Chiến Thần

Chương 7




Mẹ chồng nàng dâu là một vấn đề vĩnh viễn không cách nào cởi bỏ. Nhưng cũng có lúc vấn đề này không tồn tại, tỷ như, mẹ chồng nàng dâu ở chung tốt, tỷ như, mẹ chồng ở xa, tỷ lệ phát sinh mâu thuẫn sẽ tương đối nhỏ. Lý Hiểu Nhạc thuộc về tình huống này, Ôn Lương Ngọc và hắn thành thân đã lâu nhưng Ôn Lương Ngọc vẫn chưa gặp qua mẹ chồng của mình. Vì sao? Bởi vì mẹ chồng rất không giống người thường……

Hôm nay, Lý Hiểu Nhạc nói: “Thân thân lão bà, nương ta sắp trở về, lần này đại ca tổ chức sinh thần cho nàng, cũng gần 50 tuổi rồi. Ngươi nói chúng ta nên tặng mẫu thân lễ vật gì thì tốt?”

“Để xem nàng thích gì.” Ôn Lương Ngọc đề nghị, “Tặng lễ phải hợp ý.”

“Nương ta thích ăn chao, mua chao cho nàng là được, còn tiết kiệm tiền.”

(Chao: là món đậu phụ thối)

“Đó là sinh thần của nương ngươi, tặng chao, quá keo kiệt. Nữ nhân ư, đều thích thanh xuân vĩnh trú. Ta làm một ít dược dưỡng nhan, đưa tặng thì vẻ vang cỡ nào a.” Ôn Lương Ngọc gõ đầu Lý Hiểu Nhạc, “Sinh thần nương ngươi, ngươi còn muốn tiết kiệm tiền. Bất hiếu tử.”

Lý Hiểu Nhạc ôm lấy đầu: “Lão bà, ta vốn không thông minh, đứng đánh lên đầu!”

“Nói mới nhớ, tướng công, chúng ta bên nhau lâu như vậy, ta còn chưa từng gặp qua nương ngươi. Nương ngươi là người thế nào?”

“Ngạch…… Nói thế nào nhỉ, nương ta thích du ngoạn, thường xuyên không ở nhà. Khi ta còn bé, một nửa thời gian ở cùng đại tỷ và nhị ca, một nửa cùng nàng du ngoạn khắp nơi. Hình dung nàng, chỉ có thể nói nương ta là nữ nhân đặc biệt. Ngươi biết không, hiện giờ nàng đang trên đường từ Tây Vực trở về.”

Trên sườn núi cách kinh thành không xa, một vị du hiệp cỡi ngựa, phong trần mệt mỏi, đứng trên cao nhìn xuống kinh thành.

“Ta sớm trở về, nhất định sẽ cho bọn nhỏ một kinh hỉ. Cũng không lũ khỉ nhỏ này có nhớ ta không.”

Du hiệp kỵ mã vào kinh thành, chậm rãi hành tẩu trên đường phố.

“Một chút cũng không thay đổi, vẫn hệt như cũ.” Du hiệp nói.

Triệu Thừa là tài tử nổi danh kinh thành, còn là tâm phúc của Kỳ Lân vương, vì vậy điều kiện chọn lão bà của Triệu Thừa khá cao. Kết quả, cao không thành, thấp chẳng được, bởi vậy kéo dài đến giờ. Tuổi tác càng lớn, thấy nhà người ta tình cảm nồng nàn, còn mình thì cô đơn, hắn càng muốn có một gia đình.

Triệu Thừa đi mua chao, tài tử ăn chao. Sao không được, tài tử cũng là người, cũng thích ăn chao.

“Lão bản, ta muốn mua chao.” Triệu Thừa nghe được thanh âm mỹ diệu như thúy châu rơi khay ngọc, một thiếu nữ không chút phấn son nữ đang tươi cười, đoạt đậu hũ hắn mua trước.

Trời ạ…… Thiên sứ! Triệu Thừa thấy mình quá hạnh phúc, toàn bộ ánh sáng nơi thiên đường như chiếu vào người hắn. Thương thiên a, đại địa a, Như Lai phật tổ hiển linh. Triệu Thừa cảm nhận được hương vị của mùa xuân, chao gì chứ, đã sớm bị hắn ném ra sau, hiện giờ trong mắt hắn chỉ có tiểu cô nương này.

Y phục của tiểu cô nương rất mộc mạc, còn nhiễm tro bụi, không sao, nhà ta có hạ nhân giúp nàng giặt. Xem, tiểu cô nương dắt theo một con ngựa, nhất định là đường xa đến nương nhờ họ hàng. Ta đi theo nàng, nếu nàng không tìm thấy thân nhân, ta có thể xuất hiện đúng lúc, giải quyết khó khăn giúp nàng, chắc chắn tiểu cô nương sẽ cảm kích ta, lâu ngày sinh tình, ha ha ha! Triệu Thừa âm thầm tính toán, đi theo tiểu cô nương phong trần mệt mỏi,

“Ở đây.” Tiểu cô nương chính là nữ du hiệp, đi đến trước nhà Lý Hiểu Nhạc, gõ cửa.

Mở cửa là Ôn Lương Ngọc, hắn vừa thấy tiểu cô nương liền có chút mơ hồ, sao nàng và Lý Hiểu Nhạc giống nhau như vậy.

“Xin chào, có lẽ ngươi không biết ta, ta là mẫu thân của Lý Hiểu Nhạc, Lý U Lam.” Lý U Lam tự giới thiệu,

A! Mẫu thân, nàng là mẫu thân của Lý Hiểu Nhạc, thực thực thực…… Trẻ. Tròng mắt của Ôn Lương Ngọc thiếu chút nữa rơi xuống.

“Nương a, hóa ra ngài đã trở lại, mau vào.” Ôn Lương Ngọc hồi thần, vội vàng mời mẹ chồng trẻ tuổi vào cửa.

“Ngươi chính là lão bà mà Tiểu Nhạc lấy được, Ôn Lương Ngọc, không tệ không tệ, ta rất hài lòng.” Lý U Lam cao thấp đánh giá con dâu của mình, diện mạo rất đẹp, nhìn liền biết là người có tri thức lễ nghĩa, chắc chắn trấn áp được nhi tử bướng bỉnh kia, “Tiểu Nhạc nhà ta có tốt với ngươi không.”

“Rất tốt.” Hiển nhiên Ôn Lương Ngọc vẫn chưa thích ứng với mẹ chồng diện mạo trẻ trung như vậy.

“Thế là được. Tiểu Ngọc a, ta rất xem trọng ngươi, Tiểu Nhạc nhà ta tích đức ba kiếp mới thú được ngươi vào cửa, Tiểu Ngọc giỏi giang như vậy, gả làm lão bà của Tiểu Nhạc, là có điểm ủy khuất.”

“Không ủy khuất, ta rất yêu mến Tiểu Nhạc. Cuộc sống của chúng ta vô cùng hạnh phúc.”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta yên tâm.”

“Vú Trương, nấu nước, chuẩn bị tắm rửa thay y phục cho lão phu nhân.” Ôn Lương Ngọc phân phó.

“Tiểu Ngọc, mẫu thân mới 47, còn trẻ , sao có thể gọi lão phu nhân.” Lý U Lam cười tủm tỉm nói.

“……” Ôn Lương Ngọc hết chỗ nói.

“Mẫu thân, ngươi trở về khi nào?” Lý Hiểu Nhạc vừa thấy mẫu thân lập tức chạy qua, mẫu thân của Lý Hiểu Nhạc cao hứng ôm lấy nhi tử, nhấc lên cao cao, khí lực lớn đến mức chỉ như đang ôm một hài tử. Ôn Lương Ngọc có chút giật mình.

“Nhi tử, ngươi vẫn vậy.” Lý U Lam nói. “Không cao lên chút nào.”

“…… Mẫu thân, mỗi lần ngươi đều đánh vào chỗ đau của ta.” Hiển nhiên Lý Hiểu Nhạc phi thường mất hứng.

“Ta cao hơn ngươi mà.”

“Đúng vậy, ngươi là nam nhân, cho dù thấp, cũng cao hơn ta.”

“Nhưng nương, ngươi đã 47, sao không có chút nếp nhăn.”

“Ta bảo dưỡng tốt.”

“Nương a, lúc ta 47 cũng có diện mạo đặc biệt như ngươi sao?”

“Có lẽ, ngươi giống ta như vậy, cái này không chắc chắn.”

“Đừng thế, ta không muốn vĩnh viễn bị hiểu lầm là tiểu hài tử!”

“Ta không còn biện pháp.”

Lý Hiểu Nhạc lập tức ôm lấy Ôn Lương Ngọc: “Lão bà, ngươi làm cho ta dược biến già a, ta không muốn bộ dáng tiểu hài tử.”

“Tướng công, kỳ thật ngươi như vậy rất tốt. Ít nhất ta rất thích.” Ôn Lương Ngọc an ủi kẻ dở hơi này.

“Vẫn là lão bà tốt nhất.”

Triệu Thừa lén đi theo Lý U Lam, đi tới trước nhà Lý Hiểu Nhạc. Hóa ra thiếu nữ là thân thích của Lý Hiểu Nhạc, trách không được diện mạo của thiếu nữ và Lý Hiểu Nhạc giống nhau. Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, mua chuộc Lý Hiểu Nhạc, theo đuổi tiểu cô nương càng dễ. Hì hì hì……

Lý Hiểu Nhạc phát hiện mấy ngày nay Triệu Thừa đối xử đặt biệt tốt với hắn, vô sự xum xoe, phi gian tức đạo (không phải gian thì trộm). Chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Mỗi ngày, Triệu Thừa ngồi chồm hổm canh giữ cửa nhà Lý Hiểu Nhạc, chờ Lý U Lam xuất hiện. Thời gian không phụ lòng người, ngày đó Lý U Lam xuất môn mua chao, Triệu Thừa đnghĩ cách đến gần. Hắn thấy túi tiền của Lý U Lam rơi xuống, lập tức đi tới nhặt lên, cười híp mắt: “Cô nương, túi tiền của ngươi.”

“Cám ơn.” Kỳ thật Lý U Lam đã sớm phát hiện Triệu Thừa, cố ý cho hắn một cơ hội tiếp cận mình, có người theo đuổi là chuyện lãng mạn cỡ nào. Hơn nữa còn có một túi tiền đi bên cạnh, mua đồ không cần tốn tiền của mình!

“Cô nương phải đi làm cái gì.”

“Ta đi mua chao.”

“Mua chao, thật trùng hợp, ta cũng đi mua.”

“Ngươi cũng thích ăn chao.”

“Đúng vậy, hương thối, vị ngon a.”

“Thật tốt quá, rốt cuộc ta tìm được tri âm!”

Hai người vừa cười vừa nói, rất có cảm giác tri âm tri kỷ gặp nhau. Tiểu cô nương thực đáng yêu, thực thuần khiết a. Trong lòng Triệu Thừa nhạc khai liễu hoa.

Mua chao xong, Triệu Thừa muốn đưa giai nhân về nhà, đám người náo loạn trên đường, một con trâu đang đuổi theo một hài tử. Lý U Lam tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, nàng là nữ hiệp! Lý U Lam đưa chao cho Triệu Thừa, dậm chân nhảy lên, trong nháy mắt đã bắt lấy sừng trâu, hai tay dùng lực, trâu liền ngã xuống đất, bị Lý U Lam đánh không nhúc nhích được.

Đây là tình huống gì? Hiệp nữ, đại lực sĩ. Triệu Thừa bị chiêu thức của Lý U Lam làm hoảng sợ. A! Cái này có tính là ưu điểm của thiếu nữ không?

Đến cửa nhà, Lý Hiểu Nhạc đã sớm chờ ở đó, vừa thấy Lý U Lam: “Mẫu thân, sao bây giờ ngươi mới về, Tiểu Ngọc nói đợi ngươi trở về ăn cơm, ta đói đến hóp bụng.” Lý Hiểu Nhạc cao hứng chạy tới, kéo Lý U Lam, “Mẫu thân, mua cái gì ngon sao.”

Mẫu thân…… Thiếu nữ là nương của Lý Hiểu Nhạc. Rất hiển nhiên, Triệu Thừa không chịu được đả kích này, té xỉu trên đất miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy.

“Nhi tử, những thứ này không phải nương dùng tiền mua, là một người theo đuổi nương thay trả tiền, ngươi nói trẻ tuổi có lợi không. Ta muốn Tiểu Ngọc xứng Thanh Xuân Vĩnh Trú hoàn cho ta, như vậy sau này nương xuất môn, mua đồ sẽ tiết kiệm tiền.”

“Mẫu thân, phong lưu cũng được, nhưng ta không thích có bố dượng.” Lý Hiểu Nhạc chỉ vào Triệu Thừa.

“Yên tâm đi.” Lý U Lam lấy chao của Triệu Thừa ra, giao cho Triệu Thừa, “Bằng hữu, ta rất sòng phẳng, chưa bao giờ quỵt chao của người ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.