Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chương 31




Tô Tinh khe khẽ thở dài.

Vũ Tư U toàn lực xuất ra một kiếm, cũng không dùng tới bất cứ chiêu thức gì. Nhưng một kiếm này so với Hoàng giai đao pháp "Đoạn Băng Thiết Tuyết" của Trịnh Yên Nhiên khí thế còn hơn mười phần. Đây chính là thực lực mạnh mẽ của Thiên Tinh võ tướng, không phải là thứ mà thiên tư có thể bổ khuyết được.

Tô Tinh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Trịnh Yên Nhiên khăng khăng muốn cùng Vũ Tư U Đấu Tinh.

Đây chính là cơ hội tốt nhất để nghiệm chứng thực lực của mình.

Vẻ tươi cười trên mặt Trịnh Yên Nhiên hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên thập phần ngưng trọng, Ngọc Long Ách Tuyết lóe lên sáng bóng dị thường.

- Để cho muội muội xem bá chủ Tinh Tướng đời trước có gì lợi hại. Tỷ tỷ nếu chỉ có thế này thì thật khiến muội thất vọng đó.

Ngọc Long Ách Tuyết lại công tới mạnh mẽ, khí thế áp chế Vũ Tư U.

Vũ Tư U băng lãnh, cái bóng giống như xé rách không gian, kế tiếp trong nháy mắt, đưa Quý Sương Yêu Liên lên ngăn cản công kích của Ngọc Long Ách Tuyết, hoanh tước, đột thứ, trảm kích, Vũ Tư U dễ dàng phản khách vi chủ.

Trịnh Yên Nhiên "A" một tiếng, nhảy lui lại phía sau.

Năng lực phán đoán cao cùng kỹ xảo điêu luyện khiến Địa Dị tinh đang chiếm thế chủ động cũng bất đắc dĩ phải lui về phòng ngự.

Quý Sương Yêu Liên chợt lóe lướt qua, trên dưới cùng chém, hồ điệp xuyên hoa. Trịnh Yên Nhiên cũng thật là lợi hại, trước thế bức bách của Tư U vẫn kiệt lực phòng thủ. Hai bên khiến Huyết tinh ở trong hạp cốc di động khắp nơi, thỉnh thoảng không khí bị lợi kiếm cùng đao mang chém qua, tiếp theo lập tức phát ra những tiếng âm thanh bị xé rách thảm thương.

Chung quanh Yên Thiềm hồng sắc cũng bị khí thế thúc giục phá vỡ bung ra.

Hàn quang kinh người lại mang theo tàn ảnh, thân ảnh xuất ra khí thế áp đảo, Trịnh Yên Nhiên thân ở trong bóng kiếm bị áp bức giống như bị một ngọn núi đè ép.

Hàn quang đột nhiên xẹt qua trước mắt nàng, một tiếng thanh thúy phát ra.

Cuối cùng, Vũ Tư U đình chỉ công kích, vẫn đang bộ dáng thong dong nhàn nhã, giống như đang thẩm duyệt, Vũ Tư U nở nụ cười, ánh mắt nhìn Địa Dị tinh có chút hứng thú:

- Thiếp thân có thể hỏi muội một vấn đề không? Đao pháp của muội mang theo kiếm ý. Không lẽ muội có sư phụ sao?

- Sư phụ?

Trịnh Yên Nhiên ha ha cười, mắt ánh lên tia giễu cợt.

- Trên đời này ai có thể làm sư phụ của Tinh Tướng?

Vũ Tư U khẽ lắc đầu, đối với Địa tinh mà nói, bọn muội muội còn phải học tập nhiều thứ!

- Huyền giai đao pháp của muội muội còn chưa sử dụng đến, nếu không cẩn thận giết tỷ tỷ, cũng đừng nên trách muội muội nha!

Trịnh Yên Nhiên liếm liếm môi nói.

- Huyền giai đao pháp? Thiếp thân cũng rất tò mò đó.

Vũ Tư U trong lòng cũng không có coi thường, nàng giơ kiếm lên, đột nhiên nói

- Bất quá, tỷ tỷ cho muội một khóa!

Lời còn chưa nói xong, thế công đã xuất ra, một đoàn ánh sáng băng lãnh bao phủ lấy Trịnh Yên Nhiên. Vũ Tư U kiếm phong hướng thẳng mục tiêu bắn tới, kiếm phong trong không khí tràn ngập tiếng vang quỷ dị.

Nghênh đầu nhi lạc.

Tất cả mọi thứ xung quanh trong nháy mắt dường như ngừng lại. Trịnh Yên Nhiên còn chưa phục hồi tinh thần, khoảng khắc trước còn đang múa đao, đường đao mạnh mẽ như đúc bằng đồng thiết. Không khí nhất thời ngưng kết, năng lượng khủng khiếp kia cũng không tiếp tục truyền tới. Thiên Thương tinh Vũ Tư U xuất ra kiếm quang lãnh mạc như u linh quỷ mị lướt tới trước mặt Trịnh Yên Nhiên, huyết tinh trong Ngô Công hạp cốc cũng tựa hồ hoàn toàn tiêu thất.

Một chiêu này của Vũ Tư U nhanh tuyệt luân, khiến thời gian gần như ngừng lại.

Thiên Thương tinh Hành Giả Võ Tòng quả nhiên đáng sợ. Không gian, thời gian đều bị đông cứng lại. Trịnh Yên Nhiên có cảm giác không thể giãy giụa, cũng không thể phòng bị, giống như khi chiến đấu cùng đỉnh cấp Tinh Tướng.

Trịnh Yên Nhiên đột nhiên thấy thích loại cảm giác này.

Tỉnh ngộ trong một khoảng khắc, Vũ Tư U lại tiếp tục công tới, không có ý định cho nàng một con đường sống. Một cái chớp mắt, lại như là vĩnh hằng. Trịnh Yên Nhiên hiểu rằng mình căn bản không có khả năng tránh né. Vị Thiên Thương tinh tỷ tỷ trước mắt này không hề cho nàng bất cứ một cơ hội nào. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Sương tuyết cùng tất mặc, hàn quang trong không khí rất nhanh hợp lại vẽ ra một vết tích đáng sợ, giống như gió xoáy cuốn lấy thân thể Trịnh Yên Nhiên. Chính giữa khoảnh khắc ấy, lớp phòng ngự vốn vô cùng chắc chắn của Trịnh Yên Nhiên bị kiếm mang sắc bén phân làm hai nửa. Trịnh Yên Nhiên biểu tình ngưng trọng, hét lên một tiếng thảm thiết, thân thể văng ra xa rồi rơi mạnh xuống.

- Quả nhiên không tồi. Ở thời điểm sinh tử còn có thể xuất ra tuyệt chiêu.

Vũ Tư U cười lạnh nói, bá đạo lẫm liệt.

Rõ ràng là Hoàng giai chiêu thức của Thiên Thương tinh.

Thập Lý Yêu Liên Hàng Long.

- Yên Nhiên!

Phương Tâm Cố kinh hãi kêu lên.

- Tránh ra!

Trịnh Yên Nhiên lạnh lùng quát, gian nan đứng dậy.

Vũ Tư U nhíu mày, có chút bất ngờ. Một vết thương sâu có thể thấy cả xương thẳng từ trên vai Trịnh Yên Nhiên kéo dài tới tận thắt lưng. Bởi vì đã ký hạ khế ước, Tinh Tướng có được thân thể bất tử bất diệt, nếu không, như bình thường một kiếm này của Vũ Tư U thực muốn đem nàng chém thành hai nửa. Dù vậy, Bạch Diện Lang Quân cư nhiên lại mạnh mẽ chống đỡ, không tiến vào tinh thai, cũng khiến Vũ Tư U, bao gồm Tô Tinh đều vô cùng bất ngờ.

- Muội còn muốn đánh sao?

Tư U lạnh lùng hỏi.

- Tỷ tỷ, một khóa này muội muội vĩnh viễn nhớ kỹ.

Trịnh Yên Nhiên thở gấp.

- Nhưng mà, muội cũng sẽ khiến tỷ tỷ phải ghi nhớ Yên Nhiên này.

Trịnh Yên Nhiên tay cầm chuôi đao đã có chút run rẫy, nhìn qua có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn dị thường cố chấp, hai chân khẽ điểm, khiến cho trường đao không có một tia sát ý nhiễu động sương mù, toàn thân phảng phất cùng đao hợp thành một thể tản ra khí thế sắc bén.

Vũ Tư U trong mắt lóe lên tia tán thưởng. Bạch Diện Lang Quân có khí thế như vậy, tương lai có thể cùng cấp Thiên Tinh ganh đua. Trong Địa tinh lại có một muội muội như vậy, Vũ Tư U thật hứng thú muốn biết, nàng ta sau này sẽ đạt tới trình độ gì.

Vũ Tư U ung dung hướng nàng ta đi tới, Quý Sương Yêu Liên trong tay khẽ động.

Ngay khi Vũ Tư U bước vào trong phạm vi, ánh mắt Trịnh Yên Nhiên chợt lóe, cổ tay như chớp xuất ra.

Đinh đương!

Đao phong ra khỏi vỏ.

Hàn quang xẹt qua trăm xích, hạp cốc xé ra một vết tích băng lãnh, chói lòa, nhanh đến cực hạn, rõ ràng chính là.

Huyền giai đao pháp.

Trừu Đao(rút đao) Đoạn Thủy.

Vũ Tư U đồng thời hành động.

Nhanh. Nhanh hơn.

Thân ảnh hóa thành ảo ảnh.

Leng keng!

Trịnh Yên Nhiên lại xuất thủ.

Đao xuất ra, lại thu về.

Tàn ảnh bị phá vỡ. Nhưng mà, Vũ Tư U đã hoàn toàn biến mất trước mắt nàng. Trịnh Yên Nhiên đột nhiên cảm giác phía sau hàn ý thấu xương. Địa Dị tinh Bạch Diện Lang Quân đã không còn khả năng tiếp tục Trừu Đao Đoạn Thủy, toàn thân mất đi khí lực. Quý Sương Yêu Liên đã đặt trên cổ nàng.

Ngọc Long Ách Tuyết cắm trên mặt đất, Trịnh Yên Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển.

- Thật sự là không cam lòng!

Nàng nhỏ giọng lầm bầm, không ai có thể nghe thấy được.

Trịnh Yên Nhiên đi vào tinh thai, Phương Tâm Cố ngàn tạ vạn tạ cáo từ rời đi. Tránh xa vạn niên Cổ cũng tốt, Ngũ Độc sơn hắn cũng không hứng thú. Khi hắn cùng Tô Tinh cáo biệt, ánh mắt kiên nghị khiến Tô Tinh thực lòng tán thưởng. Phương Tâm Cố cũng thản nhiên biểu lộ quyết tâm tranh đoạt Đấu Tinh của mình. Tô Tinh mỉm cười. Hắn nhìn ra được, biểu hiện liều mạng của Trịnh Yên Nhiên đã cảm nhiễm Phương Tâm Cố, khiến hắn trọng chấn lòng tin.

Đều nói Hàng Tinh giả liên quan đến vận mệnh cả đời Tinh Tướng, ngược lại, Tinh Tướng cũng có thể ảnh hưởng đến cả đời Hàng Tinh giả, ai có thể phủ nhận được.

Kì thật không chỉ có hắn, Tô Tinh cũng bị Trịnh Yên Nhiên làm cho chấn động.

Làm một người, không hề có vũ lực của Tinh Tướng, nàng lại có thể làm được như vậy, Tô Tinh thập phần bội phục.

- Huynh hiện tại không giết nàng, nàng đối với Hàng Tinh giả sau này sẽ là một cường địch.

Vũ Tư U ung dung nói.

- Ta đang muốn chờ đến ngày đó đây.

Tô Tinh cười cười, nhìn thấy trên cánh tay tuyết trắng của Vũ Tư U có một vết thương rất nhỏ dài đến vài thước, xem ra cuối cùng "Trừu Đao Đoạn Thủy" của Trịnh Yên Nhiên cũng mang tới cho Vũ Tư U chút ít phiền toái. Dù sao cũng là Huyền giai đao pháp.

- Nàng bị thương.

Tô Tinh nâng cánh tay Vũ Tư U lên, thoa lên một chút dược vật.

Vũ Tư U sửng sốt, đối với hành động này của Tô Tinh có chút không dự đoán được, nàng muốn hất nam nhân này ra, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tô Tinh cùng động tác thập phần ôn nhu, trong khoảng thời gian ngắn cứ mặc cho nam nhân này làm.

- Huynh vốn là như thế sao?

Vũ Tư U nhẹ giọng hỏi.

- Cái gì?

Cùng từng học qua y thuật của An Tố Vấn, lại chịu cảm nhiễm của Địa Linh Tinh, thủ pháp của Tô Tinh dị thường ôn nhu.

- Không có gì.

Vũ Tư U mấp máy miệng, đợi Tô Tinh làm xong liền rút cánh tay về.

- Về sau chút thương tích này không cần phiền toái như vậy. Thiếp thân quen rồi.

- Nàng là lão bà của ta, đương nhiên phải quan tâm rồi.

Tô Tinh cười cười nói.

- Hừ!

Vũ Tư U cũng chẳng muốn phí lời với nam nhân này.

Tô Tinh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vũ Tư U, nói:

- Không thể tưởng được nàng cũng rất biết chiếu cố muội muội.

Vũ Tư U vừa rồi rõ ràng cố ý kích khởi tiềm lực của Trịnh Yên Nhiên, nếu không, chiêu Hoàng giai đao pháp Trừu Đao Đoạn Thủy cuối cùng kia, Vũ Tư U căn bản không cần phải đối mặt.

- Không cần nhiều lời. Hiện tại hai lão tổ kia đã chết, huynh tính làm sao bây giờ?

Vũ Tư U quay đầu hỏi. Nàng đột nhiên có cảm giác thực phiền muộn, cũng không biết có phải do áp lực từ bầu không khí của huyết tinh hạp cốc không, Vũ Tư U rất xung động với nơi này.Nam nhân bên cạnh, nàng phát hiện mình càng cùng hắn quan hệ, trong lòng thực có chút không thoải mái.

Tô Tinh nhìn đầu bên kia của hạp cốc, không chút do dự nói:

- Đương nhiên là tiếp tục, nhưng mà lão bà nàng tốt nhất nên ở lại chỗ này thì tốt hơn.

Ngũ Độc Sơn thì xem như là nói huyết tinh Ngô Công hạp cốc, trước đó là "Độc Long chiểu trạc, Hạt Tử hoang mạc, Thiềm Thừ hắc hà, coi như là đã qua tứ độc, còn lại cuối cùng chắc là Độc Tri Chu(nhện) hoặc tiểu Bích Hổ (thằn lằn nhỏ) một khi đã đi tới bước này, Tô Tinh đương nhiên không có khả năng lùi bước. Lại nói vật kia, vạn niên Cổ, Tô Tinh cũng rất có hứng thú.

- Huynh cảm thấy huynh thực sự có thể cùng Tinh Không tu sĩ cướp vạn niên Cổ sao? Chỉ sợ Bằng Ma Vương sẽ xuất hiện.

Vũ Tư U cân nhắc hỏi

- Ta có ngọc bội trong người, gặp chuyện không may cùng lắm thì chạy trốn, nhưng ta rất lo cho lão bà nàng. Nếu gặp phải Tinh Không tu sĩ, nàng e sẽ khó thoát đi.

Tô Tinh có chút lo lắng nói, lần trước đối kháng với Tinh Hải hậu kỳ vẫn còn rất rõ ràng.

- Thiếp thân không cần huynh quan tâm.

- Lão bà gặp chuyện, ta đương nhiên không thể mặc kệ nàng.

Tô Tinh lắc lắc đầu.

Vũ Tư U nhíu mày, vung tay, không vui nói:

Tô Tinh, không cần nói những lời dễ nghe loại này. Bộ dạng này của huynh không đã động được thiếp thân.

- Tư U, ta thật rất nghiêm túc.

Tô Tinh bộ dáng nghiêm túc nói:

- Nàng ở lại, ta tự nhiên đi là được.

Vũ Tư U nhíu mày:

- Thiếp thân ở trong mắt ngươi, chẳng lẽ lại là hạng sợ chết sao?

Lập tức lắc đầu:

Huynh đã muốn đi, thiếp thân tất nhiên sẽ phụng bồi đến cùng.

- Ta còn có một biện pháp vẹn toàn đôi bên.

- Nếu muốn tthiếp thân cùng huynh kí khế ước thì không cần nhiều lời vô ích.

Vũ Tư U khinh bỉ nói.

Tô Tinh xấu hổ.

- Lão bà, chẳng lẽ nàng thật sự không muốn cùng ta bên nhau sao? Cho dù không phải vì ta, cũng có thể vì Anh Mi cùng kề vai chiến đấu.

Tô Tinh còn chưa từ bỏ ý định.

Vũ Tư U nghe Tô Tinh nói cùng kề vai chiến đấu, sửng sốt một chút. Nàng thừa nhận tên nam nhân trước mắt này lời nói thật êm tai.

- Huynh thật sự là lề mề, muốn đi thì nhanh đi.

Vũ Tư U cảm thấy phiền chết, một bước bước lên Bạch Huyền Lân Hổ. Bạch Huyền Lân Hổ ngoan ngoãn chớp chớp mắt, dường như không hiểu.

- Không cần lo cho nam nhân này. Chúng ta đi.

Vũ Tư U vỗ một cái.

Bạch Huyền Lân Hổ liếc mắt nhìn Tô Tinh, "Ô" một tiếng, tức khắc như bạch tiễn bay đi.

- Ngất… Thật sự bỏ lại ta?

Tô Tinh nhất thời á khẩu, rồi lại phất tay áo, hưng phấn hét lên.

- Vì hạnh phúc của ta cùng Anh Mi, sớm muộn gì cũng đem Tư U chân chính trở thành lão bà của ta.

- Hừ! Huynh cứ việc thử một chút xem sao.

Phía chân trời vang lên một tiếng hừ lạnh. Tô Tinh tức cười.

- Xa như vậy cũng nghe được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.