Chiến Thiên

Chương 47: Tống lễ (Tặng quà)




- Ha ha ha ha...! Huyền Thiên, ngươi quả thật là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc, dám vào trong trận pháp do bổn Hoàng bày ra, ngươi đây là tự tìm tử lộ, ha ha ha ha...!

Cảnh Vũ Thanh điên cuồng cười lớn.

Hài lòng!

Hắn thật sự rất hài lòng!

Huyền Thiên tuy rằng đang hướng khu vực trận pháp đi tới, thế nhưng, Huyền Thiên một bước chưa có tiến vào, vui sướng trong lòng Cảnh Vũ Thanh liền thủy chung không thể phóng xuất ra được.

Hiện tại, Huyền Thiên rốt cục tiến đến, muốn lại trở ra, vậy thì khó rồi. Trong lòng Cảnh Vũ Thanh vui sướng, toàn diện bạo phát, điên cuồng cười to.

- Huyền Thiên, Thánh Đỉnh cũng không cứu được ngươi. Ha ha ha. Đi tìm chết đi sao!

Hai tay Cảnh Vũ Thanh vừa nhấc, tả hữu tựa hồ có vô số đạo khí lưu, dũng mãnh vào thân thể của hắn. Để thực lực của hắn tăng lên, so với Ngũ cấp Hoàng Giả, cũng đều muốn đáng sợ hơn nữa.

Tiếng nói vừa dứt, hai tay Cảnh Vũ Thanh hợp lại trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành một thanh khí kiếm to lớn không gì sánh được, hướng phía Huyền Thiên chém xuống.

Một kiếm này, cũng đủ để chém giết Tứ cấp Hoàng Giả trong nháy mắt. Cho dù là Ngũ cấp Hoàng Giả đều không thể chống đỡ được, sẽ là bản thân bị trọng thương.

Không ít cường giả Thanh Vân Kiếm Phái đều nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

Ma Môn cường giả thì đang hoan hô, ở dưới một kiếm này, Huyền Thiên căn bản không có hi vọng chạy thoát.

Lục sắc Kiếm Cương trong nháy mắt nổ bắn ra.

Khiến kẻ khác kỳ quái là, lục sắc Kiếm Cương kia không có chém về phía khí kiếm, lại cũng không có công về phía Cảnh Vũ Thanh, mà là chém về phía hai khối mặt đất xa xa.

Mọi người thần tình sửng sốt, mà Cảnh Vũ Thanh lại là sắc mặt đại biến.

Hai nơi đó là căn cơ của đại trận, Cảnh Vũ Thanh thu được trận pháp chi lực, chủ yếu là từ trong hai nơi này rút lấy ra.

Huyền Thiên không cùng Cảnh Vũ Thanh liều mạng, mà là công kích hai nơi trận cơ, tựa như muốn rút củi dưới đáy nồi.

Hai nơi trận cơ là đầu nguồn trận pháp chi lực của Cảnh Vũ Thanh. Hai nơi trận cơ một khi bị phá hủy, một đạo khí kiếm này của Cảnh Vũ Thanh, tự nhiên lực lượng sẽ bị giảm sút thật lớn.

Kiếm Cương của Huyền Thiên, nhanh, chuẩn, độc!

Khí kiếm kia chém xuống, còn đang ở giữa không trung, lục sắc Kiếm Cương đã chém ra vài trăm thước, ở trên đại địa lưu ra hai đạo khe rãnh dài tới vài trăm thước.

Mỗi cái khe rãnh, đều sâu đạt đến ngoài trăm thước, hai nơi trận cơ trong nháy mắt bị Huyền Thiên chém thành nát bấy, triệt để bị phá hủy.

Giữa không trung, đạo khí kiếm kinh khủng đến cực điểm kia, lúc này dường như khí cầu bị đâm phá, lại đột ngột thể tích kịch liệt thu nhỏ lại, uy lực suy giảm thật lớn.

Đầu nguồn của trận pháp chi lực bị phá hủy, trận pháp chi lực gia trì trên người Cảnh Vũ Thanh trong nháy mắt thối lui.

Hắn chém xuống đạo khí kiếm này, không có nửa điểm trận pháp chi lực có chỉ là lực lượng của chính bản thân hắn.

Loại thủ đoạn tụ khí thành nhận này cũng không tính là lợi hại.

Huyền Thiên tay trái nắm quyền, kim sắc quyền đầu một quyền oanh lên bầu trời.

Ầm............

Một quyền đem đạo khí kiếm kia chấn đến tán loạn, mà cánh tay kim loại của Huyền Thiên lại vẫn bình yên vô sự.

- Sao có khả năng? Hắn làm thế nào biết được vị trí của trận cơ trận pháp? Lẽ nào...tạo nghệ trận pháp của hắn, so với bổn Hoàng còn muốn tinh thâm hơn? Điều này sao có thể, bổn Hoàng tại trận pháp một đường, tìm hiểu hơn hai trăm năm, sao có khả năng sẽ kém hơn một tiểu tử hậu bối được? Điều này sao có thể?

Trong lòng Cảnh Vũ Thanh cả kinh nói, trong hai mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.

- Trùng hợp! Hắn khẳng định là trùng hợp!

Trong miệng Cảnh Vũ Thanh thì thào nói rằng, hắn vô pháp tin tưởng Huyền Thiên có thể phá tan trận pháp của hắn, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm mượn cớ, lừa gạt bản thân.

Cường giả Ma Môn phát ra tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, mà võ giả Thanh Vân Kiếm Phái lại nguyên một đám trợn mắt há mồm.

Lúc trước cường giả Thanh Vân Kiếm Phái nhắm mắt lại, không có nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nhất thời mở hai mắt ra. Chỉ thấy Huyền Thiên bình yên vô sự đứng ở nơi đó, một đạo khí kiếm vừa rồi Cảnh Vũ Thanh chém xuống, đã không biết tung tích. Đại địa dưới chân Huyền Thiên cũng không có vết tích bị bổ ra.

Ngược lại, xa xa hai bên trái phải của Huyền Thiên, mặt đất bị bổ ra hai cái khe rãnh, nhìn quỹ tích hiển nhiên là Huyền Thiên thi triển kiếm thuật bổ ra.

Chuyện gì xảy ra? Huyền Thiên dĩ nhiên ngăn trở được đạo khí kiếm kinh khủng kia công kích sao? Những cường giả này cũng đều cảm thấy kinh khủng tin tưởng được.

Huyền Thiên cầm trong tay Hoàng cấp bảo kiếm, khóe miệng mang theo mỉm cười, từng bước một đi đến phía trước, nói:

- Cảnh Vũ Thanh, ngày chết của ngươi đã đến.

- Huyền Thiên, ngươi chỉ là trùng hợp mà thôi, trận này ta bày một trăm lẻ tám chỗ trận cơ, để xem ngươi có thể tìm ra được mấy chỗ!

Cảnh Vũ Thanh quát lớn, trong tay hắn đột ngột hiện thêm một thanh Hoàng cấp bảo kiếm gần như trong suốt, thân thể nhanh như thiểm điện, phi trên một tòa tiểu sơn lĩnh cao vài trăm thước.

Thân ảnh Huyền Thiên dường như thiểm điện, hướng phía tòa sơn lĩnh kia bay đi. Bất quá, phương hướng Huyền Thiên lúc thì bên trái, lúc lại bên phải, liên tục biến ảo, điều chỉnh phương hướng.

Trong trận pháp này có một vài khốn trận, sát trận, Hoàng Đạo Thiên Nhãn của Huyền Thiên đều nhìn thấy được rõ ràng, hết thảy tránh thoát ra được.

Hoàng cấp bảo kiếm trong tay Cảnh Vũ Thanh hướng lên trời chỉ một cái, lại một lần nữa hội tụ đại lượng trận pháp chi lực thi triển tuyệt thế kiếm thuật, hướng Huyền Thiên đánh tới.

Lúc này đây, so với tụ khí thành kiếm, uy lực lớn hơn rất nhiều.

Huyền Thiên lạnh lùng quát một tiếng, Hoàng cấp bảo kiếm trong tay liên tục chém ra ba kiếm, tiền phương tốc độ kiếm khá nhanh, lại một lần nữa bổ về phía mặt đất xa xa. Kiếm thứ ba hơi chậm nửa nhịp, trực tiếp nghênh đón đạo Kiếm Cương thật lớn kia bổ tới.

Có tiếng nổ lớn vang lên, đại địa bị Huyền Thiên chém ra hai vết tích dài tới vài trăm thước, lại có hai nơi trận cơ bị phá hủy. Uy lực kiếm chiêu của Cảnh Vũ Thanh cũng theo đó suy giảm đi.

Ba....

Lục sắc Kiếm Cương chém qua, kiếm thuật của Cảnh Vũ Thanh trong nháy mắt bị phá.

Đạo lục sắc Kiếm Cương còn lại kia, chém thẳng tới phía Cảnh Vũ Thanh, trong lòng Cảnh Vũ Thanh phát lạnh, nhất thời lui về phía sau. May là đang ở trong trận pháp, xa xa bổ tới một đạo Kiếm Cương, ngăn trở lục sắc Kiếm Cương một chút, để Cảnh Vũ Thanh tránh thoát một kiếp.

Bất quá, thân ảnh Huyền Thiên như hình với bóng, rất nhanh đã đuổi theo, phá hủy hai nơi trận cơ, phạm vi trận pháp bao trùm liền trống rỗng một khối lớn, địa phương Huyền Thiên cần tránh né càng ngày càng ít.

Hưu........!

Hưu........!

Còn không chờ Cảnh Vũ Thanh phát sinh công kích, Huyền Thiên lại xuất thủ lần thứ ba, một lần nữa bổ về phía hai nơi trận cơ ngoài trăm thước khác, để Cảnh Vũ Thanh muốn mượn lực, lại vô lực có thể mượn. Trong lòng từng đợt phát lạnh, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh hoảng.

Một lần hai lần, đó là trùng hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.