Chiến Thần Xuất Kích

Chương 225: 233




- Hồn giới ở trên không Yêu Hoàng thành, thẳng tắp phi hành lên liền có thể đến!

Loại cảm giác này ở trong lòng nhoáng một cái rồi biến mất, Tuyết Tĩnh Nhi chỉ lên trời.

- Đi!

Đã nghe được vị trí, Nhiếp Vân thẳng tắp bay lên.

Hai người toàn lực phi hành, Nhiếp Vân lập tức nhìn ra thực lực của nữ hài.

Tuyết Tĩnh Nhi này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, cùng mình không kém bao nhiêu, thực lực lại không thể khinh thường, lại là Thánh Tiên cảnh đỉnh phong!

Hơn nữa nhìn sức chiến đấu, chỉ sợ Vương Tiên cảnh bình thường cũng có thể chiến thắng.

- Lấy thực lực của Tuyết Tĩnh Nhi tiểu thư, gia thế nên không đơn giản a!

Loại thực lực cùng niên kỷ này, thậm chí đã vượt qua Tiêu Nhiên, Nhiếp Vân nhịn không được nghi ngờ hỏi.

- Cơ duyên xảo hợp mà thôi, làm sao, Nhiếp Vân huynh nghe ngóng gia thế của ta? Không có ý gì khác chứ...

Tuyết Tĩnh Nhi cười nói.

- Ách...

Nghe được đối phương nói như vậy, sắc mặt của Nhiếp Vân đỏ lên, ngược lại không tiện hỏi.

- Khanh khách!

Chứng kiến thiếu niên trầm ổn này kinh ngạc, Tuyết Tĩnh Nhi nhịn không được cười lên.

Ai bảo ngươi liếc ta một cái liền quay đầu đi? Hừ, chẳng lẽ ta xấu như vậy... ngươi không nhìn ta, cái này là giáo huấn!

Nữ hài nổi lên tâm tư đùa nghịch.

Từng có kinh nghiệm đi Cửu Trọng Thiên, Cửu Tiêu Long Cung, tuy cương phong đáng sợ, nhưng Nhiếp Vân còn có thể đối phó.

Nữ hài lại bất đồng, nàng chỉ là Thánh Tiên cảnh đỉnh phong, hơn nữa thân thể kém xa Nhiếp Vân, mới phi hành mấy chục vạn dặm, liền không kiên trì nổi.

Bất quá nàng sớm có chuẩn bị, cảm nhận được cương phong hung mãnh, cổ tay khẽ đảo, một màn hào quang không lớn liền xuất hiện ở chung quanh thân thể.

Đối với quang tráo này, Nhiếp Vân không nhận ra, bất quá xem ra hẳn là pháp bảo đặc thù nào đó, có thể hoàn toàn ngăn cản cương phong ở bên ngoài, không bị chút tổn thương nào.

- Nhiếp huynh, ngươi có cần hay không? Ta ở đây còn có!

Mở ra màn hào quang, Tuyết Tĩnh Nhi quay đầu hỏi.

- Đa tạ, ta tạm thời còn không cần!

Nhiếp Vân lắc đầu.

Tuy chống cự cương phong hơi phiền toái, nhưng hắn vẫn muốn kiên trì một hồi, dù sao đối với thân thể cũng là một loại tôi luyện.

Cương phong ở trên không, như dòng nước lạnh rét thấu xương, loại nước lạnh này ngay cả Tiên khí tuyệt phẩm cũng có thể đông toái.

Nhiếp Vân có thiên phú Hàn Băng sư, nên có chút miễn dịch.

Hai người một đường phi hành một ngày một đêm, không biết lên cao bao nhiêu, lúc này mới nhìn đến một tinh cầu không lớn xuất hiện ở trước mắt.

Thứ này giống như tinh cầu, nhưng nhìn cẩn thận lại phảng phất như một khí nang độc lập, lơ lửng ở trong khí lưu hỗn loạn, diệu diệu sinh huy.

- Cái này là Hồn giới, chúng ta đã đến!

Chứng kiến tinh cầu này, con mắt của Tuyết Tĩnh Nhi sáng ngời, cười nói.

- Hồn giới...

Nhiếp Vân mở ra Thiên Nhãn, chậm rãi nhìn lại tinh cầu, xem xét quả nhiên cảm thấy trước mắt có chút hỗn loạn, cả người mê muội.

Loại cảm giác mê muội này đến từ sâu trong linh hồn, không thể tránh né.

- Lợi hại, chúng ta làm sao đi vào?

Có thể cho hắn loại cảm giác này, nói rõ đây là Hồn giới không thể nghi ngờ, Nhiếp Vân hỏi.

Vừa rồi Thiên Nhãn chiếu xạ, hắn đã nhìn tinh tường, chung quanh Hồn giới này không có lổ hổng hay môn hộ, phi hành bình thường mà nói, căn bản không có khả năng tiến vào.

- Ngươi đi theo ta, không cần nói chuyện!

Tuyết Tĩnh Nhi khẽ cười một tiếng, thân thể mềm mại thẳng tắp bay về phía Hồn giới.

Nhiếp Vân theo sát ở phía sau.

Hồn giới giống như tinh cầu, mang theo lực hút rất mạnh, hai người một trước một sau, rất nhanh đi vào bên cạnh.

- Hồn giới Chí Tôn vô thượng, ta là tín đồ của ngươi Tuyết Tĩnh Nhi, mời mở ra cho ta một cánh cửa...

Rơi vào trên tinh cầu, Tuyết Tĩnh Nhi giơ lên bàn tay trắng noãn, trong miệng phát ra thanh âm cổ quái.

Thanh âm này không phải ngôn ngữ của Linh giới, cũng không phải ngôn ngữ của Yêu nhân tộc, mang theo một loại khí tức đặc thù quỷ dị, phảng phất như từ chỗ sâu nhất trong linh hồn vang lên, để cho người vừa nghe đến liền váng đầu hoa mắt, khó có thể tự kiềm chế.

- Là ngôn ngữ Hồn Tộc... Tuyết Tĩnh Nhi này đến cùng có thân phận gì? Làm sao biết loại này ngôn ngữ?

Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhĩ sư, rất nhanh nghe ra, ánh mắt ngưng tụ.

Nữ nhân này nói đúng là ngôn ngữ Hồn Tộc, loại ngôn ngữ này, trước kia cũng nghe Minh Tâm Lan nói qua, thật không biết vì sao nàng cũng đã hiểu, hơn nữa nói thuần thục như thế.

Ầm ầm!

Nương theo Tuyết Tĩnh Nhi không ngừng nói ra ngôn ngữ Hồn Tộc, Hồn giới đột nhiên phát ra thanh âm nổ vang, trước mặt hai người xuất hiện một môn hộ cự đại.

Cái môn hộ này có vài chục trượng, lơ lửng ở giữa không trung, là một phiến hư không, bốn phía quần tinh lóng lánh, không biết thông hướng nơi đâu.

- Là Truyền Tống Trận...

Nhiếp Vân biết rõ đây là một loại Truyền Tống Trận đặc thù, có thể trực tiếp truyền tống mình đến Hồn giới.

- Đi thôi!

Trên trán Tuyết Tĩnh Nhi có chút mồ hôi, chỉ về phía trước, thân thể mềm mại vặn vẹo đi vào môn hộ.

Nhiếp Vân không nghi ngờ gì, theo sát ở phía sau.

Tuyết Tĩnh Nhi phảng phất như vận động cực mạnh, trên người phát ra xử nữ chi khí, mùi thơm ngát thanh nhã, song song mà đi, nghe mà người thoải mái nói không nên lời.

Hô!

Hai người tiến vào môn hộ, quả nhiên giống như phỏng đoán, là Truyền Tống Trận, hào quang lóe lên, hai người đồng thời biến mất.

Xuất hiện lần nữa, Nhiếp Vân phát hiện đã đến một địa phương thoạt nhìn có chút hoang vu.

Khắp nơi đều là tường viên sụp đổ, mặt đất mọc khắp cỏ dại, trong không khí lan tràn một loại hương vị suy bại nói không nên lời, phảng phất như một Viễn Cổ chiến trường.

- Hồn giới này ở trước kia đích thật là Viễn Cổ chiến trường, tử vong vô số sinh linh, oán khí, linh hồn của những sinh linh này tràn ngập làm hại một phương, lúc này Linh Hồn sư mới ra tay tế luyện!

Tựa hồ nhìn ra Nhiếp Vân nghi hoặc, Tuyết Tĩnh Nhi giải thích.

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

- Địa phương có thể làm cho linh hồn khôi phục ở phía trước, ta mang ngươi đi qua!

Tuyết Tĩnh Nhi nhìn chung quanh một vòng, chỉ một phương hướng, nở nụ cười một tiếng, thẳng tắp bay về phía trước.

- Ân? Đó là cái gì?

Phi hành một hồi, đột nhiên Nhiếp Vân ngừng lại, cau mày.

Ở phía trước, một mảnh đen tối, phảng phất như mây đen che nhật, để cho người thấy không rõ ràng.

- Những cái kia đều là linh hồn, có rất nhiều ở thời kỳ thượng cổ liền tồn tại, cũng có một ít là tín đồ của Linh Hồn sư chuyển hóa thành, bởi vì không có hội tụ thành linh hồn chính thức, cho nên không thể trọng sinh, chỉ có thể đợi ở chỗ này! Những vật này không có ý thức, nếu chứng kiến Nhân loại, hội điên cuồng công kích!

Tuyết Tĩnh Nhi cười cười, bàn tay lật một cái, đưa tới một vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.