Chiến Thiên

Chương 17: Thâm sơn




- Ha ha ha ha. . . ! Muốn đi ra, nằm mơ, trong này các ngươi vào không được, Huyền mỗ lại có Thánh Đỉnh hộ thể, không gì phải sợ, muốn Thánh Đỉnh, có bản lĩnh tiến đến đoạt đi, ha ha. . . !

Tiếng cười to của Huyền Thiên từ trong Lôi Chi Thánh Đỉnh truyền ra.

Cấm chế của Đan Nguyên Đế Phủ không thể làm gì được hắn cả, nhưng những người khác thì lại không thể ngăn nổi, quả thực chính là bùa hộ mệnhcủa hắn .

Bảo Huyền Thiên đi ra hiến đỉnh? Quả thực là chuyện cười.

- Huyền Thiên, nếu ngươi xâm nhập vào trong đó, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Ngươi sẽchết không có chỗ chôn, hồn phi phách tán!

Thấy Huyền Thiên không bị đe dọa, hai đại Yêu Hoàng giận dữ, đồng thời quát.

- Các ngươi cứ ở bên ngoài chờ đi, Thanh Bằng, Phúc Hải, chờ tu vị ta đột phá, ta sẽ tìm các ngươi tính toán sổ sách, đầu của các ngươi tạm thời gởi lại trên người các ngươi đi, ngày sau Huyền Thiên ta tất sẽ tới lấy.

Lôi Chi Thánh Đỉnh như lmột thuyền lá lênh đênh, tiến đến hải đảo phía trước, thanh âm của Huyền Thiên từ trong đỉnh truyền đến.

Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng trong nội tâm đều phát lạnh, bọn hắn từ trong thanh âm của Huyền Thiên đã nghe được sát ý vô cùng kiên định.

Lôi Chi Thánh Đỉnh trên mặt nước đi tới chừng một trăm mét, lại có vô số đạo thủy nhận bổ tới, những nơi thủy nhận đi qua, hư không lập tức bổ ra, trảm lên trên Lôi Chi Thánh Đỉnh.

Lực công kích phi thường khủng bố, Chuẩn Hoàng cũng có thể chém giết.

Nhưng Lôi Chi Thánh Đỉnh không thể phá vỡ, hơn nữa, những công kích này từ bốn phương tám hướng mà đến, đồng thời chém lên trên Lôi Chi Thánh Đỉnh, từng phương hướng đều có lực lượng khủng bố truyền đến, kết quả đều triệt tiêu lẫn nhau.

Cũng không có lực công kích nào đặc biệt cường đại, cho nên, Lôi Chi Thánh Đỉnh cũng không bị chém bay.

Huyền Thiên khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh, không ngừng tới gần hòn đảo phía trước, cách mỗi trăm mét liền gặp phải một lần công kích khủng bố, bất quá không làm gì được Huyền Thiên.

Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng đứng ở trên bầu trời bên ngoài cấm chế, chỉ thấy Lôi Chi Thánh Đỉnh cách bọn họ càng ngày càng xa, phía trước tựa hồ có một tầng như sương mù vậy, hình ảnh của Lôi Chi Thánh Đỉnh càng lúc càng mờ nhạt, sau khi cách xa hơn mười dặm liền hoàn toàn biến mất.

Cấm chế trận pháp này không chỉ có lực công kích cường đại mà còn có tác dụng mê huyễn nữa.

Xa xa nhìn qua mặc dù có một hòn đảo nhỏ, nhưng trên thực tế, chỉ là ảo giác, người ở bên ngoài trận pháp, căn bản không nhìn thấy hồn đảo chính thức nơi đặt Đan Nguyên Đế Phủ được.

Hai đại Yêu Hoàng liếc nhau một cái, Phúc Hải Yêu Hoàng nói:

- Làm sao bây giờ? Tiểu tử này trốn ở trong Đan Nguyên Đế Phủ, chúng ta không cách nào bắt hắn cả!

Thanh Bằng Yêu Hoàng ánh mắt thâm thúy, nói:

- Đợi. . . ! Bổn hoàng không tin, hắn có thể ngốc trong Đan Nguyên Đế Phủ bao lâu, ba ngàn năm trước, ngay cả Yêu Đế cũng không thể xâm nhập vào trong đó, bị đánh bay ra mà!

Phúc Hải Yêu Hoàng nhẹ gật đầu, nói:

- Huyền Thiên so với Kỳ Yêu Đế giống như đom đóm so với mặt trời vậy, mặc dù có Thánh Đỉnh tương trợ thì cũng tuyệt đối giống như Kỳ Yêu Đế đấy, hắc hắc. . . Xem ra hắn ở trong Đan Nguyên Đế Phủ không chống cự được bao lâu đâu.

Thanh Bằng Yêu Hoàng ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh, nói:

- Không bao lâu nữa cường giả Ma Môn sẽ đuổi đến, tin tức Huyền Thiên tiến vào Đan Nguyên Đế Phủ rất nhanh sẽ truyền đến Thiết Mộc Ma Tông, không đến mấy ngày nữa, Thiết Mộc Ma Tông tất sẽ phái cường giả đến, hừ. . . , ta ngược lại là hi vọng Huyền Thiên đánh ra sớm một chút, nếu đợi Thiết Mộc Ma Tông phái cường giả đến đây, Thánh Đỉnh cũng không có phần hai người chúng ta nữa rồi!

Trong trận pháp cấm chế của Đan Nguyên Đế Phủ, Huyền Thiên khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh di chuyển tốc độ không nhanh, sau nửa canh giờ, Huyền Thiên mới xuyên qua hải vực, đảo nhỏ đã ở trước mắt.

Có Hoàng Đạo Thiên Nhãn, Huyền Thiên cho dù ở trong Thánh Đỉnh cũng có thể thấy được bên ngoài đỉnh.

Khi Huyền Thiên khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh dạt lên bờ liền cảm giác được Thiên Địa đã có chút ít biến hóa rất nhỏ .

- Ân. . . ! Trận pháp biến mất?

Cảm giác Huyền Thiên linh mẫn cỡ nào, tuy rằng người ở trong đỉnh, nhưng trong nháy mắt đã nhận ra.

Hắn lập tức khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh, lại quay vào trong nước biển.

Vừa vào biển, liền có vô số đạo thủy nhận bổ tới Lôi Chi Thánh Đỉnh, Huyền Thiên cũng cảm giác được, Thiên Địa bịt kín một tầng lực lượng khủng bố.

Rất nhanh, Huyền Thiên khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh, lại xông về trên bờ, tất cả công kích đều không còn, lực lượng trận pháp cũng đã biến mất.

- Chẳng lẽ, cấm chế này chỉ ở bốn phía hải đảo, trên đảo không nằm trong phạm vi bị cấm chế bao phủ sao?

Huyền Thiên trong nội tâm khẽ động, hắn khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh bay ra ngoài.

Lập tức, Lôi Chi Thánh Đỉnh bay lên.

Quả nhiên, không chỉ có cái kia lợi hại cấm chế trận pháp biến mất, liền cấm bay hạn chế đều không tại, Nhưng dùng phi hành.

Xem ra nguy hiểm của Đan Nguyên Đế Phủ là ở hải vực bốn phía đảo nhỏ, lên được đảo thì ngược lại không có gì nguy hiểm nữa rồi.

- Trời đất ơi, linh khí ở đây thật nồng đậm, Hoàng giả tu luyện lâu dài ở chỗ này, nhất định có thể đột phá tu vị, nồng độ linh khí ẩn chứa trong không khí vậy mà không sai biệt lắm với linh thạch thượng phẩm, là một bảo địa tuyệt thế .

Hoàng Đạo Thiên Nhãn của Huyền Thiên có thể nhìn thấy lượng linh khí trong Thiên Địa, Huyền Thiên lập tức khiếp sợ.

Chỉ là nồng độ linh khí trong không khí đã có thể sánh được với linh thạch thượng phẩm, Vân Châu xem như là chỗ thích hợp cho Hoàng giả tu luyện rồi, nhưng nồng độ linh khícòn không bằng một nửa trên đảo này.

Nồng độ linh khí, cùng với xu thế tu vị của võ giả ở các vực có quan hệ tất yếu.

Nồng độ linh khí càng cao, xu thể tu vị của võ giả lại càng cao.

Nồng độ linh khí của Vân Châu còn tốt hơn cả Trung Châu, cho nên, xu thế tu vị võ giả ở đây còn mạnh hơn Trung Châu một ít.

Đương nhiên, đây là chỉ tất cả võ giả, mà không phải chỉ một võ giả, có lẽ một ít nơi nhỏ bé, có thể đản sinh ra thiên tài yêu nghiệt nghịch thiên, ví dụ như Huyền Thiên, Bất Tử Vương đều sinh ra ở Thần Châu.

Huyền Thiên phi trên không trung hơn 1000m, thu hai cái Thánh Đỉnh vào, ánh mắt nhìn ra mấy trăm dặm, cơ hồ nhìn được tất cả các hòn đảo nhỏ.

Đây là một hòn đảo nhỏ hình tròn đường kính ước chừng khoảng hai trăm lý (100 km), toàn bộ đảo tròn như được người vẽ ra vậy, thập phần tròn trịa.

Ở trong đảo, có một tòa cung điện ba tầng, phụ cận có không ít kiến trúc.

Nơi khác thì đều là chút ít hoa cỏ cây cối, một mảnh hương thơm.

Tiểu Hổ ngồi ở trên đầu vai Huyền Thiên, hô hấp một cái, liền lộ ra một hồi biểu lộ hưởng thụ, đối với nồng độ Thiên Địa linh khí ở nơi này rất là thoả mãn.

- Trong đảo có một ít phủ đệ, có lẽ chính là Đan Nguyên Đế Phủ theo như lời của Thanh Bằng, Phúc Hải, có thể được xem là cấm địa, ngay cả Chuẩn Đế cũng vào không được, đây nhất định là di tích do Kiếm Đế thời đại Thượng Cổ lưu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.