Chiến Thần Phong Vân

Chương 4: Tiết Tiên Tiên (1)




Trình Tử Phàm rất muốn chạy đến đá bay nữ nhân này. Chỉ là chưa tới lúc mà thôi, nếu không có tiểu thư hỗ trợ, có lẽ hắn không biết làm sao, nhưng mà hiện tại, hắn đối với tiểu thư rất tin tưởng.

Lão phu nhân không để ý tới Tử Thục đang quỳ, quay sang nói với con trai: “Thu Nhi, con nói với nương là Tú Cầm nhân lúc con ra ngoài đàm chuyện sinh ý, liền dẫn Phàm Nhi đi chùa cầu phúc, ai nói cho con vậy?”

Trình Thu Hạo nhìn Tử Thục, trong mắt đầy nghi hoặc,“Là Tử Thục nói.”

“Lúc ấy con cũng cảm thấy kỳ quái, Tú Cầm là người trầm ổn, làm sao có thể

không nói với con tiếng nào đã đi, nhưng mà nghĩ lại có thể do nàng nhất thời nổi hứng, chưa kịp nói, con cũng không nghĩ nhiều, hiện tại xem ra, con nên hỏi Tử Thục xem, vì sao Tú Cầm có thời gian nói chuyện với nàng ta, mà lại không nói với con?”

Tử Thục còn cố cãi chối: “Bởi vì…… Bởi vì tỷ tỷ đi quá sớm, lão phu nhân còn chưa dậy, tỷ ấy không dám làm phiền, cho nên…… Mới không nói với ngài.”

“Điều này mà ngươi cũng dám nói. Như vậy, vì sao hiện tại Phàm Nhi một mình trở về, còn chỉ trích là ngươi hại chết Tú Cầm?”

Tử Thục trấn tĩnh nói,“Cái này phải hỏi Tử Phàm.”

Trình Tử Phàm nổi giận, cao giọng nói: “Ý của ngươi là, ta hại chết nương, sau đó trở về oan uổng ngươi? Đó là mẫu thân ta, ta có thể không bằng heo chó ư?”

Chung Ly Tình Nhi ho nhẹ một tiếng, Trình Tử Phàm giống như bị một chậu nước lạnh tạt lên người, hít sâu mấy lần, cố nén cơn giận xuống,“Thực xin lỗi, nãi nãi, phụ thân, con luống cuống.”

Trình Thu Hạo ngạc nhiên nhìn Chung Ly Tình Nhi, con mình hình như trở nên thành thục rất nhiều, cũng tiến bộ rất nhiều, là tiểu cô nương này sao…… Hình như ảnh hưởng của cô bé đối với con trai rất lớn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng mới khiến cảm xúc của ông bình ổn lại.

Lão phu nhân không nghĩ nhiều như vậy,“Nãi nãi hiểu, không trách con được.”

Trình Thu Hạo nhìn Tử Thục, hiện tại, ông có chút tin tưởng con, đứa nhỏ này ông nhìn nó từ nhỏ đến lớn, nó là đứa chăm đọc sách, có biết nói dối đâu, lại càng không nói đến giết người. Hơn nữa người đó có là mẫu thân thân sinh của nó nữa mà.

“Người nào cũng tự cho mình là đúng, như vậy, Tử Phàm, con nói mẫu thân con bị Tử Thục đẩy xuống hồ, chúng ta đi xem thử, nếu có thể vớt được thi thể của Tú Cầm, vậy thì khỏi phải nói nữa.”

Trình Tử Phàm vừa định đồng ý, Chung Ly Tình Nhi xen vào nói: “Lão phu nhân, Trình lão bản có thể nghe tiểu nữ nói một lời không.”

Đối với vị Tịch cô nương này, Trình Thu Hạo tuyệt không dám xem thường,“Mời nói.”

Lão phu nhân cũng hướng nàng gật gật đầu.

“Nếu cơ duyên xảo hợp để ta cứu Trình Tử Phàm, hơn nữa hắn còn xin ta giúp hắn báo thù cho mẫu thân, vậy về tình về lý ta cũng nên làm cho trót, nghĩ đến Tam di nương quý phủ nếu có động cơ làm việc này sẽ không có sơ sót, cũng không biết sau khi Trình Tử Phàm chạy thoát có giữ đúng tình trạng như vậy không, cho nên, ta sai người đi thăm dò, kết quả như thế nào, ta cũng không biết, chúng ta cùng nghe người của ta nói, như thế nào?”

Lão phu nhân vội vàng trả lời: “Cám ơn tiểu cô nương hỗ trợ. Cách này đúng là tốt nhất.”

Chung Ly Tình Nhi cười cười,“Hình Không, vào đi.”

Hình Không mặt lạnh bước vào, hơi khom mình hành lễ với Chung Ly Tình Nhi,“Tiểu thư.”

“Tìm được rồi sao?”

Hình Không gật đầu,“Tìm được rồi, rất gần, chôn dưới bụi uất kim hương ở hoa viên.”

“Hóa thành đất bùn trồng hoa? Tam di nương, hoa uất kim hương không cần phân bón này đâu.”

Mặt mày Tử Thục xám như tro tàn, làm sao có thể…… Làm sao có thể sẽ tìm được, trong nhà đâu có ai biết nơi đó, chẳng lẽ là Cường Tử phản bội? Sẽ không, sẽ không, nàng đáp ứng Cường Tử, chờ Trình gia thuộc về nàng, Cường Tử sẽ được hưởng lợi, kể cả nàng.

Nhìn thần sắc của nàng ta, Trình Thu Hạo nháy mắt liền tin lời Chung Ly Tình Nhi nói, nắm chặt quyền, sợ không khống chế được mình, lão phu nhân chống gậy, mượn lực cháu trai đỡ mà đứng lên,“Trình phủ không oan uổng bất luận kẻ nào, thỉnh vị cô nương này dẫn đường, quản gia, mang Tử Thục cùng nhau đi.”

“Dạ.”

Chung Ly Tình Nhi đứng dậy, quần áo làm từ tàm ti cực tốt, ngay cả một nếp nhăn cũng không có,“Hình Không. Dẫn đường.”

“Dạ, tiểu thư.”

Nói xong, hắn đi đầu, cũng không quản người phía sau có đuổi kịp không, Chung Ly Tình Nhi cảm thán, cũng may còn chưa quá nhập vai, thiếu chút nữa nàng coi chúng yêu này là thuộc hạ của mình rồi.

Trình phủ có một hoa viên không tính là lớn nhưng rất đẹp, hoa nào cũng yêu diễm, xinh đẹp, khẳng định được chăm sóc rất tốt.

“Hoa viên này là do mẫu thân tự tay chăm sóc, bà rất thích hoa, mỗi ngày thường hay đi dạo quanh đây.”

Trình Tử Phàm thấp giọng nói, trong giọng nói, có một tia nghẹn ngào.

Trình Thu Hạo hơi dừng cước bộ, mặc dù ông không quá sủng ái với thê tử, nhưng không có vắng vẻ bà, mặc dù đến tam phòng nhiều hơn, Tú Cầm đoan trang hào phóng, không phải là người ghen tuông vớ vẩn, cũng chưa từng bạc đãi hai người thiếp còn lại, kỳ thật, trong lòng nàng đã thông suốt cả rồi.

Quản gia ra lệnh một tiếng, bọn hạ nhân bắt đầu nhổ bụi uất kim hương, sẽ cuốc vài cái đã lộ ra một góc quần áo, không đến một khắc, toàn bộ xác đã lộ ra, mùi xác thối rữa không được dễ chịu lắm, Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, Vô Diễm bất động thanh sắc thi triển pháp thuật cách ly ngay mũi nàng.

Tử Thục đứng một bên sớm không còn đứng vững, liền ngã ngồi xuống đất, lão phu nhân cầm quải trượng đánh tới.“Chuyện giết người như vậy mà ngươi còn làm được, còn muốn chối nữa sao? Có phải ngươi cũng định làm vậy với Mạc Phương?

Nếu ta không đồng ý cho ngươi phù chính, có phải ngươi định giết thân già này luôn không? Thu Nhi, nữ nhân như vậy, con muốn bảo vệ sao?”

Trình Thu Hạo miệng động vài cái, không phát ra tiếng, ông chưa từng nghĩ tới người vốn ôn nhu, hay cọ ông làm nũng lại là nữ nhân có tâm địa rắn rết như vậy, người này ác độc cỡ nào mới làm ra cái chuyện giết người này đây? Ít nhất…Ông không thể.

“Đào quản gia.”

Mới mở miệng, liền bị giọng nói của mình hù doạ, giọng khàn khan cực kỳ.

“Có tiểu nhân.”

Đào quản gia trong lòng đầy oán giận, thiếu phu nhân tâm địa thiện lương, sao lại có kết cục thế này? Nếu không gặp gỡ quý nhân, chỉ sợ ngay cả Đại thiếu gia cũng không bảo toàn được tính mạng.

“Đem…… Lâm Tử Thục đến quan phủ, ngay tại chỗ huỷ đi hộ tịch của nàng ta.”

“Dạ.”

Tử Thục vội dùng tay chân ôm lấy người Trình Thu Hạo, ôm cỗ chân ông, nước mắt giàn giụa, mấy năm nay sống cuộc sống phú quý đã quen, nàng ta sao chịu được cảnh khốn cùng, huống chi tai ương lao ngục đang chờ đợi,“Lão gia, lão gia, tha cho thiếp, nể mặt Tử Dân mà tha cho thiếp đi, về sau thiếp không dám nữa, thật sự cũng không dám nữa.”

Trình Thu Hạo một cước đá văng nàng ta, vỗ ngực mình, có hận có tức giận,“Lâm Tử Thục, ngươi xem lương tâm của mình đi, mấy năm nay ta đối với ngươi thế nào,Tú Cầm đối với ngươi thế nào, Tử Phàm có bất kính với ngươi sao? Cả Trình phủ này có ai đối đãi tồi tệ với ngươi không? Rốt cuộc vì sao, có thể làm cho một người vốn ôn nhu trở thành ma quỷ, có lẽ ngươi chính là ma quỷ, chỉ là ta chưa từng phát hiện ra?”

Lâm Tử Thục lại bò đến, ôm lấy chân Trình Thu Hạo không buông.“Lão gia, ta bị quỷ mê hoặc, người tha cho ta, tha cho ta có được không, Tử Dân còn nhỏ như vậy, không có ta sao được?”

“Hiện tại ngươi còn biết có Tử Dân? Lúc ngươi làm việc này có nghĩ tới nó không? Ngươi có biết một khi ngươi làm việc này, nếu lộ ra bên ngoài, Tử Dân ở Trình phủ không thể sống yên ổn được? Ngươi biết Tử Dân không thể không có mẫu thân, vậy còn Tử Phàm thì sao? Tử Phàm không có mẫu thân thì sao? A?”

Trình Thu Hạo rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, kéo Lâm Tử Thục đến gần xác chết kia,“Tú Cầm chưa bao giờ cùng ngươi tranh thủ tình cảm, cũng chưa từng cắt mà ngươi có thể xuống tay được sao?”

Lâm Tử Thục theo bản năng tránh xa, lúc làm thì dũng khí mười phần không sợ hãi, nhưng giờ lại sợ hãi đến phát lạnh, chỉ nói: “Lão gia, tha cho ta, tha cho ta đi, về sau ta không dám nữa……”

“Đào quản gia, còn đứng đó làm gì, không nghe ta nói sao?”

Trình Thu Hạo không muốn nhìn thấy Lâm Tử Thục thêm nữa, nhưng cũng không dám nhìn xác thê tử đã chết, việc này xét đến cùng, là do ông.

Đào quản gia đã sớm muốn kéo người đi, nghe Trình Thu Hạo nói như vậy, không nói hai lời, mang theo 2 gia đinh kéo Lâm Tử Thục ra, dùng dây thừng trói lại để đưa đến quan phủ

Trình Tử Phàm lạnh lùng nhìn ả, mới nói,“Đợi chút.”

Đào quản gia sửng sốt,“Đại thiếu gia còn phân phó gì.”

Trình Tử Phàm cũng không nói, nhìn xung quanh, sau đó thấy một tảng đá to bằng chậu rửa mặt, sai gia đinh dùng dây thừng cột thêm tảng đá vào,“Ta không thể nhẫn tâm giống ngươi được, nhưng mà, ngươi để mẫu thân ta phải chịu khổ thế nào, thì ngươi cũng phải chịu như thế ấy, Đào quản gia, quăng ả xuống hồ, nhưng mà…… Phải giữ mệnh của ả để đưa đến quan phủ.”

Đào quản gia cảm thấy lòng lạnh lẽo, Đại thiếu gia trải qua chuyện này thật sự đã trưởng thành, cũng…… Không còn là thiếu niên thiện lương kia nữa, nhìn sang thấy lão gai không có phản đối gì, lập tức đáp,“Dạ.”

Trình Thu Hạo nhìn con trai, đối với thay đổi này của con thu vào trong mắt, nhưng cũng không thấy có cái gì không tốt, người thiện lương dễ bị người khi dễ, làm người phải tâm thủ ngoan lạc, kỳ thật Tử Thục không phải làm nhiều, Tử Phàm nếu thật sự đạt công danh, Trình gai trong mắt nó chỉ là cản trở tiền đồ của nó mà thôi, sớm muộn gì Trình gia cũng giao cho Tử Dân, hai huynh đệ giúp đỡ nhau, hơn nữa quan hệ tốt còn lo gì không có ngày lành.

(J: các bạn biết thời cổ đại sĩ, nông, công, thương mà, dù có đậu trạng nguyên mà xuất thân từ gia đình thương nhân cũng bị xem thường)

Cho dù là Tử Phàm không có khảo thủ công danh, nhà này sẽ chia tốt, Tử Dân mặc dù là thứ xuất nhưng vẫn là con ông, sao ông không đau, không lo cho tương lai của con? Tử Thục à, ngươi cần gì phải làm chuyện thương thiên hại lý như thế.

Nhìn Lâm Tử Thục ở trong hồ bị ép buộc muốn mất nửa cả mạng, Trình Thu Hạo trong lòng cảm khái ngàn vạn lần, chỉ cảm thấy đau khổ vô cùng.

“Có thể đưa ả đi rồi.”

Rốt cuộc vẫn nhớ đến tình nghĩa vợ chồng ân ái mấy năm, Trình Thu Hạo mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.