái gì?”

“Không có gì, không có gì…… Đừng giật, đừng giật!” Đáng giận! Nào có chuyện như vậy! Nàng cả người nhào lên muốn cướp lại, nhưng thật sự không có sức lực, chỉ có thể thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn.

Hắn một tay mở ra cuốn sách Giang hồ đại sự kiện, đọc lướt một hồi. Rồi sau đó ngước mắt lên, hỏi:

“Còn đoạn ngươi che che giấu giấu đâu?”

“Không có a……” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vẻ thật thà vô tội, cam đoan bất kỳ ai cũng đều bị lừa.

Ngoại trừ hắn.

Hắn lại cúi đầu xuống, lật vài tờ. “Ngươi sợ ta xem chuyện về cha và nương ta?”

“……” Nàng mím mím môi. “Chuyện đó đều là giả, đều là giả! Đại ca và đại tẩu rất tốt, tuyệt đối không có chuyện đó……chuyện cưỡng ép như thế…… Aizz, được rồi được rồi, ta uống thuốc, uống thuốc, ngươi đừng không vui nữa!” Nàng vội vàng đoạt lấy chén thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại càu nhàu nuốt vào bụng.

Miệng hắn ẩn ẩn ý cười, tiếp lấy cái chén trống rỗng, sờ sờ lên cái trán nóng nóng của nàng.

“Ngươi không giận sao?” Nàng cẩn thận dè dặt hỏi. Sớm biết chuyện hôm nay sẽ không năn nỉ Phó ca ca mang sách đến đây, vừa rồi nàng thực khiếp sợ khi thấy vẻ mặt hắn.

“Ta không giận.”

“Hiển nhi gạt người!” Giang hồ ký sự đều là chuyện chân thật nhất nha.

Hắn tính không để ý đến nàng, nhưng lại sợ nàng suy nghĩ canh cánh trong lòng mà bệnh tình nặng hơn, liền nói: “Nếu cha bị bắt buộc, sẽ không tươi cười với nương, lại càng không cam tâm tình nguyện cùng nương rời bến đi xa.”

Nàng suy nghĩ một lát. Đúng thật là như thế, sau khi nàng và Hiển nhi đến Vân gia trang, đại ca và đại tẩu thỉnh thoảng cũng sẽ đến Trung nguyên, lúc đó nàng mới biết Hiển nhi lạnh như băng là vì kế thừa tính tình của đại ca, vẫn là đại ca ở trên đảo tốt hơn, cười như hoa nở mùa xuân, thật đẹp. Đại tẩu nói, đó là yêu nghiệt Lạc thần, tuy rằng nàng không hiểu mấy, nhưng nàng nghĩ chắc chắn là để ca ngợi đại ca.

Nàng ngẫm lại, nói: “Thì ra người bị bắt buộc là đại tẩu. Hèn chi lần nào đại tẩu cũng đều nói với ta, làm người chỉ có thể tin vào chính bản thân mình, tuyệt đối không nên tin người trong nhà, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hãm hại.” Sách giang hồ đều viết sai cả rồi, lần sau nàng phải nhắc nhở Phó ca ca.

Hắn trừng mắt nàng. “Đừng tin lời nương của ta!”

Nàng bật cười, nói: “Ta không tin đại tẩu, ta tin ngươi là đủ rồi. Aizz, Hiển nhi, thật mệt, dung mạo ngươi và đại tẩu giống nhau như đúc nha, đều vô cùng đáng yêu, nhưng vì sao ngươi luôn luôn lạnh lùng, thực không thích hợp tí nào.”

Đều là bị nàng ép cả thôi! Không lạnh lùng, nàng đã sớm quấn lấy hắn đến thiên hoang địa lão! Hắn thở phào, quả nhiên nàng đã bắt đầu thiếp đi. Từ khi hắn có trí nhớ đã biết nàng, thân thể nàng yếu đuối mang nhiều bệnh tật, cứ hai ba ngày là phát bệnh, nếu không bệnh thì không phải là Công Tôn Yếu Bạch, nhưng tính tình nàng vẫn hoạt bát vô cùng, hắn thật sự là…… nói không lo là giả.

Lần nào nàng quấy rầy trêu chọc, hắn cũng cố kềm chế ngồi trên giường như thế này, nắm lấy tay nàng, ngủ cùng nàng.

Dù sao khi nàng bị bệnh mơ mơ màng màng, hắn vẫn thường làm như vậy, chỉ là nàng không biết mà thôi.

“Hiển nhi……” Nàng ngái ngủ, hàng mi đen nhánh cong vút chớp nhanh trên đôi mắt sáng ngời.

“Hử?”

“Rốt cuộc đại tẩu bắt buộc đại ca như thế nào? Trong sách viết, làm ra chuyện hoàn toàn không có đạo đức ba ngày ba đêm…… Đại tẩu, không, nhất định là đại ca, rốt cuộc không có đạo đức ra sao? Không cho đại tẩu ăn cơm sao? Hay là không cho đại tẩu ngủ? Nếu là ta, ba ngày không được ngủ nhất định sẽ rất thống khổ……”

“……” Hắn mới tám tuổi, làm sao hắn biết chuyện đó?

Nàng nhắm mắt lại, cười khúc khích như mèo, đột nhiên nhào lại ôm lấy thắt lưng của hắn. “Đại tẩu!”

Hắn dùng sức thở sâu. Từ khi hắn được sinh ra, hắn đã hiểu được cái gì gọi là “Tu thân dưỡng tính”. Tuy rằng nương hắn nói, đúng hơn gọi là “Nén giận”.

“Lần trước đại tẩu nói với ta, ta là người nhà của nàng nha, nhưng mà, sau đó nàng lại lắc đầu thở dài nói không thể tin tưởng người nhà…… Nhất định là nàng đã bị đại ca ức hiếp. Hiển nhi, sau này ngươi lớn lên, trăm ngàn lần cũng không được ức hiếp cháu dâu ta nha.”

“……” Hắn rất kiên nhẫn nghe nàng câu được câu mất nói xong, rồi sau đó rốt cuộc nàng cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hắn đắp chăn cho nàng, bị nàng quấn quýt như vậy cũng có chút mệt nhọc. Nàng bệnh cả đời, sáng sớm và nửa đêm nhất định lại bị sốt cao, hắn suy tư trong chốc lát, cẩn thận nằm xuống bên giường, săn sóc trông nom nàng.

Cứ xem các vị thúc bá trên đảo thì biết, câu người trong nhà là dùng để mắng khi hãm hại nhau, ý nói tuyệt đối không thể tùy tiện tin người được, sau đó bọn họ lại xem như không hề có khúc mắc gì mà hòa hảo như lúc ban đầu a?

Người trên đảo tướng mạo đều trẻ trung, mãi sau khi hắn đến Vân gia trang mới phát hiện ở độ tuổi đó dáng vẻ già như thế nào. Hắn nhìn gương mặt say ngủ của nàng trong chốc lát, thấp giọng nói:

“Yếu Bạch, ngươi cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.” Nói xong, nhắm mắt lại, cùng nàng chìm vào giấc ngủ.

Lời cuối sách — Đó là cơ duyên (Lời tác giả)

Đây tất cả chỉ vì một câu nói “Trên Thiên Bính nhai gây ra chuyện vô đạo đức ba ngày ba đêm….” mà gây họa.

Bởi vì câu này mà sinh ra chuyện xưa, cũng là khởi đầu của Nhất Minh Thiên Hạ.

Ta viết “Nhàn Vân công tử” với mục đích: Xem xong, trong lòng là một cảm giác trời trong nắng ấm, cảnh vật sáng ngời…… Tin ta đi, ta tuyệt đối không phải loại tác giả thích viết bi kịch. Ta chỉ thích viết loại tiểu thuyết trời trong nắng ấm mà thôi!

Bởi vì giành đất cho các nhân vật phụ có liên quan, cũng như giữ lại chi nhánh cuối cho dễ bề ăn nói. Trong Nhất Minh thiên hạ, sẽ mô tả công phu tà đạo của Công Tôn Hiển được đào tạo như thế nào, có học được ba phần mười bản lĩnh của Hoàng Phủ Vân hay không.

Về phần Xa Diễm Diễm…… Cho dù không phục, nàng cũng sẽ trung thành với người ngồi trên ngôi vị giáo chủ kia, hơn nữa, giáo chủ đời thứ ba mươi hai đúng là mẫu nam tử chiến thần mà nàng thích, cho nên nàng luôn luôn tự hỏi…… Có nên xuống tay hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.