Chiến Thần Phục Thù

Chương 45




- Đệ đang nói bậy gì đó, ta bao giờ phái người ám sát đệ chứ “.

Lãnh Thường khóe mắt giật giật cười gượng nói.

--“ Không có sao... “.

Vô Minh giọng dò xét.

--“ Tất nhiên là không... “.

Lãnh Thường xác định.

--“ Nếu không phải là tốt rồi, thế mà cái tên Đại Nhật đó lại nói là do huynh hắn đến ám sát đệ... “.

Vô Minh vẻ mặt “ may quá không phải vậy “ nói.

--“ Đúng là ngậm máu phun người, hắn dám ra tay với đệ sao.. “.

Lãnh Thường nét mặt tức giận đáp.

--“ Đúng vậy, tối qua nếu không phải đệ may mắn thì đã sớm trở thành cô hồn dạ quỷ dưới tay của hắn rồi đâu có thể đứng đây ba hoa với huynh được... “.

Vô Minh mỉm cười nói.

--“ Tên này nhất định lần này trở về sẽ đem hắn hảo hảo trừng phạt... “.

Lãnh Thường nói.

--“ Không cần, tối qua đệ đã trừng phạt hắn rồi... “.

Vô Minh xua tay đáp.

--“ Tốt, chuyện này tốt nhất là để đấu xong hẳn nói, chúng ta hiện tại nên giao đấu đi.. “.

Lãnh Thường đã lấy lại vẻ mặt bình thường nói.

--“ Đúng đúng, chúng ta bắt đầu thôi, mời huynh ra tay trước... “.

Vô Minh gật đầu thi lễ.

--“ Vậy ta không khách sáo... “.

Lãnh Thường nói một câu, hồn lực trong người bắt đầu vận chuyển, toàn thân hắn phát ra một thứ hào quang màu đỏ bầm vô cùng quỷ dị, bỗng chốc Vô Minh cảm thấy như sinh lực bản thân như bị rút đi một cách nhanh chóng.

Vô Minh kinh ngạc đem chân nguyên cầm cự lại nhưng không ăn thua, lần này sinh lực của hắn bị rút đi còn nhanh và nhiều hơn lần trước, đây không biết là loại thủ đoạn gì.

Lãnh Thường hữu thủ vung ra, bàn tay hắn lập tức hóa khô như vỏ cây cứng chắc vô cùng, một trảo của hắn cơ hồ có thể chộp nát cả đá, Vô Minh lách người tránh né,lợi dụng tốc độ để thoát thân.

--“ Vô Minh sư đệ, đệ chạy không thoát đâu.. “.

Lãnh Thường nhếch mép cười, nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng, lập tức từ dưới sàn trồi lên hai sợi mộc đằng trói chặt lấy chân Vô Minh, hắn không hề bỏ qua cơ hội, một trảo liền chộp tới, Vô Minh tình huống nguy hiểm lập tức ngã người ra phía sau tránh né, thế nhưng sau lưng hắn cũng đã xuất hiện hai cọc gỗ nhọn hoắt đang chực chờ đâm xuyên hắn khi hắn ngã xuống..

Vô Minh không ngờ Lãnh Thường lại trên võ đài dám ra sát chiêu như vậy, quả thật tên này đang có ý định lấy mạng hắn mà. Nghiên người tung xuống đất một chưởng, thiên hỏa tụ xuống chân đem mộc đằng đốt cháy theo lực đạo lộn người lên không.

--“ Ngô sư huynh không cần phải hạ sát chiêu như vậy chứ... “.

Vô Minh đứng giữa lưng chừng không nét mặt điềm tĩnh nói.

--“ Vô Minh sư đệ nói sai rồi, đây chỉ là thi đấu mà thôi... “.

Lãnh Thường nét mặt lạnh lùng nói, trên tay hắn xuống hiện thanh Huyết Mộc Trường Tiên huyết quang đỏ rực, mạnh mẽ bay lên giao đấu với Vô Minh, Vô Minh cũng lấy ra Đoạn Thủy kiếm một mực ngăn cản không thua kém. Thực lực của Lãnh Thường tuy có chút tiến bộ thế nhưng vẫn không hơn trước kia là bao, có điều khả năng hút sinh lực của hắn lại tăng lên đến mức đáng sợ, nếu cứ như vậy chỉ sợ một chút nữa Vô Minh hắn sẽ không chịu nổi.

Dưới đài ba người Tiểu Hàn, Bích Ngọc, Lam Khương nhìn lên hai người trên đài đang kịch chiến thì lo lắng vô cùng, họ không khó để nhận ra Lãnh Thường đang dùng sát chiêu để đối phó Vô Minh, đây không còn là đồng môn giao đấu nữa mà là đang giải quyết ân oán.

Vô Minh hỏa kiếm phừng phừng không ngừng chống trả huyết trường tiên của Lãnh Thường, hai pháp bảo ầm ầm va chạm, tiếng vang khắp trời.

Vô Minh càng ngày càng xuống sức còn Lãnh Thường càng lúc càng sung mãn, huyết mộc trong ta như đại xà cuồng nộ điên cuồng công kích, nếu theo đà này Vô Minh chắc chắn thua. Vô Minh biết vậy nên trong lòng cũng có tính toán, từ lúc giao đấu đến giờ hắn vẫn luôn tìm cách tiếp cận Lãnh Thường, trong lúc hai người cận chiến Vô Minh đã cố ý đánh ra một chưởng đối diện với Lãnh Thường, Lãnh Thường thấy vậy cũng tung ra một chưởng đối kháng, không ai ngờ vừa chạm vào thủ chưởng của Vô Minh tay của Lãnh Thường đã bị hút lấy không thoát ra được, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu bị Vô Minh hút đi. Lãnh Thường lúc này mới kinh hãi, hắn không ngờ là Vô Minh lại có loại thủ đoạn, thôn phệ người lại bị người thôn phệ ngược lại thật là gậy ông đập lưng ông mà. Tốc độ hút chân nguyên của Vô Minh không hề thấp, hơn nữa cả hai đều bị dính chặt vào nhau không thể cử động, Vô Minh tuy sinh lực giảm nhưng chân lực lại bắt đầu dồi dào, còn về phần Lãnh Thường tuy sung sức nhưng chân nguyên lại đang dần dần bị hút cạn, cả hai đang so với nhau khả năng thôn phệ của mình.

Rốt cuộc người không chịu nổi chính là Lãnh Thường, tuy hắn có khả năng hút sinh lực rất mạnh thế nhưng chân nguyên thì không được dồi dào mấy vì thế nếu tiếp tục hắn sẽ gục trước, mặt nhìn bản thân sắp thắng lại biến thành thua hắn cảm thấy không cam tâm, nét mặt bỗng trở nên đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu như một hung thần, hắn rống lên một tiếng, tay phải bỗng dưng phình to sau đó nổ bùm một cái máu văng tung tóe, Vô Minh bất ngờ trước hành động tự bạo tay của Lãnh Thường cả người lảo đảo về sau. Lãnh Thường tay trái ôm lấy cánh tay phải lúc này đã nát bét của mình nét mặt đau đớn kèm theo giận dữ.

--“ Tại sao, tại những tên khốn các ngươi luôn luôn cản đường ta... Tại sao....”.

Lãnh Thường nghiến răng thốt lên. Hắn ngửa mặt lên trời hú dài, toàn thân lập tức xảy ra biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.