Chiến Thiên

Chương 43: Lang vương chi uy




Rất xa Huyền Thiên liền mở ra hoàng đạo thiên nhãn, cẩn thận quan sát chúng Ma Môn cường giả một lần, xác định không có cao thủ chân chính ẩn núp trong đám người, hắn trực tiếp đạp mạnh vào hư không bay tới Liên Vân Phong.

- Tôn tử Ma Môn, gia gia của ngươi Huyền Thiên cũng tới...

Huyền Thiên một bước ngàn thước, đạp không mà đi, hắn quát lớn.

Cảnh Vũ Thanh là trận pháp tông sư, trận pháp bốn phía Thanh Vân Kiếm Phái bố trí cường đại, thứ nhất khắc chế hộ sơn đại trận của Thanh Vân Kiếm Phái, thứ hai tăng cường lực công kích của chúng Ma Môn cường giả, lúc này mới có thể ngắn ngủn hai ngày thời giờ công phá hộ sơn đại trận của Thanh Vân Kiếm Phái.

Đây là dùng trận phá trận.

Thanh âm Huyền Thiên vừa vang lên, sóng âm thành tuyến bay thẳng về phía trước, cường giả Ma Môn cách xa ngàn dặm vây công Thanh Vân Kiếm Phái cùng với vũ giả Thanh Vân Kiếm Tông toàn bộ đều nghe thấy rõ ràng .

Cái gì?

Huyền Thiên?

Cường giả Ma Môn, vũ giả Thanh Vân Kiếm Phái tất cả đều sững sờ.

Có chút cường giả chưa nghe nói qua Huyền Thiên, không biết Huyền Thiên là nhân vật nào, thần thánh phương nào mà dám nói như thế trước mặt cường giả Ma Môn. Chẳng lẽ là hoàng giả ngũ cấp trở lên?

Nhưng ánh mắt bọn hắn nhìn Huyền Thiên chỉ là một Chuẩn Hoàng, lập tức thần sắc thất vọng. Trong mắt họ lộ vẻ khinh bỉ, một kẻ Chuẩn Hoàng dám nói như vậy hoàn toàn là cuồng vọng muốn chết.

Mà những người nghe danh Huyền Thiên rồi thì càng kinh ngạc.

Huyền Thiên không phải tiến nhập Đan Nguyên Đế Phủ không có đi ra sao?

Nửa năm thời gian trôi qua, như thế nào nhoáng một cái đến Cưu Ma Đại Lục vậy?

Khoảng cách hai địa phương vô cùng xa xôi, điều này cũng quá bất ngờ.

Huyền Thiên chém giết hoàng giả Quỷ Nguyệt Tông tuy rằng truyền bá rất rộng, nhưng còn chưa tới đều biết toàn bộ thiên hạ Vân Châu đều biết.

Nhưng mà từ khi trảm giết ma môn thứ bảy Phiền Thiếu Tiêu thì tên tuổi hắn truyền khắp Ma Môn, chính đạo, Yêu tộc. . . , nhất là hoàng giả, trên cơ bản không có ai chưa từng nghe nói sự tích của Huyền Thiên.

Ở bên trong số vương giả, người nghe qua chuyện của Huyền cũng chiếm tuyệt đại đa số. Thiên

Cảm xúc chấn động lớn nhất không ai qua được ba vị cường giả của Âm Ma tông.

Thân là một trong hoàng giả của Ma Môn Thất Tông đối với Huyền Thiên quá quen thuộc, Huyền Thiên là mục tiêu đuổi giết Thất Ma Truy Sát Lệnh.

Thất Ma Truy Sát Lệnh vừa ra, bất cứ lúc nào, người ở đâu thấy mục tiêu đuổi giết cũng có nghĩa vụ phải đánh chết.

Trong ánh mắt Tứ cấp hoàng giả Cảnh Vũ Thanh trước cả kinh sau thì hỉ:

- Huyền Thiên bị Thất Ma Truy Sát Lệnh truy sát, Thất Ma Truy Sát Lệnh vừa ra, đuổi giết cả đời không thay đổi, hắn lại còn sống từ Đan Nguyên Đế Phủ đi ra. Thật sự là ra ngoài ý định. . . , bất quá, hắn muốn cứu vớt Thanh Vân Kiếm Phái? Hắc hắc. . . Đây quả thực là chui đầu vô lưới ah, bổn hoàng nếu có thể đánh chết Huyền Thiên, đây chính là hoàn thành Thất Ma Truy Sát Lệnh ghi vào sử sách Ma Môn, hơn nữa có được ban thưởng phong phú đến cực điểm và có thể đoạt được hai cái thánh đỉnh, càng có thể làm long nhan Bà La Sa Minh Tử cực kỳ vui mừng, không chỉ Ma Môn ta lãi lớn. Bổn hoàng cũng tìm được chỗ tốt lớn lao, nếu là Bà La Sa Minh Tử tài bồi truyền ta vô thượng đại pháp dẫn ta tiến đến Ma Giới, có lẽ cuộc đời này của bổn hoàng còn có hy vọng đột phá thành Đế. Hắc hắc!

Cảnh Vũ Thanh càng nghĩ càng hỉ, khóe miệng nhếch lên, nhịn không được vui vẻ.

- Thi Thanh sư đệ, Tiêu Chính Minh sư đệ, hai người các ngươi đi giết Huyền Thiên. Tốt nhất là dẫn hắn vào trong trận pháp, như vậy hắn chắp cánh cũng khó thoát.

Cảnh Vũ Thanh truyền âm với Thi Thanh, Tiêu Chính Minh hai vị Tam cấp hoàng giả.

Hắn phải chủ trì trận pháp công phá Thanh Vân Kiếm Phái đạt được Diêm Hoàng Thổ mở ra thông đạo Ma Giới để cho Bà La Sa Minh Tử đi vào Vân Châu, đây cũng là ngày đại sự trọng yếu nhất. Trận pháp hộ sơn Thanh Vân Kiếm Phái công phá sắp xong, thời điểm lúc này hắn không thể phân tâm.

Trong ánh mắt hai người Thi Thanh, Tiêu Chính Minh đều lộ ra thần sắc hưng phấn âm tàn, hiển nhiên đối với an bài của Cảnh Vũ Thanh hết sức hài lòng.

- Hắc hắc. . . , sư huynh yên tâm, tiểu tử này chui đầu vô lưới, chúng ta sẽ để cho hắn nếm hậu quả đối nghịch Ma Môn.

Thi Thanh, Tiêu Chính Minh dùng hồn niệm truyền âm nói.

- Huyền Thiên, ngươi muốn tự tìm đường chết sao?

- Bị Thất Ma Truy Sát Lệnh Ma Môn ta đuổi giết còn dám đến hiện thân, thật sự là chán sống, chúng ta sẽ để cho ngươi như nguyện. Ha ha!

Thi Thanh, Tiêu Chính Minh lớn tiếng nói, cả hai nhanh chóng như tia chớp bay tới Huyền Thiên.

Đám người bay ra phạm vi trận pháp Cảnh Vũ Thanh bố chuẩn bị trước đấu một trận cùng Huyền Thiên, cố ý không địch lại lui về phía sau lừa gạt Huyền Thiên vào trong đại trận.

Ai cũng biết, Huyền Thiên thân mang thánh đỉnh không cách nào thuấn di cận thân, nếu như Huyền Thiên thuấn di mà chạy, căn bản không ai có thể đuổi theo. Trừ phi đuổi Huyền Thiên thể lực hư thoát, không cách nào thuấn di mới có thể bắt được.

Nhưng đuổi theo như vậy biến cố quá lớn, như lần trước Huyền Thiên chính là bị đuổi vào bên trong Đan Nguyên Đế Phủ, kết quả, Huyền Thiên ngược lại không chết, nửa năm qua đi, tu vi còn tăng lên rất nhiều.

Trận pháp có thể trói buộc hư không, tại Thi Thanh, Tiêu Chính Minh xem ra, chỉ cần đem Huyền Thiên dẫn vào trong trận pháp, Huyền Thiên đã là chắp cánh khó thoát.

Cường giả Ma Môn, quay đầu lại nhìn Huyền Thiên một cái, liền không có hứng thú gì nữa, tiếp tục toàn lực tấn công Thanh Vân Kiếm Phái hộ sơn đại trận.

Về phần võ giả của Thanh Vân Kiếm Phái, tuy rằng lòng tin đối với Huyền Thiên gần như bằng không, nhưng vẫn là có không ít ngươi đem ánh mắt nhìn về phía Huyền Thiên, ngay cả vạn phần không tin tưởng Huyền Thiên là đối thủ của đông đảo cường giả Ma Môn, nhưng trong lòng bọn hắn lại vẫn đang mong đợi kỳ tích.

Huyền Thiên mở ra Hoàng Đạo Thiên Nhãn, Cảnh Vũ Thanh bày trận pháp tuy rằng vô hình vô tích, nhưng ở dưới Hoàng Đạo Thiên Nhãn của Huyền Thiên, lại không có chỗ nào để lẩn trốn.

Nơi nào là khu vực trận pháp, Huyền Thiên một mực như cũ, cách trận pháp Cảnh Vũ Thanh bày ra còn có hơn trăm dặm, liền dừng lại.

Chỉ cần Thi Thanh, Tiêu Chính Minh chủ động công qua đây, tới gần bên cạnh Huyền Thiên hơn mười dặm, sẽ thụ Thánh Đỉnh trói buộc hư không hạn chế, Huyền Thiên tự tin, hai người cũng không chạy nữa, trở về trong trận pháp.

Tuy rằng Hoàng Giả phi hành trăm dặm, cũng không cần bao nhiêu thời gian, chính là hơn hai mươi lần hô hấp, nhưng trong khoảng thời gian này, cũng đủ để Huyền Thiên đem bọn họ chém giết vài lần.

Thi Thanh, Tiêu Chính Minh đều là tam cấp Hoàng Giả, tuy rằng Huyền Thiên chiến lực nghịch thiên, nhưng hai người cũng không cho rằng liên thủ, sẽ yếu hơn so với Huyền Thiên. Bọn họ muốn là ở bên ngoài trận pháp chiến thắng Huyền Thiên, Huyền Thiên sẽ chạy. Do đó, bọn họ mới muốn giả vờ không địch lại, đem Huyền Thiên dẫn dụ vào trong trận.

Ở trong lòng bọn họ, thực lực của Huyền Thiên là không bằng bọn họ, trong lúc tiến thối, vậy còn không phải tùy tâm sở dục sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.