Chiến Thần Phục Thù

Chương 67: Pn4




Hà Vi phải một lúc rất lâu sau mới gật đầu. Cô phân tích từng bước diễn ra như thế nào cảm thấy những điều Thiếu Kiệt nói không phải không có lý. Nếu hắn đã muốn tự mình làm nhiệm vụ này. Ít nhất Thiếu Kiệt đã có một con đường dự phòng không phải dựa theo những người của Trương gia.

- Thôi được rồi em tạm tin anh. mọi thứ sắp tới cái nào em cảm thấy duyệt được thì sẽ duyệt còn những thứ không ổn thì sẽ đợi anh về giải quyết.

- Ừ em với Ngọc Nhi xem mà làm những thứ cần thiết. bên phần của Nhã Oanh cũng đã xong hết mọi thứ rồi.Tới lúc Nhã Oanh về anh cũng đi rồi dựa theo tình hình này anh có thể sẽ phải xuất phát sớm hơn dự định. 

Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói ra những gì mà mình thấy là thích hợp nhất. Hắn thấy việc đám người Trương gia gấp rút rời đi bàn bạc chắc không quá một hai ngày thì sẽ rời đi. Việc này buộc Thiếu Kiệt phải đi chung một chuyến. Hắn giờ đây còn chưa định hình được Tống gia nằm ở đâu ngoài cái địa chỉ mà hắn đang có.

- Thôi gọi Blake với Jackson bàn một chút việc chuẩn bị cho chuyến đi là thích hợp nhất. Giờ mọi thứ anh đã chuẩn bị xong hết rồi. Chỉ cần đúng thời gian là rời đi thôi. Trong mấy ngày nay mượn hai người đó huấn luyện một số thứ súng ống các kiểu mới được. 

Sắp xếp những việc này xong Thiếu Kiệt thấy hắn cũng không có việc gì làm là cần phải làm quen với một số thứ cần thiết. Chủ yếu vẫn để hắn có thể sử dụng trong lúc cấp bách bảo toàn mạng sống. Võ công có cao đánh nhau có giỏi đến mức nào cũng không thể nào làm siêu nhân đỡ đạn cho người khác được. 

- Anh đó lúc rảnh sao không nói em mấy cái đó mà phải nhớ Blake hay Jackson. Có phải xem thường em không huấn luyện được những thứ này không.

- Không phải chỉ là muốn em ở nhà nấu cơm làm đồ ăn giải quyết các thứ vấn đề mà anh không thể giải quyết để anh sau khi huấn luyện xong được ăn no ngủ kỷ vài ngày trước khi đi làm nhiệm vụ thôi ấy mà. 

Thiếu Kiệt lúc này lấy điện thoại ra gọi co Blake với Jackson để cho hai người trong mấy ngày nghĩ huấn luyện mình sử dụng những vũ khí nóng cần thiết và tác chiến cận thân. Trong khi đó những người Trương gia cùng với Thanh Trúc trở về nơi cư trú tạm thời của Thanh Trúc. 

Vừa vào phòng Trương Cung đã lên tiếng hỏi Thanh Trúc. trong khi đó mọi người vẫn chưa ngồi xuống chỗ của mình. 

- Thanh Trúc tại sao hôm nay cháu lại sắp xếp buổi thương lượng như thế này mà không báo cho mọi người biết trước. Nếu như cháu nói một tiếng mọi người cũng không phải khó sử một lúc với đối phương.

- Cháu thấy việc này không phải do cháu mà là ở mọi người thôi. Không phải mọi người vẫn nói là cháu cứ quyết định không tiếp thu ý kiến của mọi người sao. Hôm nay bằng chứng thật sự cháu để mọi người nói chuyện với Thiếu Kiệt để tự mọi người có cái nhìn cần thiết. Điều này trong mắt đối phương không là gì cả nhưng quan trong chúng ta vẫn hợp tác được với cậu ta không phải đã xong rồi sao. 

Vừa bước tới ghế phòng khách Thanh Trúc ngồi xuống cầm lấy mấy chái nước suối chưa khui ở trên bàn lấy ra một chai rồi xé nhãn trên nắp mở ra.

Trương Cung với hai người Trương Tỏa, Trương Dật ngồi xuống đối diện với Thanh Trúc nhíu mày. 

- Nói như thế hôm nay mọi thứ đề tự nhiên cháu đến lúc vừa rồi mới biết dự định của cậu ta? Cậu nhóc đó chưa hề nói qua dự định của mình ở tam giác vàng cho cháu cũng như những chuyện khác.

- Không hề. Vốn cháu chỉ tưởng cậu ta định kinh doanh mỏ mao liêu nguyên thạch chúng ta cần mới tiến hành để trao đổi còn những việc khác hoàn toàn không nghĩ đến.

Thấy Trương Dật ngồi xuống ngay lập tức đặc ra câu hỏi cho mình. Thanh Trúc đem chai nước uống một ngụm rồi đáp lại bằng sự thật. Vốn cô không nghĩ Thiếu Kiệt lại có nhiều dự định đem cái khu vực khỉ ho cò gáy đó tạo thành một nơi cửa sau kiếm tiền cho mình.

- Nếu thế thì dã tâm của cậu nhóc này hơi bị lớn rồi đấy.Trương Tỏa ông có nhận xét gì về thằng nhóc. Tôi thấy hôm nay ông ngồi quan sát thằng nhóc đó rất kỹ lưỡng.

Trương Cung bây giờ đưa ra cho mọi người một lời cảm thán nhất định cũng không quên hỏi Trương Tỏa về những gì ông thấy được ở Thiếu Kiệt khi ở bên cạnh quan sát Thiếu Kiệt suốt buổi nói chuyện. 

- Thằng nhóc này có một cái gì đó mà tôi thấy không phù hợp với độ tuổi của nó. Cái tự tin đó của thằng nhóc y như việc nó chắc rằng những dự định của nó sẽ được thực hiện. Hơn thế nữa nớ có kiến thức rất rộng. Nếu trước khi gặp tôi chỉ nghĩ bất quá cũng giống như Thanh Trúc thì khi đối mặt tôi thấy thằng nhóc đó áp lên ba người chúng ta một khí thế vô hình nào đó mà chính chúng ta cũng không hay biết.

Trầm mặt từ tốn đáp lại bằng những gì hắn thấy Thiếu Kiệt và mọi người Tiếp xúc Trương Dật hoàn toàn cảm giác nhìn Thiếu Kiệt không thấu được dự định và suy nghĩ của một người ở lứa tuổi giống như Thanh Trúc.

- Đúng vậy thằng nhóc đó nó không có cái tính trẻ con như Thanh Trúc nhà mình lại có một sự quyết đoán và anh mắt rất cao. Đơn giản tôi nói nhé. Các ông có thể quyết định tạo ra một nơi du lịch tín ngưỡng từ ngọc giống như thằng nhóc đó không. Tôi thì không dám rồi đấy cho dù tôi đang nắm cả một mỏ mao liêu cũng phải đằng đo rất lâu. Ai cũng biết đổ thạch có tính phiêu lưu rất lớn để kiếm ra ngọc có thể tạo được những thứ như thằng nhóc nói không phải dễ nhưng khi nói ra vấn đề này dường như không thấy trong mắt nó sự lo lắng nào.

Thanh Trúc ngồi một bên cầm chai nước uống hết những gì còn sót lại rồi mỉm cười nhìn ba người Trương gia đang trầm mặc. cô biết họ đang thắc mắc rất nhiều về Thiếu Kiệt dù cho cô cũng chỉ biết được một phần có thể cần của hắn mà không phải toàn bộ. Cũng bởi những thứ như thế nên cô mới quyết định để Trương gia đến hợp tác với Thiếu Kiệt.

- Thiếu Kiệt cậu ta có ánh mắt hay không thì tôi không biết nhưng cậu ta chưa tơi một năm đã có thể đi lên từ bàn tay trắng đến với mức độ như mọi người thấy hôm nay. Mọi người nghĩ cậu ta vẫn còn là học sinh hay là giống như tôi thì không thể nào rồi. Bởi vì những thứ đó tôi không làm được.

Lời của Thanh Trúc làm ba người rung động thật sự. Nếu lời này của cô là việc đùa thì mọi người chỉ cười cho qua quyện. Nhưng bộ dáng nghiêm túc của cô cho họ biết những gì cô vừa nói là sự thật. Và đối diện với họ một thiếu niên không bao nhiêu tuổi lại từ hai bàn tay trắng trong vòng chưa tới một năm đi đến hiện tại cái này khiến họ khó mà chấp nhận được. 

Trương Cung không nhịn được phải thốt lên nhìn Thanh Trúc trừng mắt nói. 

- Cháu nói cái gì. Trong vòng chưa tới một năm. Thằng nhóc đó đi từ hai bàn tay trắng đến mức độ như thế này. Nó là thần sao lại làm được. Không lý nào.

- Dù không muốn phủ nhận những đúng là vậy điều này ứng với câu nói của Thiếu Kiệt không có gì là không thể. Cậu ta khởi nghiệp cho đến hiện tại chính xác thời gian chỉ gần sáu tháng mà thôi. Để cháu lấy hồ sơ cho mọi người xem sẽ rõ. 

Thanh Trúc vừa nói vừa đứng lên bước về phòng mình lấy ra một cuốn sổ đem ra đặt trước mặt mấy người người trương gia từng thông tin trên đó ghi lại khá chi tiết từ lúc Thiếu Kiệt kinh doanh cho đến hiện tại có những sản nghiệp như thế nào nhân viên gồm những ai và đang ở đâu.

Ba người Trương gia nhìn nhau một lúc xong phải mất một đoạn thời gian mới đọc hết những gì thu thập được của Thanh Trúc. Việc này họ không thấy làm lạ tại sao. Vì kinh doanh hợp tác cần phải biết rõ đối phương thế nào. Nhưng với những thông tin bể nổi thông qua mối quan hệ gần gũi của mình với mấy cô nàng của Thiếu Kiệt. 

Thanh Trúc đã lưu lại được một hồ sơ tóm lược chi tiết nhất những thông tin cô cảm thấy đây là những việc mà không phải bí mật gì. Còn những việc khác cho dù cô có thân đến mức độ nào đi nữa thì mấy cô nàng của Thiếu Kiệt cũng không hé lộ một lời.

- Không thể tin được. Cậu nhóc này làm sao lại có thể có đầu óc kinh doanh như thế. Những doanh nghiệp này đang phát triển đang làm hầu như đều là vốn ít mà lợi nhuận nhiều ai chỉ cậu ta những phương án này. Còn có mối quan hệ cao cấp không thua gì một lãnh đạo doanh nghiệp lớn của quốc gia. Vậy mà cậu ta lại ẩn thân trong một đám công ty tầm trung tránh được toàn bộ ánh mắt mọi người. Con người này không nên đắc tội. Chỉ có thể làm bạn mà không nên làm kẻ thù.

Trương Tỏa nhìn lần lượt những thông tin của Thiếu Kiệt cũng phải cảm thán hắn dựa theo những gì mình có đang hiện hữu trước mắt kết nối lại thành một hệ thống phân bố các nguồn vốn công ty cùng với cách thức kiếm lợi nhuận mà không gây ồn ào để người khác thấy của Thiếu Kiệt. Thì đây là một cậu nhóc tính toán rất sâu.

- Đúng vậy! Cậu ta làm mọi thứ dường như tính toán rất chu toàn từng bước một chậm rãi đúng thời điểm cái nào cần nhanh thì nhanh cái nào cần chậm thì chậm. Ngay cả việc bán sàn giao dịch để lấy lợi nhuận mà không phải trả lại tiền cho người chơi. Còn lừa gạt đối phương thê thảm như thế này. Đâm một nhát thấu xương chứ không đùa đâu.

Trương Dật cũng như thế hắn không thể nhịn được lời khen khi đọc qua thông tin về việc Thiếu Kiệt bán sàn giao dịch vàng cho Ngô Long cùng với đưa hai gia đình vào vạn kiếp bất phục không đường xoay chuyển.

- Tôi nói thật nhìn qua hồ sơ thông tin như thế này tôi đang thắc mắc không biết chúng ta đồng ý hợp tác có phải quá vội vàng hay không. Dường như trong cuộc thương lượng vừa rồi có một thứ lợi ích mà bỗng nhiên thằng nhóc đó đưa cho chúng ta. Làm mình không suy nghĩ đến vấn đề khác mà chấp nhận ngay. Cháu nói đi Thanh Trúc cháu biết đối phương như thế còn định làm mọi người rơi vào bẫy à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.