Chiến Thần Phục Thù

Chương 1




<!---->Vương Xán nạp My Hoàn, Ngô Hiện và Cam thị làm phi, ở thành đô cũng không ảnh hưởng có gì.

Chuyện rất bình thường.

My Hoàn sau khi được đưa đến thành đô, đã gặp được hai huynh đệ Mi Phương và Mi Trúc. Đối mặt với sự thay nhau khuyên bảo của huynh đệ, My Hoàn cuối cùng vẫn đáp ứng vào cung, nguyện ý trở thành hậu phi của Vương Xán.

Trên thực tế, bất kể nàng ta đáp ứng hay không thì chuyện này đều đã được định ra rồi.

My Hoàn xuất thân gia đình thương nhân, quy củ tương đối ít.

Nhưng tình huống của Ngô Hiện lại khác, nàng ta là tiểu thư của đại gia tộc đứng đắn, là thế tộc bản địa Ích châu.

Đại gia tộc Như vậy, hoàn toàn là một xã hội mini, hơn nữa nam quyền làm chủ. Ngô Ý là gia chủ của Ngô gia, lại là huynh trưởng của Ngô Hiện. Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, Ngô Ý trực tiếp toàn quyền làm chủ, nói với Ngô Hiện sẽ gả nàng ta cho chuyện rồi lập tức quyết định vận mệnh của Ngô Hiện, khiến Ngô Hiện trở thành hậu phi của Vương Xán.

Trong Ba nữ nhân, người không nơi nương tự nhất là Cam thị, nàng ta là vợ cả của Lưu Bị.

Không có ai nói với nàng ta về chuyện này, bởi vì không cần hỏi ý kiến của nàng ta.

Vương Xán nạp phi, tuy nói trong lòng Thái Diễm, Điêu Thuyền và Đổng Hủy đều có chút ăn dấm chua, nhưng dù sao các nàng cũng là nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân thì đều khẳng định không muốn chia xẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác. Nhưng trong lòng các nàng dám nghĩ, nhưng không dám nói ra, hơn nữa các nàng cũng hiểu rõ đây là chuyện rất bình thường.

Đại hộ nhân gia, ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường.

Vương Xán đường đường là Thục vương, mà cũng chỉ có ba người các nàng, rất khó ăn khó nói. Nếu bị người hữu tâm đồn đại nói các nàng lòng dạ hẹp hòi mà ghen tị thì đây mới là điều trí mạng đối với các nàng.

Vì vậy, ba người rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.

...

Trong Hậu cung, My Hoàn, Ngô Hiện và Cam thị bị tách ra, phân biệt ở trong ba viện tử.

Lúc Chạng vạng, Vương Xán hai tay chắp sau lưng, dẫn theo nội thị đi vào viện tử của My Hoàn.

Trong viện tử, đèn đuốc sáng trưng. Phóng tầm mắt nhìn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi trong phòng.

Vương Xán thấy bóng dáng của My Hoàn thì trong lòng cũng rộn ràng.

Hắn đi vào, vươn tay mở cửa phòng.

Trong Phòng rất ấm áp, My Hoàn mặc một kiện áo lót bằng sa mỏng, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt sáng ngời trong suốt thì lại hiện lên một tia không yên. My Hoàn trước kia chưa gặp Vương Xán, cũng không biết tính tình của Vương Xán thế nào? Bất kể là Mi Trúc và My Hoàn ba hoa chích choè như thế nào, nói Vương Xán tốt ra sao, nhưng mắt thấy là thật, tai nghe là giả, chính mắt nhìn mới biết được.

My Hoàn nhìn Vương Xán đi tới, tim đập bình bịch.

Lưu Bị năm nay gần bốn mươi, hơn nữa hàng năm bôn ba mệt nhọc, đã có chút thương lão.

Hơn nữa Lưu Bị rất nhiều việc, rất ít đến viện tử của nàng ta.

Nhưng Vương Xán vẫn chưa đến ba mươi, đang lúc tráng niên, hơn nữa Vương Xán hàng năm luyện võ, thể trạng tinh tráng, hai mắt sáng ngời hữu thần, mặt như đao gọt búa khảm, lộ ra một cỗ khí thế bất phàm, Lưu Bị còn lâu mới sánh bằng.

Ánh mắt nóng bỏng chiếu lên người My Hoàn, khiến My Hoàn rất không thích ứng.

Con người ta ai cũng yêu cái đẹp, nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân há lại không phải vậy?

My Hoàn thấy Vương Xán long hành hổ bộ đi tới thì tâm thần lay động, có chút hoảng loạn.

Mơ hồ, nàng ta thậm chí cũng không biết Vương Xán tới gần nàng ta từ lúc nào, căn bản không có cảm giác. Nhưng khi Vương Xán vươn tay ra ôm eo thon của My Hoàn, hơi nóng phả lên người My Hoàn thì thân thể của nàng ta đột nhiên cứng ngắc, vẻ mặt cũng thay đổi bất ngờ, màu đỏ trong nháy mắt đã tiêu tán sạch sẽ, thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt.

Nàng ta là nữ nhân của Lưu Bị!

Vừa nghĩ vậy, My Hoàn tâm loạn như ma!

Cho dù My Hoàn biết nàng ta sắp trở thành nữ nhân của Vương Xán, nhưng nàng ta nghĩ đến Lưu Bị từng là nam nhân của nàng ta. Trong lòng My Hoàn liền không cao hứng nổi.

Cho dù người trước mắt anh tuấn tiêu sái, khí phách bức người, nhưng trong lòng My Hoàn vẫn luôn có một nút thắt.

Vương Xán đã nhận ra biến hóa của biến hóa, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt của My Hoàn lấp lánh, cảm giác rất không được tự nhiên, nói: "Ta, ta là nữ nhân của Lưu Bị!"

Giọng nói rất thấp, cơ hồ không thể nghe được.

Vương Xán thì lại nghe rõ, cũng hiểu rõ ý nghĩ trong lòng My Hoàn, My Hoàn tuy rằng được Mi Trúc và Mi Phương thay nhau khuyên bảo, trong lòng cũng muốn trở thành nữ nhân của Vương Xán, nhưng đến giờ phút cuối cùng, trong lòng vẫn còn một vách ngăn.

Lúc này, Vương Xán có thể Bá Vương ngạnh thượng cung, trực tiếp chiếm đoạt My Hoàn.

Nhưng kẻ ngu dốt mới muốn làm như vậy.

Khúc mắc trong lòng My Hoàn một khi không trừ thì khẳng định sẽ lưu lại ám ảnh.

Vương Xán ôm chặt eo My Hoàn, sau đó kéo người My Hoàn tới trước mặt mình. Hai mắt Vương Xán nhìn chằm chằm vào My Hoàn rồi trầm giọng nói: "Ngươi đã không phải là nữ nhân của Lưu Bị, mà là nữ nhân của Vương Xán ta. Lưu Bị không bảo hộ được ngươi, nhưng ta có thể bảo hộ được ngươi. Trong mắt Lưu Bị chỉ có đồ đồ bá nghiệp, nhưng ta muốn nữ nhân, cũng muốn cả hoàng đồ bá nghiệp. Tiểu nữ nhân, ngươi hiểu chưa?"

Ngữ khí Mạnh mẽ, rất bá đạo.

My Hoàn lắc đầu rồi lại gật đầu, không biết là có ý gì?

Trên thực tế, những lời của Vương Xán cũng nói trúng nỗi đau trong lòng My Hoàn.

Nàng ta trừ đêm thành thân với Lưu Bị ra, thời gian còn lại rất ít, thậm chí còn không quan hệ với Lưu Bị. Bởi vì Lưu Bị giành rất nhiều thời gian để xử lý quân vụ, bận bịu với hoành đồ vĩ nghiệp của hắn, hoặc là cùng Quan Vũ và Trương Phi nói chuyện phiếm, tâm tình lý tưởng nhân sinh, cuối cùng ba người ngủ cùng giường.

Như thế, My Hoàn và Cam thị đều bị ném sang một bên.

Sau khi Quan Vũ bị giết, Lưu Bị càng thêm coi trọng Trương Phi.

Như vậy, My Hoàn và Cam thị càng ông chịu vắng vẻ, việc này My Hoàn đương nhiên không thể nói ra, cũng không dám nói. Vương Xán vươn tay vuốt mặt My Hoàn, bá đạo nói: "Nhớ rồi chứ, từ hôm nay trở đi ngươi là là nữ nhân của ta. Bất kể ngươi trước kia thế nào, nhưng về sau cứ ở trong cung ngoan ngoãn giúp chồng dạy con, đừng nghĩ những chuyện khác!"

"Vâng!"

My Hoàn gật đầu, người dần dần mềm ra.

Lúc này My Hoàn đã khôi phục bình tĩnh.

Nàng ta giãy ra khỏi cánh tay của Vương Xán, vươn tay ôm người Vương Xán rồi ôn nhu nói: "Đại vương, trước tiên đi tắm đi đã, thiếp thân cọ người cho ngài."

Nói xong, My Hoàn liền chuẩn bị cởi quần áo trên người Vương Xán.

Tuy rằng tay chân có chút hoảng loạn, nhưng Vương Xán lại mỉm cười.

Có lẽ, trong lòng My Hoàn vẫn còn một chút khúc mắc, nhưng rồi sẽ theo thời gian trôi đi.

Giữa phòng ngủ, ở bên trong một thùng tắm cực lớn, hơi nước bốc mù mịt. Sau khi quần áo trên người Vương Xán đã được cởi hết, nhanh chóng đi đến thùng tắm, My Hoàn thấy hạ thân của Vương Xán, thấy cái thứ cứng ngắc đó, sắc mặt đỏ bừng thẹn thùng, giống như là một tiểu cô nương, con ngươi trong suốt trở nên mêm đắm.

Nàng ta và Lưu Bị từng quen hệ, tất nhiên biết tình huống của Lưu Bị.

Nhưng đối mặt với Vương Xán, My Hoàn cảm thấy bất khả tư nghị.

"Rầm!"

Vương Xán bước vào trong thùng tắm, ngâm nước ấm, rên một tiếng. Vương Xán nhìn My Hoàn từ trên xuống dưới, chỉ thấy trên người My Hoàn mặc áo lót mỏng manh, đứng ở trong phòng giống như một đóa hoa sen, tâm tình lại kích động.

Đối mặt với một tuyệt thế mỹ nữ như vậy, hắn không động tâm thì chính là Liễu Hạ Huệ rồi.

Nhưng My Hoàn lại không nhúc nhích, giống như choáng váng rồi.

Vương Xán chớp chớp mắt, không hiểu gì, chẳng lẽ khúc mắc trong lòng My Hoàn vẫn chưa được cởi bỏ, hắn đã phí công rồi ư? Vương Xán lên tiếng gọi: "Hoàn nhi, tới đây đi!"

"A!"

My Hoàn hô khẽ một tiếng, tỉnh táo lại.

Nàng ta vừa rồi lâm vào so sánh Lưu Bị và Vương Xán, cho nên có chút thất thần. Đổi lại là Lưu Bị, khẳng định sẽ không tắm rửa, hơn nữa đêm thành thân nàng ta nằm trên giường như khúc gỗ, hơn nữa kết quả còn rất mất hứng. My Hoàn đi tới chỗ Vương Xán, chuẩn bị cọ người cho Vương Xán.

Lúc này, Vương Xán cũng đã động tâm.

Nhìn bộ ngực sữa đẫy đà của My Hoàn, cùng với vòng eo mảnh khảnh đó, nhất là My Hoàn chỉ mặc áo lót sa mỏng, khi đi tới chỗ bí ẩn trên người như ẩn như hiện, càng làm cho tâm thần Vương Xán rúng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.