Chiến Thần Phục Thù

Chương 24




<!---->Duyễn Châu, quận Trần Lưu.

Trong cung Ngụy vương, Tào Tháo ngồi ở trên vương tọa, người ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Dáng người của Tào Tháo không cao, nhưng lại uy nghi mười phần, đã thể hiện đủ tư cách.

Trong đại điện, văn thần võ tướng dưới trướng Tào Tháo chia ra đứng hai bên. Tất cả mọi người đều ngưng thần nín hơi, khiêm tốn cung kính, khiến cho trong đại điện tràn ngập một cổ khí tức trang nghiêm.

Lúc này, đặc phái viên của Lưu Biểu còn chưa vào điện, tất cả mọi người đều đang đợi.

Tào Tháo thấy bầu không khí có chút áp lực, cố tình giảm bớt, liền vừa cười vừa nói: "các người nói thử xem, nếu đặc phái viên của Lưu Biểu tới rồi, có thể sẽ bị dọa đến sợ vỡ mật hay không? "

Tuần Úc nói: "chủ công, Lưu Biểu là phái người để cầu viện binh, chúng ta làm như vậy..".

Hắn quay đầu nhìn tình huống ngoài đại điện, trong lòng thở dài một tiếng.

Tào Tháo vung ống tay áo lên, đưa tay chỉ vào Tuần Úc, nói: "Văn Nhược à, ngươi chính là người quá khiêm tốn, quá thành thực rồi. Mặc dù Lưu Biểu là tới cầu viện binh, nhưng nếu chúng ta muốn đưa ra yêu cầu, muốn đạt tới mục đích của chúng ta, đương nhiên phải triển khai trận thế, trước tiên dọa đặc phái viên của Lưu Biểu kinh sợ đã, nếu không thì chuyện không dễ làm".

Mãn Sủng cao giọng nói: "chủ công nói rất có lý, không làm như vậy, chúng ta không thể chiếm được thế thượng phong".

Ngay sau đó, văn thần võ tướng khác đều mở miệng nói chuyện.

Tào Tháo và cả đám đại thần văn võ, ở trong đại điện cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng thân thiện.

Thật ra, Tào Tháo vì dọa sứ giả nước Sở sợ, nên đặt một cái đỉnh lớn ở trên bậc thang ngoài cung điện, bên trong đầy nước sôi, phía dưới đỉnh lớn có củi đang cháy.

" Ục! Ục! "

Sau khi nước sôi, không ngừng nổi bong bóng, hơi nóng ngùn ngụt cũng theo đó mà xuất hiện.

Đây là thủ đoạn dọa người rất tầm thường, nhưng bày ra vào lúc này, lại có vẻ hơi không phù hợp, bởi vì đặc phái viên của Lưu Biểu là tới cầu viện, không phải là tới tuyên chiến. Cùng lúc đó, ngoài đại điện còn có lực sĩ xốc vác cường tráng đang đứng, bọn họ cầm cương đao trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra một cổ khí sát phạt lạnh thấu xương.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cương đao sáng long lanh ở trên không trung có vẻ vô cùng lạnh lẽo, khiến sống lưng người ta rét lạnh.

Bởi vậy có thể thấy được, tâm tư của Tào Tháo chắc chắn là muốn đòi lấy ích lợi.

Đặc phái viên do Lưu Biểu phái tới sau khi trông thấy đỉnh lớn chứa nước sôi cùng võ sĩ hung mãnh cường hãn, hoàn toàn trợn tròn mắt, không hiểu nổi là tình huống gì. Đặc phái viên của Lưu Biểu tên là Lưu Tân, nghe nói là họ hàng xa của Lưu Biểu, được Lưu Biểu bổ nhiệm làm đặc phái viên đi Ngụy Quốc. Bởi vì ra ngoài cầu viện binh, Lưu Tân cho là rất dễ dàng.

Khai ra điều kiện của Lưu Biểu, Tào Tháo đáp ứng, thế là liền xong việc.

Nhưng khi hắn đi ngang qua đỉnh lớn nóng hôi hổi, lại gặp phải võ sĩ hung hãn ngoài điện, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Đây, còn là cầu viện sao?

Trong lòng Lưu Tân thấp thỏm bất an, đi vào đại điện đều có vẻ cẩn thận dè dặt. Nhưng mà hắn càng nhát gan, càng dễ phạm sai lầm, đang lúc hắn vừa sải bước vào đại điện, chân không ngờ vướng ở trên khuôn cửa đại điện. Lưu Tân trọng tâm không vững, thân thể đổ tới trước, bổ nhào vào trong đại điện, vô cùng chật vật.

" ha ha ha..".

Lập tức, trong đại điện vang lên một trận cười vang.

Tất cả mọi người, đều cất tiếng cười to.

Tuần Úc sau khi nhìn thấy, nhịn không được mà thở dài, chỉ một điểm này, đã mất hết thể diện của Sở quốc.

Tào Tháo cưỡng chế cố nhịn để không bật cười, hắn ho nhẹ hai tiếng, biểu lộ trên mặt trở nên nghiêm túc vô cùng, nói đầy vẻ chính nghĩa: "chư công, vậy rất buồn cười sao? Cô nói cho các ngươi biết, sứ giả nước Sở không phải là té ngã, mà lại nghe nói tới đại danh của Cô, trong lòng kính ngưỡng, cấp thiết muốn bái kiến Cô, cho nên vào cửa liền kích động ngã xuống đất bái lạy, nên không được cười! Đã nói không được cười nữa mà".

Hắn nói không cho cười, nhưng bản thân Tào Tháo cũng nở nụ cười.

" chủ công nói rất hay, hay! "

Tướng quân Hạ Hầu Đôn cụt một tay vỗ án bàn, trên khuôn mặt tục tằng lộ ra ý cười sảng khoái.

Hứa Chử ngồi ở bên cạnh, cũng vỗ tay cười to.

Trong lúc nhất thời, tiếng cười vừa lắng xuống trong đại điện lại vang lên, song sau lớn hơn song trước, quả thực khiến Lưu Tân xấu hổ vô cùng, hận không thể lập tức tìm khe hở mà chui vào.

Hắn nghe xong lời của Tào Tháo, biết Tào Tháo đang trêu ghẹo bản thân.

Lưu Tân thu liễm biểu lộ trên mặt, sau khi đứng lên liền phất áo bào, chỉnh lại mũ quan trên đầu, sau đó mới mày dạn mặt dày đi vào trong đại điện, dập đầu bái nói: "Sứ giả nước Sở Lưu tân, ra mắt Ngụy vương điện hạ".

" Lưu Tân lớn mật, ngươi có biết tội của ngươi không? "

Đột nhiên, Tào Tháo quát mạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc, ánh mắt lạnh lẽo.

Ý lạnh khôn cùng, đột nhiên bao phủ ở trên người Lưu Tân.

Lưu Tân vừa rồi ở ngoài điện bị đỉnh lớn đầy nước sôi cùng võ sĩ hung hãn dọa sợ, sau khi tiến vào đại điện lại ngã xuống đất, nhận hết sỉ nhục, mất hết thể diện.

Lòng của hắn, đã sớm rối loạn.

Tào Tháo quát mạnh một tiếng ở chính lúc này, giống như tiếng sấm ngoài trời, ầm ầm nổ vang.

Trước mắt, là khuôn mặt lạnh lùng hung ác của Tào Tháo.

Bên tai, quanh quẩn tiếng hét lớn của Tào Tháo.

Lưu Tân bất ngờ không đề phòng, tâm thần thất thủ, bị dọa đến hai chân mềm nhũn, bùm một tiếng co quắp ngồi dưới đất, cảm giác thân thể của mình đã không còn được khống chế nữa. Lưu Tân cảm thấy hôm nay thật là xui xẻo, mọi chuyện đều không thuận. Hắn hít sâu một cái, vội vàng đứng lên, lại đưa tay phủi quần áo trên người, cung kính hỏi: "xin hỏi Ngụy vương, Tân có tội gì? "

Tào Tháo vội vàng khoát tay, lắc đầu cười nói: "Nhữ vô tội, chỉ là Cô muốn xem đảm lượng của sứ giả nước Sở mà thôi".

Lưu Tân sau khi nghe xong, lập tức khóc không ra nước mắt.

Đây, đây, đây là sao vậy chứ?

Đáng giận, Tào Tháo đáng giận rồi.

Trong lòng Lưu Tân nổi giận, nhưng lại cảm giác vô lực đánh trả. Dư quang khóe mắt thoáng nhìn thị vệ ngoài điện, lại nghĩ tới đỉnh lớn đầy nước sôi ngoài điện. Nếu Tào Tháo đem hắn ném vào trong đỉnh lớn, Lưu Biểu cũng không dám lên tiếng. Lưu Tân lập tức trở lại chủ đề, nói: "Ngụy vương, công văn của nước Sở đã đưa tới ba ngày trước, không biết Ngụy vương có nguyện ý xuất binh cứu giúp hay không? "

Trò đùa dai của Tào Tháo cũng đã xong, cũng làm ra hiệu quả kinh sợ.

Thần sắc hắn hiền hòa, hỏi: "thành ý của Sở Vương đâu? "

Lưu Tân không chút nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói: "Chủ ta cung cấp cho Ngụy Vương lương thảo ba mười vạn thạch, thỉnh Ngụy vương xuất binh".

Thật ra, đây mới là giới hạn mà Lưu Biểu cho.

Giống nhau, giới hạn của Đỗ Tập cũng là lương thực 30 vạn thạch. Nhưng Đỗ Tập thông minh hơn, giỏi về báo giả, làm chút sửa chữa nhỏ, nói là lương thảo cho Tào Tháo chỉ có mười vạn thạch, cho Tôn Kiên cũng mười vạn thạch, do đó chỉ dùng lương thực hai mươi vạn thạch liền đã định chuyện. Chỉ bằng vào điểm này, cũng có thể nhìn ra chênh lệch giữa Đỗ Tập và Lưu Tân.

So với Đỗ Tập, Lưu tân quả thực là ngu xuẩn.

Tào Tháo nghe xong lời của Lưu Tân, lắc đầu nói: "lương thực 30 vạn thạch, còn chưa đủ binh sĩ Ngụy quốc ta nhét kẽ răng. Như vậy đi, bốn mươi vạn thạch, nếu ngươi không đáp ứng, lập tức trở về Tương Dương, bảo Lưu Biểu sau khi nghĩ kĩ, lại phái người tới cầu viện binh".

Ngữ khí cường ngạnh, căn bản không để cho Lưu Tân phản bác.

Trong lòng Lưu Tân quả thực là vừa sợ vừa hận Tào Tháo, rất muốn lập tức bỏ chạy.

Bây giờ nghe Tào Tháo nói lương thực bốn mươi vạn thạch, chỉ do dự chốc lát, liền nói: "được rồi, liền bốn mươi vạn thạch, thỉnh Ngụy vương phát binh cứu viện Kinh Châu, lương thực sẽ đưa tới từng nhóm".

Lúc này, Tào Tháo quả thật vui như nở hoa.

Lưu Biểu không ngờ phái tới đặc phái viên như vậy, dọa người à!

Không chỉ làm mất mặt mũi Lưu Tân, ngay cả mặt mũi của Lưu Biểu cũng mất, nhưng Tào Tháo rất thích, hy vọng Lưu Biểu phái tới bàn bạc đều là người như vậy. Chợt, Tào Tháo vừa cười vừa nói: "tốt lắm, ngươi cũng đã khổ cực, sớm trở về phục mệnh đi. Lúc về nhớ đi cẩn thận một chút, không nên ngã xuống đất lần nữa. Nếu thật không được, Cô tự mình phái người tiễn ngươi đi".

Lưu Tân tức đến độ mặt đỏ tai trướng, xám xịt rời khỏi đại điện.

Chờ sau khi Lưu tân rời đi, Lưu Diệp cười nói: "chủ công, có từng nghe nói qua Phạt Quắc chưa? "

Tào Tháo vừa nghe, lập tức hiểu được, nói: "Tử Dương, ý của ngươi là chờ chúng ta đánh tan Thục quân, lúc suất lĩnh đại quân trở về Duyễn Châu, nhân cơ hội mà chiếm lĩnh Kinh Châu phía bắc? "

Lưu Diệp khẽ gật đầu, nói: "Chính là như thế! "

Trần Quần nói tiếp: "Tử Dương nói rất có lý, thần tán thành! "

Phía dưới, đại tướng văn võ đều tỏ vẻ đồng ý.

Tào Tháo chà tay, gật đầu đáp ứng, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hắn nghĩ tới sau khi lấy được bốn mươi vạn thạch do Lưu Biểu cung cấp, còn có thể lấy được một bộ phận lãnh thổ Kinh Châu, liền vô cùng vui mừng.

Lưu Tân đang ngồi xe trở về Kinh Châu hắt hơi một cái, cảm thấy toàn thân rét run.

Hắn lúc này đây, đúng là mất hết thể diện.

Lưu Tân quay đầu lại nhìn Ngụy vương cung, cảm thấy đây chính là đất bi ai của cuộc đời hắn, sau này không bao giờ muốn tới nữa. Cho dù Lưu Biểu hạ lệnh bảo hắn tới, hắn cũng không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.