Chiến Thần Phục Thù

Chương 61




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Trên cây đào có quả chín mọng màu hồng phấn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi quả trông có vẻ hấp dẫn, người đi qua cây đào này đều ngửi thấy mùi thơm nhẹ của quả và hương hoa thoang thoảng.

Cây đào này đặc biệt kỳ quái ở chỗ, một năm bốn mùa nó đều nở hoa đơm trái, hàng ngày Cố Tuyết Y đều có thể nhìn thấy hoa đào màu hồng mỹ lệ này. Khi có gió nhẹ thổi tới, hoa đào lại như bông tuyết bay trên không trung, tạo thành cảnh sắc tuyệt diệu, càng khiến người ta không thể kiềm chế thích thú bức tranh này.

Ấn mật mã mở cửa, tích một tiếng, bàn tay Cố Tuyết Y đẩy cửa kính, bước về phía bên phải cửa kính.

Đẩy cửa gỗ trên lầu ra, bước chân giẫm lên cầu thang đi lên, lan can cầu thang làm bằng nhôm, hình dạng hoa văn phức tạp nhưng đẹp, hàng ngày sẽ có dì chuyên môn phụ trách vệ sinh, lau sạch cầu thang này sáng bóng, trên cầu thang phản chiếu ảnh nghiêng ngả.

Lên lầu ba, rẽ về bên phải, đi vài bước tới cánh cửa gỗ màu nâu, Cố Tuyết Y móc chìa khóa ra mở cửa, đi vào trong tiện tay đóng cửa lại.

Bên trong là hai phòng ngủ một phòng khách, tường màu trắng, trần nhà có một chiếc đèn treo thủy tinh không mấy đẹp đẽ. Một chiếc sofa, một chiếc TV, chính giữa đặt một bàn trà bằng kính, bình thường cô hay ngồi dùng cơm, phòng khách chừng 30 mét vuông có vẻ hết sức trống trải.

Cố Tuyết Y thả túi xách xuống tiện tay ném trên ghế sofa, xoay người đi vào thư phòng, bắt đầu công việc của cô – Viết tiểu thuyết.

Vừa mở laptop, chợt nghe tiếng mở cửa, Cố Tuyết Y từ trên ghế đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

“Tuyết Y!”

Khuôn mặt Tiêu Nhã Mạn vui vẻ, nở nụ cười ngọt ngào chầm chậm chạy tới.

Cố Tuyết Y nhìn cô ấy, đôi mắt màu hổ phách để lộ ý cười nhàn nhạt, quanh thân bao phủ không phải là sự lạnh lẽo mà là tình cảm ấm áp, “Chuyện gì mà vui như vậy?”

Cô quen với Nhã Mạn khi học trung học, từ đó hai người thành bạn thân, còn mẹ Nhã Mạn là Giang Hiểu Cầm cũng chính là mẹ nuôi cô, cô có nhiều lần xem mắt như vậy cũng là do Giang Hiểu Cầm một tay thúc đẩy.

Chỗ cô ở bây giờ cũng chính là một căn phòng nhỏ trong nhà Nhã Mạn, mặc dù hàng tháng Giang Hiểu Cầm không cần tiền thuê phòng của cô, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi tháng gửi tiền cho họ, có khi không nhận, cô dứt khoát đặt trên bàn Nhã Mạn. 

Tiêu Nhã Mạn kéo tay Cố Tuyết Y, cười vui vẻ, con mắt híp thành một đường, “Tuyết Y, rốt cuộc tớ gặp được anh ấy rồi! Cậu biết không? Người hôm nay xem mắt với tớ chính là anh ấy.”

“Anh ấy?”.

…….

Cố Tuyết Y ngẩn ra! Đáy mắt lộ vẻ mờ mịt và hoang mang, không rõ “Anh ấy” trong miệng Tiêu Nhã Mạn rốt cuộc là ai.

“Là người lần trước tớ đã nói với cậu đó!” Tiêu Nhã Mạn nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, đôi mắt trong suốt sáng bừng, nhìn ra khoảnh khắc này tâm tình cô ấy kích động và hưng phấn cỡ nào.

“Người lần trước đã nói? Lần nào cậu tới chỗ này cũng nói với tớ rất điều.” Cố Tuyết Y hoang mang hồi lâu, vẫn không nhớ nỗi người Nhã Mạn nói là ai, đôi mắt hàm chứa ý cười điềm tĩnh dừng trên người Tiêu Nhã Mạn, nói: “Nếu thế cậu nói thẳng ra được không?”

“Tuyết Ý, cậu lần nào cũng vậy!” Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn dần biến mất, trong mắt lộ vẻ bất mãn nhìn Cố Tuyết Y, “Làm như lời của tớ không quan trọng, lần nào tớ đến cậu cũng đều chỉ ở trong này viết tiểu thuyết.”

Cô quen biết Tuyết Y mười năm trời, biết tính Tuyết Y không quan tâm lắm, nhưng cũng không thể không quan tâm tới chị em kiêm luôn bạn tốt là cô đây chứ!

Làm hại cô tìm đến cô ấy trước tiên, “Tuyết Y cậu làm mất hứng quá!”

Tiêu Nhã Mạn buông tay Tuyết Y ra, bước qua đi tới chiếc sofa duy nhất trong phòng.

“Xin lỗi! Cậu cũng biết từ trước đến nay chuyện không quan trọng lắm tớ đều không chú ý mà.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tuyết Y đậm vẻ hối lỗi, đi theo sau lưng Tiêu Nhã Mạn.

“Cậu đừng tức giận với tớ được không?” Cố Tuyết Y liếc nhìn Tiêu Nhã Mạn, trong giọng nói biểu lộ cô đã biết lỗi!

“Được rồi!” Tiêu Nhã Mạn ngửa đầu nhìn cô, “Xem cậu dũng cảm nhận lỗi như vậy, tớ đây không so đo với cậu! Nếu tiếp tục so đo với cậu, người tức giận nhất định sẽ là tớ.”

Nhã Mạn biết cho dù mình giận, Tuyết Y cũng sẽ không hề hay biết, chuyện cô buồn bực tức giận trong mười năm này cũng làm không ít lần!

“Cậu còn chưa nói gặp ai?”

Cố Tuyết Y thấy Nhã Mạn không tức giận nữa, cánh môi hơi cong lên, kéo Nhã Mạn trở về chủ đề chính.

Cô hiểu tính Nhã Mạn, dù đã 28 tuổi nhưng vẫn như một đứa bé, khi vui vẻ thì cất tiếng cười vang, lúc mất hứng sẽ phụng phịu, tâm tình rất dễ nhận ra!

“À! Đúng rồi!” Tiêu Nhã Mạn gãi ót, cười nhìn Tuyết Y, trong nụ cười xen lẫn sự ngây ngô, tôn lên vẻ mặt ngọt ngào, phảng phất như nước suối trong veo.

“Có một lần tớ và cậu còn cả Hàn Di ba người cùng đi dạo phố, khi chúng ta mua xong quần áo ra tính tiền mới phát hiện không thấy ví tiền tớ đâu, có một người đàn ông rất đẹp trai nhặt được trả lại cho tớ….”

Cố Tuyết Y nhớ ra, sau đó Nhã Mạn vẫn canh cánh trong lòng về người đàn ông kia, ngày nào cũng cứ muốn gặp lại người đàn ông đó. Chuyện này duy trì liên tục hai tháng Nhã Mạn mới từ từ buông bỏ, không nghĩ tới giờ đây thế mà trùng hợp lại là đối tượng xem mắt.

“Còn nữa! Tuyết Y!” Tiêu Nhã Mạn kéo cánh tay Tuyết Y, “Tớ muốn kết hôn!”

Cố Tuyết Y đột nhiên khẽ giật mình!

Trong đồng tử sáng long lanh như bầu trời xuất hiện vẻ kinh ngạc hiếm gặp. 

“Tớ muốn gả cho anh ấy.” Hai ngón tay Tiêu Nhã Mạn xoắn xuýt, thần sắc trên mặt như thiếu nữ tưởng tượng về tình yêu, “Ba mẹ hai nhà cũng đã gặp nhau, mẹ anh ấy cũng rất có cảm tình với tớ, mẹ của tớ cũng thấy anh ấy không tệ, hơn nữa thời gian kết hôn của bọn tớ cũng đã xác định rồi.”

“Việc này…. Có gấp gáp quá không?” Khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của Cố Tuyết Y hơi cứng lại, trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng.

“Tớ cảm thấy khá tốt!” Tiêu Nhã Mạn cắn môi dưới, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ ửng, “Tuyết Y, cậu nói có phải là tớ đang nằm mơ không? Nếu không cậu nhéo mặt giúp tớ xem.”

Truyện chỉ đăng bên LÊQUYDON

“Tớ không nhéo đâu, tớ sợ nhéo cậu bị thương lại nói tớ.”

“Tớ sẽ không, bây giờ tớ cam đoan không nói cậu.” Tiêu Nhã Mạn kéo tay Cố Tuyết Y đặt trên mặt cô ấy, “Nhéo đi! Không sao!”

Hai ngón tay của Cố Tuyết Y khẽ nhéo nhẹ trên mặt Nhã Mạn.

“Đau quá! Điều này chứng tỏ không phải tớ đang nằm mơ rồi!” Tiêu Nhã Mạn đưa tay bưng mặt, cười ha hả.

Cố Tuyết Y dừng mắt nhìn Nhã Mạn một phút đồng hồ, chậm rãi từ sofa đứng lên.

Tiêu Nhã Mạn kịp thời giữ chặt tay cô, “Tuyết Y, cậu đi đâu vậy? Không phải chúng ta còn chưa nói chuyện xong à?”

“Tớ còn phải viết tiểu thuyết.”

“Tiểu thuyết tiểu thuyết tiểu thuyết….!” Trong miệng Tiêu Nhã Mạn liên tục lẩm bẩm, ngửa đầu nhìn Cố Tuyết Y, “Cậu suốt ngày viết tiểu thuyết, tớ thấy cậu không kiếm được bao nhiêu tiền, tìm một công việc bình thường tiền lương còn cao hơn viết tiểu thuyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.