Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 3: Thoái Vị Thôi Hura Tung Hoa




Lúc Tư Lăng cười ngây ngô thì Tiểu Yêu Liên thấy nguy cơ được giải trừ  hưng phấn kêu lên: "Tư công tử, đằng trước, phía đông bắc có một gốc Thánh Nữ hoa, phía tây bắc có một gốc Tùng Hương Nhĩ, còn có bên kia..."

Thanh âm hưng phấn của Tiểu Yêu Liên cũng khiến hai mắt Tư Lăng tỏa sáng. Những thứ đó đều là linh thảo cao cấp nha, đều là đồ ăn ngon... Không đúng, đều là linh thạch, có thể đổi rất nhiều linh thạch! Lúc trước không chú ý đến, bị một vùng hoa cỏ khoe sắc làm hoa mắt, lại không biết phía sau rừng hoa cỏ này cất giấu rất nhiều linh thảo cấp cao. Thần thức đảo qua, nhập vị trí của bọn chúng vào trong đầu, phát hiện những linh thảo này đều trên vạn năm, từ bố cục của chúng nó thì cho thấy hiển nhiên có người cố ý trồng ở nơi này.

Xem ra chỗ này có điều cổ quái, mà nơi kỳ lạ nhất chính là ngôi chùa giữa sườn núi kia. Tiếng chuông cổ kính hùng hậu trang nghiêm, gột rửa sự hỗn loạn ồn ào của thế tục. Mỗi một lần lắng nghe thì giống như tâm linh được cứu rỗi, giải thoát, tẩy đi huyết tinh giết chóc tràn ngập trong lòng.

Tư Lăng dùng tay che lỗ tai lại-- vốn là muốn móc móc lỗ tai, bất quá động tác này thật quá bất nhã, ở trước mặt Tư Hàn như thần tiên kia, hắn không thể không biết xấu hổ mà làm vậy-- để xua đi loại xúc động "phóng hạ đồ đao lập địa thành phật" kỳ quái trong lòng, hắn cảm thấy trước tiên cứ đi nhổ đám linh thảo này rồi hẵn tính.

Tư Lăng lập tức đá ba con yêu qua, cả đám cùng đi đào linh thảo, còn đặc biệt dặn dò: "Các ngươi phải cẩn thận đào, không được làm hư một chút gốc rễ nào, chúng nó đều là nguyện liệu sau này có thể phối hợp để nướng thịt rất tốt."

Nghe được lời này, Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên vốn muốn dùng móng vuốt đào đất đều trở nên thận trọng, giương mắt nhìn Tư Lăng, lại thấy Tư Lăng từ trong túi trữ vật lấy ra mấy cái ngọc sạn, đưa tới trước mặt chúng nó, nói: "Móng vuốt hình như không thể cầm, vậy thì chỉ có thể dùng miệng ngậm đào."

"..."

Hai con yêu bi phẫn, chỉ có móng vuốt mà không có tay thật quá bi thương. Càng bi thương là, người nào đó dám trắng trợn khi dễ yêu, thật là thật quá đáng, quá đáng!!

Đối mặt loại hành vi khi dễ yêu của Tiểu Lăng Tử, Trọng Thiên trực tiếp cào qua một móng vuốt.

Xét thấy hiện tại thời gian cấp bách, Tư Lăng cũng không chấp nhặt với Trọng Thiên, sau khi uy hiếp không làm việc thì không có thịt ăn, hai con yêu chỉ có thể ngoan ngoãn dùng miệng ngậm ngọc sạn đi đào linh thảo. Tiểu Yêu Liên hết sức đồng tình nhìn chúng nó, đột nhiên cảm thấy kỳ thật trong bọn họ người cường đại nhất là Tư Lăng mới đúng, tuy rằng bình thường cứ luôn bị áp bức, nhưng đầu bếp tài giỏi là không thể đắc tội, đặc biệt đối với đám ham ăn.

Mỗi một loại linh thảo bọn họ đều chỉ đào cây nào trưởng thành, dời đến trồng trong không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên, cũng không cần lấy  nhiều, đợi đến khi chúng sinh ra hạt giống trong không gian thì bọn họ liền có thể lấy linh thảo cao cấp bao nhiêu mà không được. Tựa như gốc Thiên Diệp Tử La thảo mà Hàng Ương công tử coi như sinh mệnh kia, trồng trong không gian một thời gian đã để lại mấy hạt giống, nếu muốn thì còn có thể tiếp tục gieo trồng. Tiểu Yêu Liên tự mang theo Mộc Linh khí, trời sinh chính là  chuyên gia thực vật, tất cả linh thảo trong tay nó đều không thể không sống.

Sau khi đào hết những linh thảo mà Tiểu Yêu Liên xem trọng, bọn họ liền xuất phát hướng về ngôi chùa giữa sườn núi.

Càng đến gần, tiếng chuông kia càng rõ ràng, ảnh hưởng càng lớn.

Tư Lăng phát hiện không chỉ bản thân mình chịu ảnh hưởng, cả Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi cũng chịu ảnh hưởng -- về phần lúc trước vì sao không  chịu ảnh hưởng, đoán chừng là giá trị biểu trưng của đống linh thảo cao cấp kia làm tinh thần chúng nó quá tập trung, vứt bỏ tiếng chuông. Hiện tại rốt cuộc bắt đầu có phản ứng.

Loại chuyện "Phóng hạ đồ đao" này, đối với đám hiếu chiến hung tàn mà nói quả thực là quá khó tiếp thu. Đồ đao là dùng để chiến đấu, lại không phải thật sự thành Thánh Nhân, sao có thể bỏ vũ khí xuống mặc cho người ta khi dễ?

Kiên quyết không thể bỏ đao xuống!

Thấy Tiểu Khôi mệt mỏi, Tư Lăng thu hồi nó vào túi linh thú. Mà Trọng Thiên thì chưa bao giờ chui vào túi linh thú, lại là cái tên ngông cuồng điêu ngoa tự kỷ, chỉ có thể sống dở chết dở trên vai Tư Lăng, dùng cái đuôi vòng quanh cổ  hắn. Mà trong bọn họ, không chịu ảnh hưởng thì chỉ có Tư Hàn cùng Tiểu Yêu Liên.

Tư Hàn không có ký ức, thất tình lục dục đạm bạc gần như không có, thanh tâm quả dục có thể so với đệ tử cửa Phật. Tiếng chuông trang nghiêm túc mục kia không chỉ không ảnh hưởng đến hắn, ngược lại làm cho hắn hơi có ngộ tính. Về phần Tiểu Yêu Liên, nó vốn là dị bảo yêu thực do trời đất sinh ra, tuy rằng khi xuất thế thì huyết quang tận trời, nhưng bản chất là tinh thuần vô tì vết, chưa từng giết chóc, tịnh như Lưu Ly. Cho nên một người, một yêu này thực sự không chịu ảnh hưởng.

Bọn họ từ cầu thang dưới chân núi bắt đầu leo lên trên, càng lên cao, sắc mặt Tư Lăng cùng Trọng Thiên càng kém, tiếng chuông mơ hồ như đang áp chế bọn họ, lại như ôm lấy bọn họ buộc vái lạy vậy. Tư Lăng liếm liếm môi, ngưng tụ Hồn lực bảo vệ thức hải, đóng kín linh thức, mới cảm thấy tốt một chút.

Tư Hàn nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.

Rốt cuộc bò lên cuối cầu thang, giống như là một lần vượt qua A Tì địa ngục, Tư Lăng cùng Trọng Thiên ngã ngồi dưới đất, thể xác và tinh thần đều khó chịu.

Tư Hàn đứng trước ngôi chùa vàng son lộng lẫy, dung nhan băng lãnh dưới sự phản chiếu ánh sáng rực rỡ của ngôi chùa có vẻ nghiêm túc và trang trọng, thánh khiết đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tư Lăng ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn này, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Lăng chui ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tư Lăng cùng Trọng Thiên thì không nhịn được nói: "Tư công tử, chủ nhân, các ngươi làm sao vậy?"

"Tiếng chuông kia làm cho người ta rất khó chịu."

Tiểu Yêu Liên không có cảm giác đó, cho nên cũng hiểu được nguyên nhân. Ngược lại, Tư Hàn nhìn ngắm một hồi rồi nói: "Nơi này có lưu lại một tia phật tính của Phật Tu."

Phật tính? Có thể  ảnh hưởng bọn họ như vậy, đoán chừng là một vị đại năng Phật Tu. Tư Lăng rủ mi, Phật Môn ở Linh giới tới nay gần như đã điêu tàn, xưa nay tu sĩ tu Phật thường rất khó thành Phật. Nếu chỗ này có Phật Tu, vậy thế giới dưới đáy biển này rốt cuộc là một thế giới như thế nào? Không giống động phủ tiên nhân, ngược lại giống một cái tiểu thế giới. Hơn nữa, Phật cùng Ma từ xưa đã không hòa hợp, Phật Tu sao lại để lại một nơi như thế này ở Ma Giới?

"Hẳn là lưu lại từ thời kỳ Thượng Cổ." Tư Hàn thản nhiên nói, "Thời kỳ Thượng Cổ huy hoàng, trải rộng tam giới lục đạo, Phật Môn lưu lại một cái tiểu thế giới tại Ma Giới cũng không kỳ quái."

Tư Lăng chớp mắt, dùng một biểu tình thán phục nhìn hắn, "Đại ca, làm sao huynh biết?"

Tư Hàn kìm nén liếc mắt nhìn hắn, nói: "Trọng Thiên cùng Tiểu Hồng không phải đã nói sao?"

Từ thán phục biến thành hoảng sợ, năng lực suy một ra ba của người này  không phải quá mạnh mẽ rồi sao, còn có để đám phàm nhân chúng ta sống hay không đây? Chỉ bằng vài chuyện ngẫu nhiên về thời kỳ Thượng Cổ mà Trọng Thiên cùng Tiểu Hồng lãi nhãi, thế nhưng có thể suy đoán ra nhiều như vậy.

Tư Hàn hiếm được một lần hào phóng giải thích nghi hoặc cho đệ đệ  ngốc, "Cái thế giới ở đáy biển này có lẽ là một tiểu thế giới do vị đại năng thời kỳ Thượng Cổ lưu lại, hơn nữa trong thế giới hẳn sẽ có rất nhiều nơi như thế này, Linh giới, Ma Giới, Quỷ Giới, Yêu Giới đều sẽ có một chỗ như vậy tồn tại. Chúng ta hiện tại là đang ở một tiểu thế giới do tu sĩ Phật Môn lưu lại, nơi này trải rộng Phật tính, ảnh hưởng với các đệ lớn một chút. Dị động lúc trước đáy biển hẳn là do tiểu thế giới này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gây ra hỗn loạn."

Tư Lăng như có đăm chiêu, "Nếu là bất trắc nhỏ thì thôi, nếu là chuyện lớn..."

"Cố gắng tranh thủ thời gian rời đi." Tư Hàn quyết định thật nhanh, nhắm mắt bấm đốt ngón tay suy tính, lại nói: "Trước khi người bên ngoài vào phá hư tiểu thế giới, còn có thời gian."

Tư Lăng gật đầu, bọn họ là vào sớm nhất, ngược lại thì có đủ thời gian lấy Thủy Liên, so với những người bên ngoài thì có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn.

Nghỉ ngơi một lát, Tư Lăng cảm giác tốt hơn nhiều, cùng Tư Hàn hướng về ngôi chùa.

Vừa đến cửa, một loạt La Hán màu vàng hai tay tạo thành chữ thập chắn ở trước cửa, toàn thân bọn họ màu vàng, nhìn tựa như người thật vậy, chỉ từ cặp mắt không có chút linh khí kia mà biết được chúng nó là con rối. Xuyên qua 18 con rối La Hán màu vàng thì có thể nhìn thấy tượng Phật cực lớn màu vàng trong đại điện. Hai bên còn có tượng Phật với các loại tư thế cùng biểu cảm, hỉ nộ suy nhạc tham sân si oán*, biểu hiện ra trăm loại dáng vẻ tướng mạo của đời người.

* vui, giận, suy kém, hạnh phúc, tham lam, ganh tị, mê muội, oán hận

"Thủy Liên đang ở trong hồ nước bên trong." Tiểu Yêu Liên hưng phấn nói, "Linh khí thật nồng, nơi đó là một hồ linh trì."

Tư Lăng cũng rất hưng phấn, tuy rằng thần thức quét vào ngoại trừ Đại điện trang nghiêm thì căn bản không thấy được cái linh trì nào, cả cái lá của Thủy Liên cũng đều không thấy, bất quá Tiểu Yêu Liên nếu đã nói như vậy thì nhất định là có.

Tư Lăng nhìn về phía Tư Hàn, chỉ nghe hắn nói: "Đệ tạm thời lui ra phía sau đi."

"..."

Đây là ghét bỏ hắn yếu đuối cản trở sao?

Tiểu Lăng Tử có chút thương tâm, bất quá lúc Tư đại ca đưa một ánh mắt  nhẹ bẫng nhìn sang thì ủi xìu lui ra, cùng Trọng Thiên ngồi xổm trước cổng chùa nhìn Tư Hàn ung dung đi vào trong tự, chống lại mười tám vị La Hán bảo vệ. Hắn chỉ còn kém không lấy ra một bao hạt dưa, vừa cắn vừa xem Tư đại ca đại triển thần uy đánh bại mười tám vị La Hán.

Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại, hắn được nhìn thấy Tư Hàn ra tay. Áo trắng như tuyết, dung sắc băng lãnh hững hờ, xuyên qua giữa mười tám vị La Hán, bàn tay trần, hoa sen trắn phân tán khắp trời.

Cái tiểu thế giới này cũng giống như Biển Vô Tận, không thể sử dụng pháp bảo, chỉ có thể dùng khí lực cùng pháp lực của bản thân. Mà Tư Hàn lần này giao thủ chính là dùng một bộ quyền pháp, dáng vẻ phiêu dật, quyền pháp như mây. Bất quá rất nhanh, Tư Lăng phát hiện quyền pháp Tư Hàn sử dụng dần dần đổi thành một dạng chiêu số khác, một số chiêu số thế nhưng dần dần tương tự với chiêu số của những La Hán kia. Quyền phong đánh ra thậm chí  kéo theo một tia sáng cầu vồng, ngầm có một tia phật tính.

"..."

Tư Lăng khiếp sợ trừng  to mắt: ( ⊙ o ⊙) mới có bao lâu, thế nhưng biến tất cả chiêu số của mười tám vị La Hán thành của mình, cái này cũng quá nghịch thiên rồi. Điều này cần sự quan sát hết sức tinh tế cùng ngộ tính cao siêu mới có thể hiểu được chiêu số của mười tám vị La Hán Phật Môn, hơn nữa còn ngộ ra phật tính trong chiêu số.

Tư Lăng chớp chớp đôi mắt chua xót, phục hồi lại thì phát hiện mình cứ như thế say mê nhìn suốt một tháng.

Một tháng này, Tư Hàn cùng những vị La Hán đối chiêu, dần dần ngộ ra chiêu số Phật Môn, thậm chí trong pháp lực ngầm có Phật lực. Đến khi Tư Hàn dùng chiêu số học được từ La Hán đánh bại họ, mười tám vị La Hán lại khôi phục bộ dáng con rối vốn có, lại không có sức sống.

Tư Hàn phất tay áo dài một cái, áo bào tung bay, nói với người đang trông ngóng trước cửa: "Vào đi."

Tư Lăng cùng Trọng Thiên vui sướng lăn vào, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, phát hiện lại tiến vào một thế giới khác. Không có đại điện tường vàng  rực rỡ, mà là một linh trì sóng nước dập dờn, sương khói mê mông, giống như tiên cảnh. Trong ao trồng đầy Thanh Liên duyên dáng trong nước, hương khí bốn phía.

Thanh Liên, thánh vật Phật Môn. Cái hồ Thanh Liên này thế nhưng đều là Thanh Liên linh tính nhất trong Phật Môn. Chúng nó có khả năng tinh lọc vật Âm Tà trong Thiên Địa, nếu được tắm mình trong Phật pháp mà trưởng thành, tiến hóa cuối cùng sẽ là Thủy Liên - một trong ngũ Thánh Liên. Trong một ao Thanh Liên, một gốc hoa sen thanh mảnh thánh khiết trắng tinh, hấp thu linh lực trong trời đất, im lặng mà kiêu ngạo duỗi thân.

Tư Lăng như hiểu ra, xem ra Phật Tu lưu lại cái tiểu thế giới này là vì bảo vệ cái thánh vật Phật Môn này. Mà nơi này có lập bảo hộ tầng tầng, chỉ người có đủ phật tính mới có thể được phật tính do Phật Tu lưu lại trong chùa chấp nhận, cho phép bọn họ đi vào lấy thánh vật Phật Môn. Tư Hàn dùng một tháng so chiêu cùng mười tám vị La Hán, trong pháp lực ngộ ra phật lực, chiếm được sự chấp nhận của mười tám vị La Hán thủ hộ Thánh Liên, mới khiến một ao Thánh Liên hiện ra ở trước mặt bọn họ.

Cho nên, nếu như không có Tư Hàn, bọn họ dù có thể tới đây cũng vĩnh viễn không thể lấy được Thủy Liên, chỉ có thể nhìn bảo vật mà than thở thôi. Từ dưới chân núi nghe được tiếng chuông, tới mười tám vị La Hán giữ cửa, Tư Lăng cùng Trọng Thiên đều chịu ảnh hưởng không nhỏ, khi đó xem như đã bắt đầu khảo nghiệm. Không cần phải nói, khảo nghiệm đến cuối cùng, bọn họ tuyệt đối đều sẽ thất bại toàn bộ, bởi vì bọn họ đều có thất tình lục dục, không thể như Phật vô dục vô tình, vô bi vô oán.

Tư Lăng thở dài, quả nhiên muốn có được ngũ Thánh Liên, quá trình là khổ sở nhưng kết quả là tốt đẹp.

Đối mặt một ao Thanh Liên cùng gốc Thủy Liên duyên dáng yêu kiều ở giữa kia, Tiểu Yêu Liên nhảy ra, không cẩn thận ngã quỵ xuống đất, lăn lăn đến trước chân Tư Hàn. Bất chấp đôi mắt xoay vòng vòng, Tiểu Yêu Liên gan lớn bằng trời kéo pháp bào Tư Hàn, kêu lên: "Đại ca, đại ca, nhanh đi lấy Thủy Liên, còn có Thanh Liên cũng muốn lấy 2 cây~~ "

Tư Hàn lội vượt nước đi tới, đứng trong nước cẩn thận đào gốc Thủy Liên lên, đồng thời lại đào 2 cây Thanh Liên, lại lần nữa lội nước trở về, tay áo bay bay, một giọt nước cũng không dính, tựa như tiên nhân. Tư Lăng cùng Tiểu Yêu Liên đều nhìn chăm chăm, rõ ràng là nam nhân băng lãnh đến mức khiến người run sợ, nhưng ở một khắc kia, tiên tư như thế làm cho người ta không nỡ chớp mắt.

"Cám ơn đại ca ~~" Tiểu Yêu Liên vui mừng hớn hở tiếp nhận Thủy Liên cùng Thanh Liên, quay người liền vào không gian Hồng Liên.

Đợi sau khi Tiểu Yêu Liên ra ngoài, lại cầm một cái Bát Bảo bình, cẩn thận ghé vào bờ hồ, dùng Bát Bảo bình lấy một lọ linh dịch thả vào linh trì trong không gian. Có Thủy Liên gia nhập vào linh trì, không gian Hồng Liên lại thăng cấp một lần, mở rộng thêm vài lần, nơi có thể trồng trọt lại thêm rất nhiều.

Linh dịch trong hồ trong suốt ngọt lành, Tư Lăng uống hai hớp mà cả người sảng khoái, cũng nhịn không được cầm ra hai cái Bát Bảo bình để thu lấy hai bình linh dịch, một lọ mình thu, một lọ giao cho Tư Hàn. Nhìn đến linh dịch trong hồ giảm xuống mấy cm, Tư Lăng âm thầm nói tiếng xin lỗi. Tóm lại vẫn không thể lấy hết toàn bộ linh dịch trong hồ đi, luôn muốn để lại một ít cho đám Thanh Liên trưởng thành. Nói không chừng trăm ngàn vạn năm sau lại sẽ tiến hóa ra một gốc Thủy Liên.

Chuyến này thu hoạch quá phong phú, không chỉ lấy được mấy chục gốc  linh thảo cấp cao, còn được có được Thủy Liên cùng linh dịch, mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.