Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 19




Dư Hạc tắm rửa xong dùng thuốc mỡ loại tốt Giản Quân Khải cho mình bôi lên, sau đó mở máy tính của Giản Quân Khải lên xem xét một lát, cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là ổ đĩa C nặng quá khiến tốc độ vận hành của hệ thống bị chậm, với cả mấy loại virus thường gặp. Cậu giúp anh dọn sạch bớt, nhân tiện diệt hết virus và tu bổ lại, tiếp theo mới lên web đem cổ phiếu trong tay mình bán hết đi, sau đó chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của mình, chuẩn bị để ngày mai mang đi đóng học phí.

Mà bên kia, Giản Quân Khải đang lẳng lặng nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện hôm nay đẹp như một giấc mộng. Anh cơ hồ là mỉm cười tiến vào trong mộng đẹp, trước khi ngủ còn mơ mơ hồ hồ nghĩ, rốt cuộc đến khi nào mới có thể dụ được Dư Hạc đến ở chung với mình đây ? Ai, xem ra vẫn còn một chặng đường dài lắm a…

Sáng hôm sau, Giản Quân Khải cấp tốc tắm rửa rồi hừng hực khí thế chạy đến nhà Dư Hạc, lúc đứng dưới nhà người ta, anh kìm không được nở nụ cười. “Thật là, mình sao lại giống mấy đứa nhóc mười mấy tuổi đầu vậy chứ.” Anh nhấc tay lên nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, hình như cách giờ đi học còn lâu lắm.

Anh cứ như vậy chờ ở đấy, không đi lên gõ cửa, cũng không gọi to tên Dư Hạc. Có lẽ em ấy vẫn đang ngủ say. Không hiểu sao, khi đứng chờ Dư Hạc trước nhà thế này, dường như không thể nào kiên nhẫn nổi, mà ngược lại lòng lại tràn đầy hào hứng và vui sướng.

Bất quá cũng chỉ không đến hai mươi phút, Dư Hạc đã ra khỏi cửa, khi nhìn thấy Quân Khải cậu dường như hơi ngẩn người, sau đó đáy mắt lóe lên một tia sáng mỏng manh.

“Cho cậu.” Giản Quân Khải tùy tay thảy một quả táo sang.

Dư Hạc vẫn chưa kịp phản ứng đã theo bản năng chụp lấy. Cậu liếc nhìn Quân Khải một cái, lúc này anh đã bắt đầu đạp xe đi, trong miệng còn đang gặm một quả táo. Đợi cậu lên xe xong, mới lấy quả táo trong miệng xuống cầm trên tay, sau đó nói với Dư Hạc mồm miệng không rõ: “Cậu khỏe chưa ? Chúng ta đi nhé !”

Dư Hạc vốn đang định nói gì đó, nhưng nhìn đến dáng vẻ tùy ý tự nhiên của Quân Khải lại không nói được gì, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thật cẩn thận bỏ quả táo Giản Quân Khải cho vào trong cặp.

“Tớ còn phải đến ngân hàng.”

“Ồ ? Vậy sao ? Chúng ta đến ngân hàng trước rồi hẵng đến trường nhé, dù sao vẫn còn nhiều thì giờ.” Giản Quân Khải cũng không hỏi Dư Hạc muốn đi ngân hàng để làm gì, chỉ trả lời như lẽ đương nhiên.

Dư Hạc mím môi, lén nhìn Quân Khải một cái, không nói gì thêm.

Khi bọn họ đã tới trường, đều tự tìm chỗ đỗ xe đạp rồi chuẩn bị bước về lớp, Dư Hạc mới chợt nghĩ đến một chuyện.

“Cái kia… Laptop của cậu.” Nói xong cậu lấy chiếc máy tính của Quân Khải trong ba lô ra đưa cho anh.

Quân Khải nhẹ nhàng cười, nhận lấy, “Đã xong rồi sao ? Nhanh vậy.” Vốn định để máy tính lại chỗ Dư Hạc cho em ấy dùng một thời gian, ai ngờ em ấy sửa nhanh như vậy. Giản Quân Khải biết, Dư Hạc hiện tại hẳn đã bắt đầu gia nhập thị trường chứng khoán, máy tính chắc chắn rất cần thiết, thấy máy tính của cậu bị phá hỏng thành thế kia, phỏng chừng không có cơ hội tu sửa rồi.

Anh khẽ thở dài, Dư Hạc cái tên nhóc khờ khạo này !

“Đúng rồi, giữa trưa nhớ đến phòng học trống hôm qua tớ dẫn cậu tới nhé.”

“Ừm.” Dư Hạc nghĩ nghĩ, còn lại không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Giản Quân Khải ngồi trong lớp, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về trước, lão thầy giáo trên bục giảng cái gì đều trở nên mơ hồ. Kiếp trước anh đã có thành tích ưu tú, huống chi là bây giờ học lại một lần. Bởi vậy, giờ phút này anh không bất kì áp lực tinh thần nào cả.

Kể từ hôm qua khi thấy Dư Hạc thương tích đầy người, thấy được căn nhà chỉ có bốn bức tường của cậu, anh càng cảm thấy bản thân hiện tại thật sự quá yếu ớt, yếu đến mức không thể bảo hộ cho Dư Hạc được. Mặc dù anh biết, có thể nửa năm sau Dư Hạc sẽ phất lên rất nhanh và xa. Nhưng là, cho dù bây giờ có bảo vệ được cho cậu, hay về sau muốn đứng bên cạnh cậu, đều phải cần đến thực lực của chính mình.

Hồi lâu sau, linh quang trong đầu anh chợt lóe, hai mắt sáng rực lên. Nếu anh nhớ không lầm thì hình như trong năm này, thị trường vàng quốc tế sẽ trải qua một đợt rớt giá mạnh mẽ, sau khi những người sở hữu vàng rối rít bán hết vàng trong tay ra thì giá vàng lại đột nhiên điên cuồng tăng lên tới đỉnh điểm, rồi sau đó trở về mức bình thường. Một loạt hướng đi ấy gần như muốn cắt đứt cả ruột gan những người vừa bán vàng xong. Mà Quân Khải sở dĩ biết được chuyện đó, cũng là nhờ Giản Hành Tri trong đoạn thời gian này ngày nào ở nhà cũng phát hỏa, hùng hùng hổ hổ không biết gọi điện cho ai, Quân Khải chỉ nghe được ông cứ không ngừng nói, “Tôi đã bảo cô nhân dịp giá rớt mạnh mà nhanh tay thu mua, có thể mấy ngày nữa nó sẽ lại tăng lên đấy, cô lại không nghe, cô chẳng những không mua mà còn đem bán hết số lượng hiện có, tôi thực chưa thấy ai ngu xuẩn như cô, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.”

Mấy ngày liên tiếp, Quân Khải đều có thể nghe thấy sự kiện kia qua các cuộc gọi của ba với những người khác nhau. Khi đó anh vừa mới chuyển đến Bắc Kinh không bao lâu, Giản Hành Tri khó khăn lắm mới chấp thuận cùng ra ngoài ăn bữa cơm với anh, lại bởi vì chuyện này mà nói không ăn nữa, thời gian ăn cơm ở nhà cũng giảm đi trông thấy. Mỗi ngày về đến nhà, nếu không ở trong phòng làm việc thì là gọi điện thoại. Giản Quân Khải vốn bị ép buộc chuyển trường đến Bắc Kinh nên tâm tình liền xấu đi, hơn nữa vì chuyện này mà niềm oán giận với ba của anh gần như đạt đến đỉnh điểm.

Quân Khải từ trước khi lên đại học đã không hứng thú với tài chính thương mại, có lẽ là vì ba anh bị việc buôn bán chiếm rất nhiều thời gian, khiến cho anh đối với hai chữ thương trường chưa bao giờ có hảo cảm, ngày thường cũng không buồn để ý đến những tin tức liên quan. Và có lẽ bởi vì sự kiện trên để lại ấn tượng quá sâu trong lòng anh, nên anh mới có thể nhớ cặn kẽ từ chi tiết cho đến thời gian của nó.

Anh hiện tại hai mắt như muốn tỏa sáng, thần tình hưng phấn, cơ hồ kìm lòng không đậu muốn lập tức về nhà tra xem tình trạng thị trường vàng quốc tế một chút. Cái lần rớt giá ấy phỏng chừng là gần những ngày này lắm, đến lúc đó phải nắm chặt thời cơ thu mua vàng để đến khi giá lên cao tận trời lại bán ra… Ít nhất trong khoảng thời gian này phải tích lũy nguồn vốn cho đủ.

Đáng tiếc, hiện giờ thứ đáng lo nhất chính là, tiền vốn của anh thật sự quá ít. Thẻ của anh cũng chỉ có hơn hai vạn, ở trong thị trường vàng ngay cả bọt nước cũng mua không nổi…

Thời gian cả một buổi sáng đều bị Giản Quân Khải dồn vào việc nghĩ cách kiếm tiền, đợi đến khi rốt cục cũng có được kết luận thì chuông tan học cũng rất đúng lúc vang lên. Anh giật mình, sau đó lấy trong cặp ra vài hộp bánh ngọt nho nhỏ, hào hứng đi đến chỗ đã hẹn với Dư Hạc…

“Nhận lấy.” Giản Quân Khải đưa một chiếc bánh ngọt đến trước mặt Dư Hạc, sau đó nhìn cậu trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn mình, trong nụ cười không khỏi toát ra một tia cưng chìu.

“Đây là…” Dư Hạc nhìn bốn chiếc bánh trước mắt, hơi nghi hoặc nhíu nhíu mày.

“Đúng vậy, hôm qua tớ nhàn rỗi quá nên học theo trên TV, sắp tới có sinh nhật một người bạn, tớ muốn đến lúc đó sẽ tự làm một cái bánh cho cậu ấy ăn, cho nên muốn nhờ cậu nếm thử mùi vị. Nào…” Quân Khải cầm lấy một cái thìa đưa cho cậu, “Xem thử ăn ngon không.”

Dư Hạc mấp máy môi, nhận lấy thìa, mặt không chút thay đổi ăn thử chiếc bánh trước mặt, nhưng không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia bất mãn. Cho đến khi nếm xong hết mỗi cái, cậu cắn cắn môi dưới, chỉ vào cái thứ ba, biểu tình lạnh lùng nói: “Cái này đi.”

“Ồ ? Vậy sao ?” Giản Quân Khải cầm lấy chiếc thìa trong tay Dư Hạc, sau đó xắn một miếng bánh ở cái thứ ba cho vào miệng, “Ừm…” anh vừa trầm tư vừa nói, “Lúc làm cái này hình như tớ cho trứng hơi nhiều, ưm ? Như vậy ăn ngon hơn sao ?”

Anh ngẩng đầu nhìn Dư Hạc, thấy cậu vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, trong ánh mắt lóe lên quang mang không hiểu.

“Sao vậy ?”

Dư Hạc không trả lời, chỉ lăng lăng nhìn chiếc thìa trong tay anh, nhìn chiếc thìa vừa mới đưa vào miệng mình xong đang được rút ra từ trong miệng Quân Khải, trong lòng bỗng dưng dâng lên một xúc cảm bất thường làm cho cậu gần như nói không nên lời. Cậu bất chợt thấy mũi mình cay cay, cảm xúc nghẹn ngào khiến cậu không biết nên làm sao nữa.

Thứ cảm xúc này, rốt cuộc đã bao lâu mình chưa được cảm nhận rồi. Cậu cắn cắn môi, thậm chí có thể cảm thấy mình không phải đang nằm mơ.

Giản Quân Khải có phần nghi hoặc nhìn cậu, anh có thể nhìn ra tâm tình của Dư Hạc, nhưng anh không biết Dư Hạc là bởi vì một hành động nho nhỏ của mình mà trở nên kích động như thế.

Anh nhất thời sẽ không cách nào hiểu được, một con người đã bị bài xích nhiều năm như vậy, bị chế giễu nhiều năm như vậy, lại trong nháy mắt được một người không chút cố kỵ mà chấp nhận mình là loại tâm tình ra sao.

Bất quá anh cũng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa chiếc thìa về lại trong tay Dư Hạc, mặc kệ trong lòng Dư Hạc đang nghĩ gì, có phải là đang sợ hãi điều gì hay không, có phải là đang lo được lo mất hay không, chỉ cần anh vẫn vĩnh viễn cưng chìu cậu là được.

“Mấy chiếc bánh này có thể dùng để trừ tiền cơm trưa hôm nay không ?” Nói xong anh dường như còn cảm thấy chưa đủ, đưa ly sữa nóng vừa mua được tới trước mặt Dư Hạc, “Cộng thêm ly sữa này nữa.”

Dư Hạc ngẩng đầu nhìn anh, im lặng nhìn anh, nhìn đến mức Quân Khải cũng bắt đầu thấy sợ mới rốt cục cúi đầu chuyển sang ăn bánh ngọt, thuận tay cầm lấy ly sữa kia.

Giản Quân Khải bấy giờ mới nở nụ cười, tóm lại sẽ có một ngày, anh sẽ khiến Dư Hạc quen với những thứ mình làm cho cậu. Có thể đấy chỉ là một cái cớ để lấy lòng người ta, nhưng Quân Khải thật sự hy vọng sẽ làm được những điều tốt đẹp nhất cho cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.