Chiến Thần Phong Vân

Chương 22: Dược gia




So sánh với Lan Châu, thì Thanh Châu còn hỗn loạn hơn, cửa thành đóng chặt, trước cửa không hề thấy có nồi thuốc phát cho dân, đã vậy còn có một hàng binh lính trang bị vũ khí, chỉ cần có lưu dân nào tìm đến nương tựa là động thủ ngay.

Mà ngoài thành một biển người bao vây, có người lo sợ không yên, có người nhịn không nổi đã tức giận, đúng là bị dồn đến cực hạn, chỉ sợ lát nữa sẽ xảy ra cảnh cá chết lưới rách. Mà không ít lưu dân chạy về phía thành Thanh Châu, cho dù biết rõ chỗ này sẽ gây cho họ thất vọng nhưng cũng đành chịu, vì họ không còn nơi nào để đi nữa rồi, không có nhà để về.

Chung Ly Tình Nhi nhìn mà chỉ biết lắc đầu, may mắn là nàng đi Lan Châu trước, mới biết được không có nơi nào mà loạn như nơi này.

“Hiên Viên.”

Hiên Viên bước đến, “Tiểu thư có gi dặn dò.”

“Cho người thông báo đến nhóm Tinh Quang tiên sinh, bảo họ không cần đến Lan Châu, trực tiếp đến Thanh Châu, không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta có thể phải dừng ở đây lâu”

Hiên Viên nhìn Địch Hi liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi không có nói cho tiểu thư biết là có cho Tiểu Hắc đi theo Tinh Quang à?”

Địch Hi gãi đầu,“Quên mất, tiểu thư, Tiểu Hắc ở cạnh Tinh Quang tiên sinh, ngài để Tiểu Bạch mang thư đến là được rồi.”

Xem ra đã đến lúc phát huy công dụng rồi, Chung Ly Tình Nhi nhếch môi,“Chúng ta vào thành tìm chỗ đặt chân đã rồi nói sau, Kê Nghi, đi đàm phán đi.”

Phái người ổn trọng như Kê Nghi đi là thích hợp nhất, hắn hiểu rất rõ quy cũ của nhân loại, hơn nữa ôn hòa có lễ, không dễ khiến cho người khác cảnh giác.

“Dạ”

Kê Nghi đi tới, tìm thủ lĩnh đội bảo vệ thành: “Tiểu thư của chúng tôi muốn vào thành thăm người thân, còn thỉnh vị Đại ca đnày giúp đỡ.”

Nói xong, liền lén đưa một thỏi bạc, vị thủ lĩnh này cầm lấy ước lượng, vừa lòng gật gật đầu, nhìn đoàn người,“Những người đó đều đi cùng nhau?”

“Vâng, bọn tôi là gia phó của tiểu thư, xuất môn thăm người thân, không nghĩ tới ở trên đường bị hồng thủy vây khốn.”

Lại đánh giá mọi người vài lần, cho dù là quần áo thì người bình thường cũng bì không nổi, tiểu thư kia thì khỏi phải nói, tuy rằng nhìn có chút bẩn, nhưng bị hồng thủy vây khốn mà còn sạch sẽ, ai mà tin được.

“Đi, vào đi.”

“Cám ơn vị Đại ca này.”

Kê Nghi trở lại bên cạnh tiểu thư, khom người, làm đủ bổn phận,“Tiểu thư, có thể đi vào.”

Chung Ly Tình Nhi gật gật đầu, không liếc nhìn cái tên thủ lĩnh đang có vẻ kiêu ngạo kia, mà theo cửa hông đi vào thành.

Tình huống trong thành ngoài dự liệu của họ, rất yên ắng, cũng chút rợn người, trên đường cái như không có người, cửa hàng hai bên đường đều đóng chặt cửa, chỉ còn lại một chút dấu vết hồng thủy đi qua để lại, người đi lại cực ít, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài người cúi đầu đi ngang, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của họ vậy.

Con đường rất rộng, hẳn đây là con đường sầm uất nhất, mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được khách điếm nào đó còn mở cửa trụ lại, nhìn hết mấy vòng, khách điếm thì nhiều nhưng không thái cái nào mở.

“Không được rồi, Vô Diễm, cô đi xem xem có nhà nào cho thuê không, chúng ta nhiều người như vậy, thuê một chỗ cũng tốt, tùy tện ra vào, bỏ thêm chút tiền cũng không sao.”

“Dạ.”

Vô Diễm lĩnh mệnh, biến mất khỏi đoàn người,vừa rồi nàng có để ý một nhà, rất được, tuy rằng bên ngoài có vẻ hư hao nhiều, nhưng so với những nhà khác thì tốt hơn nhiều, cho ra giá cao, hẳn thuê được.

Chung Ly Tình Nhi không nhanh không chậm tiếp tục đi về phí trước, phủ thành lớn như vậy, chỉ có đoàn người bọn họ, giống như thành không người, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định thành chủ thành Thanh Châu ban lệnh cấm gì rồi, nhưng nàng cũng không tin lại có thể thu dọn sạch sẽ như vậy.

Quả nhiên…… Chung Ly Tình Nhi mắc tinh nhìn bên trái một góc đường có thân ảnh đang khom người, hình như là tiểu hài tử, đang mò lấy gì đó, nàng đoán có lẽ là tìm thức ăn.

“Đồ ăn này, ngươi muốn không?”

Nhìn thấy đồ ăn, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt tang thương lộ ra tia kinh hỉ, đây đâu phải là tiểu hài tử, rõ ràng là một lão niên, thân hình nhỏ gầy, lại khom lưng, từ xa nhìn lại, cực kỳ giống đứa nhỏ.

“Muốn, muốn…… Có thể cho ta một chút không? Hài tử của ta sắp chết đói, một chút cũng tốt.”

Nghe vậy, lòng Chung Ly Tình Nhi đau xót, đưa toàn bộ đồ ăn trong tay đưa cho hắn,“Cầm đi, nhanh đưa đồ ăn cho hài tử của ngươi”

Nam nhân đem đồ ăn ôm vào trong ngực, cảm kích muốn quỳ xuống cảm tạ nhưng Địch Hi ngăn lại, tiểu thư không thích như vậy đâu.

“Mau đi đi.”

Chung Ly Tình Nhi còn đang định hỏi hắn làm sao mà một thành thị phồn hoa trở thành thành chết như thế này đây, nhưng nhìn gương mặt lo lắng của hắn, thật sự không đành lòng giữ lại, nhà của hắn còn có đứa nhỏ chờ ăn, nói không chừng, chính là cứu mạng.

Nam nhân liên tục cúi đầu, chạy chậm rời đi, theo cước bộ có thể nhìn ra được hắn đang sợ hãi chạy trốn.

“Địch Hi, đi theo cùng hắn đi, bọn ta theo sau.”

“Dạ.”

Càng chạy càng thấy rất xa, sau đó đến một phế tích đổ nát, mỗi một phủ thành cũng sẽ có nơi âm u nhất, nàng tuy biết nhưng khi thấy vẫn rất kinh hãi, một đường này như là từ thế kỹ 21 quay về thế kỷ 20, những năm 30,40 khi nổ ra cuộc chiến kháng Nhật, cùng là một thành thị nhưng chia làm hai loại cuộc sống, bần cùng và phồn hoa. 

Dựa theo dấu vết Địch Hi để lại, mọi người bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi, trong mắt Chung Ly Tình Nhi đầy chua xót, đây là bản doanh của dân chúng bần cùng sao? Dân chúng khổ nàng biết, đây là điều mà triều đại nào cũng có, nàng cũng không có tự đại muốn thay đổi loại cục diện này, nhưng mà…… Nhìn cảnh tượng này ai mà không đau lòng cho được?

Nhà ở như muốn sập bất cứ lúc nào, chung quanh dựng sào trúc treo quần áo, có mấy đứa nhỏ mặc áo cũ đã sờn rách, ở giữa là một bãi rác, không ít đứa nhỏ đang đào trong đống rác tìm đồ ăn, Mạc Ngữ đau lòng nỉ non hỏi: “Bọn chúng đang tìm đồ ăn sao?” 

Nhớ tới vừa rồi gặp nam nhân kia trong ngõ nhỏ, cũng ở trong đống rác tìm kiếm, đại khái…… Đây là nơi mà họ có thể tìm được đồ ăn, này…… Cuộc sống như thế này? Sao lại lưu lạc đến mứ như chó tìm đồ ăn?

Theo chỉ dẫn của Địch Hi đi vào một ngôi nhà, có lẽ không thể xưng là nhà, chỉ là dùng mấy tấm ván gỗ đóng thành một khối tạo thành chỗ che mưa che nắng, hơn nữa có gió lớn thổi qua thế nào cũng thổi bay luôn nhà gỗ tạm bợ này.

Không có cửa, chỉ dùng một tấm vải bố kh6ng nhìn ra màu sắc che lại, Kê Nghi ôn giọng hỏi: “Có ai ở nhà không?”

“Ai vậy?”

Nam nhân vừa trả lời vừa vén rèm lên, nhìn thấy nhiều người đứng ngoài cửa, tay không biết nên làm thế nào, thẫn thờ một lát mới sực tỉnh lại, lắp bắp hỏi: “Các ngươi…… Các ngươi…… Có, có chuyện gì sao?”

Kê Nghi cười trấn an, ngữ khí nhẹ hỏi,“Ngươi không cần sợ hãi, tiểu thư nhà chúng ta muốn hỏi ngươi chút chuyện.”

Tầm mắt của nam nhân hướng về phía Chung Ly Tình Nhi, tiểu thư trong miệng hắn là người này sao? Là tiểu thư của họ? Còn che mặt, trước kia hắn làm công cho nhà giàu cũng không thấy tiểu thư nhà đó phát ra khí độ này, nhớ tới vị tiểu thư tính tình rất tốt kia, đôi mắt nhìn vị tiểu thư này cũng không sợ hãi.

“Không biết tiểu thư muốn hỏi chuyện gì.”

Chung Ly Tình Nhi ôn nhu nói: “Có thể vào nhà ngươi nói chuyện không?”

Nam nhân nhìn nhìn chung quanh càng lúc càng nhiều người, lập tức đứng một bên “Mời vào, chỉ là trong nhà thật đơn sơ, không chứa được nhiều người như vậy.”

“Không sao, Hiên Viên, Kê Nghi theo ta vào trong, những người khác đi xem tình hình thế nào đi”

“Dạ.”

Ba người vào trong, cái nơi này không thể dùng chữ đơn sơ để hình dung được, gia cụ cái có cái không, ngay cả bàn cũng khiếm khuyết, trên bàn đặt một cái bát mẻ, bên cạnh là đồ ăn mà Chung Ly Tình Nhi cho hắn lúc nãy, còn có một tiểu hài tử nằm trên giường al2m bằng ván gỗ, hình như đang ngủ.

Duy nhất chỉ có cái ghế là lành lặn nhất, Chung Ly Tình Nhi không khách khí, thoải mái ngồi xuống,“Không biết nên xưng hô thế nào?”

Nam nhân ngồi sát mép giường đối diện, bộ dạng phục tùng, nhìn là biết là người có kiến thức,“Tiểu nhân gọi là Ngụy Trữ.”

Chung Ly Tình Nhi gật đầu,“Ngụy Trữ, ngươi đừng khẩn  trương, chỉ cần trả lời vấn đề của ta là tốt rồi.”

Ngụy Trữ gật đầu đáp: “Vâng, tiểu nhân biết gì nói đó.”

“Thanh Châu thành theo lý mà nói thành lớn, cho dù bị hồng thủy kéo qua, cũng không thể vắng tanh đềy tử khí thế này, đây là phát sinh chuyện gì sao?”

Ngụy Trữ dừng một chút,“Này…… Lĩnh Chủ hạ lệnh cấm, không được nói chuyện này với bất cứ ai, tiểu thư không đến quan phủ hỏi sao?”

Chung Ly Tình Nhi không hề hỏi nữa,“Nhà này có vẻ như mới dựng, trước kia các ngươi ở đâu?”

Ngụy Trữ chua sót kể lại,“Trước kia tuy có khổ, nhưng còn sống thoải mái được, nhưng là một trận hồng thủy kéo đến, nhà ở sập hết, có nơi biến mất không để lại dấu vết, không có đường ra chỉ có thể ở đây tìm sống.”

“Nơi này vốn là bãi rác phải không?”

“Đúng vậy, Thanh Châu thành có ba bãi rác lớn, trừ ở cửa Bắc ra, mỗi cửa đều có một cái, hai chỗ kia còn thảm hơn chỗ này của bọn ta rất nhiều, chỗ này chúng ta còn có thể lén lút vào thành tìm chút đồ ăn, còn chỗ kia có lính gác, không thể đi vào được. Ha ha, hiện tại mọi người đều chỉ muốn tìm đường sống thôi, còn những thứ khác cũng không muốn so đo làm chi”

Chung Ly Tình Nhi im lặng, đúng như nàng đoán, lệnh cấm kia hẳn liên quan đến người chết, ôn dịch…… Chỉ sợ đã có chuyện xảy ra , hai nơi đó là nguyên nhân đi.

Nhìn đứa nhỏ đang nằm ngủ trên giường hẳn sáu, bảy tuổi, Chung Ly Tình Nhi nhìn Kê Nghi, Kê Nghi lấy ra hai đĩnh bạc nằm chừng hai mươi lượng,“Ngụy Trữ, chút tiền này ngươi hãy cầm đi mua đồ ăn cho đứa nhỏ.”

Ngụy Trữ cắn chặt răng,“Tiểu thư…… Ta cũng không thể cầm bạc, ngài cho ta đồ ăn, mà đứa nhỏ này hiện đang nóng, ta nghĩ muốn ép nó ăn, nếu không sợ là không chịu nổi.

Nóng sao? Chung Ly Tình Nhi nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy tay đứa nhỏ bắt mạch, trên trán là một mảng hồng, có chút phỏng tay,“Ngụy Trữ, ngươi có biết đứa nhỏ này còn bệnh trạng nào khác không?”

Ngụy Trữ không nghĩ tới vị tiểu thư này là đại phu, vội vàng gật đầu,“Tiểu Huy bình thường thực ngoan, hai ngày này ngoại trừ bị sốt ra, còn có chảy máu mũi, lúc tỉnh thì nói hai bên hàm rất đau, còn những chỗ khác thì không có vấn đề”

Dịch chuột — hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu, Chung Ly Tình Nhi cảm giác chuyện mình luôn không muốn xảy ra cũng đến, cái này đúng là tai kiếp của  Đằng Long đế quốc, may là mình đến sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.