Chiến Thần Phục Thù

Chương 33




Hà Vi ngồi xuống ghế thở dài lắc đầu. Việc này cũng ngoài dự đoán của cô về những tình hình. Việc bây giờ là để Thiếu Kiệt biết hay không cô còn không dám chắc. Nhưng cô có thể kể cho Ngọc Nhi vấn đề này. Dù sao có thêm một người nghĩ cách vẫn tốt hơn một người.

- Chuyện là họ đã chuẩn bị một số thứ để đào tẩu. Đến cả những người canh gác cũng không phát hiện. Họ lấy lý do là đánh cờ trong phòng không muốn bị người khác làm phiền. Như thế hai người họ qua mặt được cảnh vệ rồi thoát đi bằng hầm ngầm.

Hà Vi nói sơ lượt lại hoàn cảnh mà cô đã nghe được từ ông mình. Ngọc Nhi hiện tại cũng im lặng không ít. Dù việc trong những nhà của các thành phần nguy hiểm vẫn thường hay có vấn đề hầm ngầm như thế này khi cần thiết sử dụng.

Nhưng việc bộ phận canh giữ mắc mưu như thế này cũng là do đối phương mà nhóm người họ canh giữ có một chút vấn đề về thân phận nên cũng khác với những người bình thường.

- Chuyện này cũng không trách được ai. Hai người kia không ngờ lại có thể nhắm tới việc này ngay từ đầu. Nếu không sẽ không làm như thế. Thân phận họ cũng là một cái để họ dựa vào mà. Giờ thì chắc hẳn Ngọc Châu loạn lắm nhỉ.

- Ông mình đã huy động số người lớn nhất có thể để tìm kiếm hai người. Giờ ông mình vẫn đang trên đường chạy đi các vùng giáp ranh biên giới. Cả hệ thông sân bay cũng được kiểm tra nghiêm ngặt hơn. Nhưng mà chỉ sợ hai người kia thoát được thôi. Người ta vẫn thường nói không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Hà Vi cũng thở dài. Cô sợ nhất việc hai lão già Ngô Diệp chạy thoát thật sự là một vấn đề đang quan ngại. Ngọc Nhi cũng hiểu điều này trầm tư suy nghĩ thật lâu.

- Hai người làm gì mà mặt mày xem như mất sổ gạo thời bao cấp thế. Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à?

Thiếu Kiệt bây giờ mới xuất hiện phía sau Ngọc Nhi lên tiếng hỏi để cho hai người phải giật mình. Thiếu Kiệt đứng đó nhìn sơ lượt cũng hiểu được tình trạng trầm trọng nếu không hai người cũng không như thế này.

Ngọc Nhi thấy Thiếu Kiệt như thế cũng vội vàng tìm cách chuyển chủ đề này đi nơi khác.

- À Thiếu Kiệt anh dậy lúc nào thế? Sao không ngủ thêm chút nữa.

- Cũng mới dậy thôi dù sao thì chiều vẫn phải đi học. Mà có chuyện gì thế này? Nếu có chuyện nghiêm trọng thì cứ nói chứ làm gì mà phải như thế.

Thiếu Kiệt đáp lại câu hỏi của Ngọc Nhi vẫn muốn biết xem hai người có việc gì như bây giờ. Nên hắn quay chủ đề lại với chuyện lúc đầu.

Ngọc Nhi với nhìn Hà Vi. Như muôn hỏi ý kiến của Hà Vi thế nào nhưng Hà Vi vẫn không có động thái gì. Thấy hai người im lặng Thiếu Kiệt cũng nhíu mày một chút hắn nhìn tới Hà Vi giọng không còn được như lúc đầu.

- Có chuyện gì thì cả hai người đều nói đi nào. Không hẳn là không có cách giải quyết chuyện gì cũng phải nói ra mới được, Nếu cứ im lặng như thế thì ai biết là chuyện gì nào.

Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng lưỡng lự một chút rồi mới thở dài đáp.

- Chuyện là hai lão già Ngô Diệp trốn thoát mất hiện tại ông của em đang tìm kiếm khắp nơi. Như chỉ sợ rằng không dễ gì tìm được.

Thiếu Kiệt lúc này chỉ mỉm cười lắc đầu. Nhin hai người Diệp Nhi và Hà Vi nói.

- Chuyện này cần quan tâm sau hai lão gia đó chạy được thì cứ chạy. Dù sao thì với hai người đó chạy được bao xa chứ. Qua nước ngoài liệu họ có sống ổn không. Đâu phải cứ tìm cách vược biên hay là lẫn trốn lại là cách sống tốt đâu. Ở nước ngoài không phải như trong nước mình. Cũng không cần phải lo lắng quá đâu.

Diệp Nhi với Hà Vi bây giờ cũng khó hiểu nhìn lấy Thiếu Kiệt. Hiện tại mọi người ở Ngọc Châu đều lo lắng vậy mà Thiếu Kiệt vẫn không có chút gì cho thấy hắn sẽ vì hai người này mà quan tâm.

- Anh không sợ họ trả thù sao? Hai người đó trốn được sau này sẽ tìm anh trả thù thì sao.

Ngọc Nhi cũng đem ra thắc mắc của mình nói với Thiếu Kiệt. Việc hắn không quan tâm đến cũng làm cho mọi người thấy được quá nhiều thứ cần thiết liên quan.

- Nếu hai người đó thoát được rồi trả thù anh cũng là chuyện sau này. Hiện tại họ lo thân họ chưa xong thi anh lo gì đến những điều đó làm gì. Nếu có thì mấy năm sau hai người đó mới trả thù đi. Vậy hiện tại hai lão già đó đã bao nhiêu tuổi. Sống được mấy nắm đây lo việc này làm gì.

Thiếu Kiệt nói ra những việc này làm hai người thấy cũng đúng việc hai người này chạy thoát cũng phải sống không tốt đẹp gì hơn nữa đây tuổi tác lại cao. Ra nước ngoài sống cũng không dễ dàng gì thích ứng với mọi chuyện.

- Như thế xem như mọi chuyện đã xong. Vậy cứ để cho ông ở Ngọc Châu lo việc Anh không có vấn đề gì phiền hà là được rồi.

- Lo gì vấn đề phiền hà. Cái phiền hà nhất hiện tại là đi học. Chuẩn bị tới giờ đi học rồi ăn cái gì đã.

Thiếu Kiệt không buồn không lo hắn đi xuống nhà bên kiếm cái gì đó ăn. Trong khi đó Hà Vi với Ngọc Nhi nhìn nhau lắc đầu. Hà Vi hiện tại cũng thở phào nhẹ nhỏm như trút được một cái gánh nặng cần thiết mang trên người.

Nếu Thiếu Kiệt đã không lo lắng cô cũng không cần thiết phải nghĩ đến những vấn đề cấp thiết khác. Dù sao nếu xét về người chịu nhiều nguy cơ nhất lại là Thiếu Kiệt.

- Thôi Thiếu Kiệt đã nói như thế rồi thì chắc không có gì đâu. Còn về vấn đề hai người kia mình sẽ để đám người ở Ngọc Châu xem xét thử dù sao thị họ ở tần lớp binh dân dễ dàng làm nhiều việc mà những khác không làm được.

- Ừ vậy nhờ cậu giúp thử một chút. Cũng có thể hai người đó chưa rời khỏi Ngọc Châu. Nơi nguy hiểm lúc nào cũng là nơi an toàn nhất. Thôi đi xuống bếp ăn chút gì đó là được.

Thiếu Kiệt lúc này từ dưới nhà bếp ngó lên nhìn hai người Ngọc Nhi với Hà Vi nói.

- Có mì gói thôi nhà hết đồ ăn rồi! Nấu mì ăn thôi xong anh với Ngọc Nhi đi học. Em báo với ông cái chuyện hai lão già đó cứ thư thả làm cho mọi chuyện êm lại là hai thằng già đó tự lò đầu ra thôi đừng làm căn quá hai lão trốn miết đấy.

Hà Vi gật đầu xác nhận đã nghe thấy những gì Thiếu Kiệt đã nói. Bây giờ bên ngoài vang lên tiếng thét thất thanh.

- Lão Đại! Lão Đại ơi cứu đệ!

Thiếu Kiệt từ trong nhà bếp ngó ra bên ngoài sân thì thấy Lý Bân đang chạy dài với cái thân hình mập mạp của mình. Hắn la thất thanh như bị ai chọc tiết gà.

Lý Bân chạy vào trong nhà ngay lập tức trốn vào trong phòng bếp gần chỗ Thiếu Kiệt đứng ngồi xuống dựa lưng vào tường nói.

- Lão Đại lần lão đại phải cứu em. Ở nhà đã muốn chết rồi. Hiện tại Thanh Hàn đòi đi học chung nữa không khéo em bị kiểm xoát hai mười bốn giờ một ngày mất.

- Thế mày làm gì ở đó thế mày trốn ít lợi gì sao? Thanh Hàn đứng sau lưng mày rồi kìa. Thôi chuyện hai vợ chồng chú anh không dám can thiệp. Mà việc chuẩn bị thi đấu giải như thế nào rồi. Cuối tuần này cầm cái giải về cho anh được không.

Lý Bân thấy Thanh Hàng đừng ở phía sau lưng mình cũng mếu máo. Thanh Hàn dương như cũng muốn giữ một ích thể diện cho Lý Bân nên cũng không làm gì đến hắn. Thấy Thanh Hàn dương như không nói gì Lý Bân mới vội đứng dậy nhìn Thiếu Kiệt đáp lại câu hỏi của hắn nói.

- Cũng xong hết rồi hiện tại chỉ còn có mỗi việc là đi đánh thôi. Đối thủ cũng đã nhắm được nhóm người nào thuộc dạng cần đề phòng chỉ cần bên mình không thua khí thế chắc chắn nắm chắc cái giải trong tay.

- Như thế cũng được mà có cái đội nào thật sự mạnh chịu chi tiền vào đồ đạc hay không?

Thiếu Kiệt cũng hiểu một điều đồ đạc của nhân vật cũng là một phần thực lực cần thiết. Hơn thế nữa những thứ được bỏ tiền ra mua từ nhà phát hành thì càng là những người có tiềm lực thực sự về tài chính và thực lực cần thiết.

- Cũng có vài đội đáng ngờm lần trước biết được một đội thông qua mấy người mua đồ của bên mình bang chủ của nó là Văn Thuận. Nghe nói bố hắn làm gì đó trên phòng giáo dục nên thằng này nhiều tiền chi bạo tay vào việc mua đồ cho nhân vật lắm.

Thiếu Kiệt lúc này cũng suy tư một chút. Nếu như cái tên của người này làm hắn có chút mơ hồ nhớ đến việc gì đó.

- Đang định nói gì quên mất. Mà thôi Lý Bân với Thanh Hàn có ăn thì lấy hai ly mỳ đi lấy nước sôi đổ vào mọi người ăn luôn rồi đi học. Xem thử việc của Thanh Hàn Tần Tiến có đồng ý không mới tính đến chuyện khác. Nếu Căn bản và kiến thức học không đủ tôi cũng không dám chắc Tần Tiến sẽ cho cô đi học chung ở trong trường đầu

Vừa cầm đôi đũa mở ra hộp mỳ đặt lên bàn Thiếu Kiệt nhìn Thanh Hàn nói ra những gì hắn thấy cần thiết. Dù sao việc đi học của Thanh Hàn hắn cũng không thể quyết định mà phải thông qua Tần Tiến.

Ngọc Nhi trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Hình như lần đó anh xích mình với cái người hôm ở buổi thuyết trình trong trường đấy. Em nhớ hình như ông ta tên là Văn Hạ. Như thế ông ta liên quan đến đám người Ngô Kỳ chắc chắn phải lo lắng lúc này chứ sao con hắn lại có tâm trạng đi đấu giải game như thế rất bất bình thường đấy.

Hà Vi nói ra lời này làm Thiếu Kiệt ngẫn người hắn hồi nãy thấy lai lịch của Văn Thuận có chút gì đó nghe quen quen. Mà giống như Ngọc Nhi đã nói Văn Hạ hắn là người của Ngô Kỳ con của hắn đúng ra lúc này phải lo lắng cho bố mình có chuyện bị điều tra như thế nào mới là điều hợp lý chứ không thể nào có thể bỏ tiền ra đầu tư cho giải đấu được.

- Ừ có chút gì đó không thích hợp. Văn Hạ hắn cũng là người của Ngô Kỳ lại được đi hộ tống với với Diệp Nhi thì quan hệ không ích tại sao hắn vẫn ung dung bên ngoài như thế vậy Hà Vi em cho người điều tra thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.