Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 48: Chương 48




Hà thị nghĩ: Sao ta không học theo người xưa, viết hết ra rồi để lại. Đợi khi chồng ta về, đọc bức thư ấy sẽ biết họ Hà ta bị người khác hãm hại. Giai nhân nghĩ xong lập tức lấy giấy bút, mực, nghiên ra, mài mực, múa bút. Không lâu sau, một bức thư với nét chữ vừa chân, vừa thảo đã đã viết xong. Nàng gói lại kỹ lưỡng, cất trong hộp đựng gương lược. Còn nàng, tóc không thèm chải, mặt không thèm rửa, lấy dải áo cột mái tóc huyền lại, lại lấy con dao thái rau như nước đặt sẵn trên lò. Trời xụp tốt, nàng châm đèn, mặc nguyên quần áo lên giường nằm đợi tên cuồng đồ Lý Văn Hoa tới. Lại nói chuyện mụ già họ Tống về nói lại với Lý Văn Hoa, hẹn hắn tối nay tới chỗ Hà thị. Nói xong về phòng nghỉ ngơi. Lý Văn Hoa mừng rỡ khôn cùng, vội vàng trang điểm.

Lý Văn Hoa nghe mụ Tống nói xong, vội đứng dậy đi thay quần áo. Đội trên đầu một chiếc mũ mùa thu bằng nhung, khoác áo bào viền cổ màu đỏ. Bên trong mặc chiếc áo chèn bằng lĩnh, ngoài mặc chiếc áo dài bằng đoạn màu lam ngọc có khuy. Chân đi đôi vớ bằng vải bông thêu viền, ngoài mang giày đoạn xanh. Trông hắn chẳng khác gì chú rể, chỉ đợi đêm xuống sẽ đi lấy vợ. Hắn nóng lòng mong cho trời nhanh tối, loanh quanh chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng. Chỉ hận một nổi không thể đưa tay ra treo vầng nguyệt, rải quần tinh lên trời. Hắn bồn chồn, đúng ngồi không yên, miệng lẩm bẩm như một thằng điên, khắp người nóng ran như bị thiêu đốt. Đi lại loanh quanh trong phòng, lòng dạ cồn cào, nôn nao, thở ngắn than dài luôn miệng. Khó khăn lắm hắn mới đợi được tới lúc hoàng hôn. Đèn được châm lên, hắn liền dặn bọn gia đồng lui cả ra, còn lại một mình ngồi trong phòng dỏng tai lên nghe ngóng. Tiếng trống canh trong thôn Công Nghĩa vọng lại. Lúc này đi e vẫn còn sớm. Phải đợi tới khi vắng bóng người mới đi được. Hắn chợt nhớ ra một chuyện, bất giác trong lòng kinh sợ. Nhớ lại trước lúc cha hắn chết đã dặn đi dặn lại rằng: Làm người sống trên đời phải làm việc tốt chớ nên chỉ biết chuyện ong bướm phong lưu. Lại dùng bao nhiêu tích xưa, chuyện cũ khuyên nhủ, dặn ta phải ghi nhớ trong lòng, không được quên. Lời cha dặn còn văng vẳng bên tai, cần phải xem lại. Vợ Phùng Thương Hoàn sinh quý tử bởi họ làm nhiều điều thiện, tích được nhiều âm đức. Lãng tử trộm hoa Tây Môn Khánh gây tội ác không tránh khỏi báo ứng bởi tay Võ Tòng. Nay ta sinh lòng tà, yêu Hà thị, tội này tổn hại âm đức không nhỏ. Ta được học lễ nghĩa, thi, thư, muốn có chân trong hàng hoàng môn khoa giáp. Quân tử phải học Liễu Hạ Huệ, tấm lòng ngay thẳng mới xứng là bậc hiền minh. Rời nhà đi đêm chui lỗ chó, há chẳng làm nhục danh tiếng nho nhã hay sao? Nay ta đã tỉnh ngộ, cần phải sửa đổi. Lúc này, trong lòng Lý Văn Hoa vừa hối hận, vừa day dứt. Đưa ngón tay phải lên miệng cắn một miếng, răng ngà cắn dập ngón tay, đau đớn vô cùng, mặt mày nhăn nhó, bất giác rên rỉ hừ hừ. Nhưng lại sợ người khác biết sẽ chê cười nên không dám kêu to. Lý Văn Hoa để nguyên quần áo, nằm lăn ra giường, lấy chăn bông phủ lên mặt. Ngón tay đau thấu tim gan, lửa tà dâm trong lòng lập tức nguội lạnh. Tạm gác chuyện Lý Văn Hoa nằm trong thư phòng lại. Giờ lại nói tới chuyện của giai nhân cứng rắn.

Lại nói chuyện Hà Nguyệt Tố nằm một mình trong phòng, đèn vẫn thắp sáng, trong lòng vừa lo lắng, sợ sệt, vừa tức giận. Mắt hạnh mông lung. Tục ngữ nói rất đúng: Người khỏe, vui vẻ, tinh thần hưng phấn. Trong lòng âu lo, buồn bực thì chẳng thấy buồn ngủ.

Quý vị độc giả, có lẽ cũng do thần xui quỷ khiến, ông tạo bắt nàng phải chịu họa lớn này. Cũng bởi nàng tính tình cứng rắn, cương liệt, khí oán công tâm nên đợi đến canh hai nàng đã thấy vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt mơ màng ngủ. Nàng nằm mơ cũng không thể biết có một tên quỷ vô thường tới hại mình.

Lại nói chuyện ở phía tây thôn Công Nghĩa có một tên xấu xa họ Vương, bày vai thứ tám. Hắn làm nghề bán thịt chó nên người ta thường gọi hắn là "Vương thịt chó". Vợ hắn là Mao thị, chưa có con cái. Hai vợ chồng sống trong một căn nhà lá ở phía tây thôn. Quanh nhà hắn ngay cả bức tường rào cũng chẳng có. Hắn vốn làm nghề hàng thịt, chọc con dao vào, rút con dao vấy máu tươi ra, nhũng kẻ như hắn có được bao nhiêu người tốt? Cẩu Nhục Vương ham uống, ham ăn, lại máu mê gái. Cả hai vợ chồng hắn đều béo quay cun cút. Hôm ấy, Cẩu Nhục Vương đi bán thịt gần đó. Trời vừa chập tối, hắn ra khỏi thành, gặp ngay một tên bạn nhậu. Những kẻ ham uống gặp nhau sao thế bỏ qua. Cạnh cổng thành có một quán rượu vùng Sơn Đông. Hai tên tiến vào, chọn bàn ngồi xuống. Cẩu Nhục Vương có sẵn thịt chó. Hắn bèn xẻo ra một miếng thịt làm đồ đưa cay. Chúng gọi rượu ra, anh một bát, tôi một bát. Chúng uống một hồi hết hai cân bốn lạng rượu. Cả hai đều đã ngà ngà mới chịu đứng dậy trả tiền, lảo đà lảo đảo chia tay nhau.

Lại nói chuyện Cẩu Nhục Vương say nhứ say nhừ trở về. Hắn lạc đường, đi vòng mãi ra phía sau thôn Công Nghĩa. Lắc lắc lư lư mò đi từng bước. Ngẩng đầu lên, tới trước vườn nhà Lý Văn Hoa, vội vàng đứng lại. Nhìn vào gian phòng nhà Tôn Hưng, thấy còn sáng đèn. Cẩu Nhục Vương lẩm bẩm tự nói một mình:

- Tôn Hưng không có nhà, chắc Tôn nhị tẩu đi ngủ sớm. Canh hai rồi còn chong đèn không biết để làm gì?

Ghé tai vào vách nghe ngóng, thấy không có động tĩnh gì. Hắn lại chép miệng, lẩm bẩm.

- Lạ thực. Nếu là làm việc thì phải có tiếng động chứ? Chỉ thấy sáng đèn mà không thấy tiếng động gì vọng ra" Đúng rồi, Tôn nhị tẩu là người xinh đẹp, tuấn tú phong lưu. Lý đại gia lại là người tà dâm, vốn nổi tiếng hay chui lỗ chó. Phải chăng họ đã lén lút với nhau. Có thể lắm, sao ta không leo tường vào bắt quả tang bọn chúng. Sau đó xách nhiễu đòi mấy xâu tiền. Ta gặp may rồi. Không nên bỏ qua cơ hội này.

Cẩu Nhục Vương muốn vào bắt quả tang tên chui lỗ chó. Ý hắn cũng thực thâm độc! Tai nghe trống canh điểm hai tiếng, bầu trời lờ mờ, không đến nỗi tối lắm. Hắn bèn đặt gánh thịt chó xuống gốc cây, vịn lên bờ tường hai chân bật lên nhanh như gió, nhảy qua tường. Rón rén bước qua đống đất tới ngoài cửa gian nhà tranh, đứng lại. Liếm thủng giấy dán cửa, nhòm vào. Chỉ thấy một mình giai nhân đang nằm ngủ trên giường, mắt hạnh nhắm nghiền, má hồng, môi thắm chẳng khác gì Dương Quý Phi say rượu chìm trong cơn mộng xuân. Nàng gối đầu trên cánh tay ngà ngọc, trên mình vẫn mặc nguyên áo quần mà ngủ. Cẩu Nhục Vương càng ngắm càng mê mẩn, nói thầm trong bụng:

- Tôn nhị tẩu quả nhiên sắc hương mặn mà tựa hoa khôi. Nếu được ngủ với chị ta một đêm, sáng hôm sau cho dù phải chết cũng không uổng. Nhìn kỹ lại, thấy trên bàn vẫn còn khai rượu, vậy chị ta châm đèn đợi ai? Nhân lúc Tôn Hưng không có ở nhà, sao ta không mạnh dạn đẩy cửa vào. Cứ xông bừa lên ôm chầm lấy nàng, mềm không chịu thì ta dùng cứng ép. Nếu chị ta cố tình gào thét, cái mạng nhỏ của ả hoa nô này hẳn không giữ được.

Cẩu Nhục Vương nghĩ xong, không chút chậm trễ, bước tới trước cửa đưa tay ra đẩy. Chỉ nghe "kẹt" một tiếng, khiến cho giai nhân cương liệt cũng phải giật mình thức giấc.

Cẩu Nhục Vương vốn là kẻ ác, tấm lòng độc địa, lại lớn gan. Thấy Hà Nguyệt Tố xinh đẹp, nằm trên giường thực chẳng khác gì Dương Quý Phi say rượu chìm trong giấc xuân. Cẩu Nhục Vương thấy vậy chợt động lòng tà, bất giác, lửa dâm tà bùng lên thiêu đốt thân thể. Hắn lại biết rõ trong nhà không có đàn ông nên càng bạo gan, lập tức đẩy cửa tiến vào.

Hà Nguyệt Tố tuy đang ngủ nhưng bởi trong lòng kinh hoảng, trong cơn mơ màng, chợt nghe thấy tiếng kẹt cửa, vội mở choàng mắt ra, xoay mình bò dậy, ngồi ngây người trên giương cứ nghĩ rằng Lý Văn Hoa mò tới. Lập tức, cơn giận kéo tới đùng đùng. Nàng trằn giọng nói:

- Đại tướng công tới đấy ư?

Cẩu Nhục Vương nén tiếng, cũng hạ giọng, nói:

- Đúng vậy, ta tới đây.

Hà Nguyệt Tố nghe giọng thấy lạ, đưa tay lên che đèn, chăm chú nhìn sang. Chỉ nghe thấy tiếng cửa lại vang lên "kẹt kẹt", một đại hán lách mình tiến vào trong. Người ấy đầu đội mũ nhỏ, mình mặc áo chèn, lưng thắt đai bằng vải màu lam. Chân đi vớ trắng, đôi giày màu tro. Mặt nung núc thịt, rỗ chằng chịt, mặt mày hung dữ, môi dày, thâm như thịt trâu. Tai chuột mũi cú vọ, tướng của loại người vô cùng tà ác. Bên mép, hai hàng ria chó vểnh ra, cứng như dây thép, tướng mạo hung dữ vô cùng. Hắn chui tuột vào trong phòng, lắc lắc lư lư, chứng tỏ đã say rượu, miệng khẽ nói:

- Nhị tẩu. Đại tướng công muốn tôi thành thân với chị.

Hà Nguyệt Tố nhận ra hắn là tên thịt chó họ Vương. Giai nhân thấy vậy, sợ hết hồn, trong cơn lo lắng, bất lực, chỉ còn biết lớn tiếng chửi mắng:

- Tên khốn nạn kia định làm càn hả? Chồng ta đối xử với ngươi không tệ, thường mời ngươi tới uống rượu. Hôm nay anh ấy có việc phải vào trong thành, ngươi lại mò tới đây muốn làm nhục ta? Ngươi hẳn say rượu rồi nói càn chắc. Mồm miệng bẩn thiểu nói linh tinh. Cái gì mà "thành thân", ta nghe không hiểu. Mau ra ngoài kia cho đỡ mất mặt. Nếu còn ở đây lôi thôi ta sẽ kêu lên bây giờ. Gia nhân nhà họ Lý kéo tới, ta sẽ bảo họ bắt ngươi lại, bảo ngươi là kẻ trộm, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết bây giờ.

Liệt nữ còn chưa nói hết câu, Cẩu Nhục Vương đã hếch mũi, nheo mắt, cười nhạt, nói:

- Nhị tẩu, chớ nên làm chuyện hồ đồ. Tôi hỏi chị. Tôn nhị ca có việc phải vào thành, chị phải tắt đèn đi ngủ dưỡng thân mới phải. Chị không may vá thêu thùa, tại sao lại đốt đèn không khóa cửa? Trên bàn bày sẵn rượu với thức ăn, rõ ràng chị có lòng riêng tư. Câu chị vừa hỏi khi nãy mới thực lạ. Chẳng phải chị đang đợi đại tướng công tới để thành thân sao? Không ngờ họ Vương ta tới đây sớm hơn hắn, nhân lúc còn sớm bái mộ trước ta còn kịp ra khỏi thành.

Hà thị nghe hắn nói vậy, trong lòng vô cùng buồn phiền, đôi mày liễu nhăn lại, sắc mặt thật khó coi, hạ thấp giọng chửi mắng hắn:

- Đồ khốn nạn mi khinh người quá lắm! Ta nằm trong phòng đợi chồng ta về, quên mất thổi tắt đèn và chốt cửa. Vậy mà ngươi dùng giọng điệu điên cuồng bỡn cợt ta. Nói càn nói xiên, thực khiến người tức chết đi được. Ngươi định tới đây giở trò phong lưu với ta không được nên kiếm chuyện dọa nạt ta sao? Ngươi hãy nhướng to con mắt cướp, vén cao mày lên mà nhìn lại cho kỹ. Hà thị ta đâu phải Vô Hà Ngọc, tính tình ta nóng như lửa luyện vàng. Đứng nói là ta không hề sợ những lời dọa dẫm vừa rồi của ngươi. Cho dù ta phải chết cũng quyết không chịu để thất thân. Ta khuyên ngươi, hãy mau chóng nén lòng dẹp bỏ tà ý, nhanh nhanh rời khỏi chốn này kẻo mang họa vào thân. Còn nói lôi thôi nữa ta sẽ kêu lên, bắt ngươi như bắt trộm giải lên nha môn. Tới lúc ấy, muốn đi cũng đã muộn mất rồi. Họa này đều do ngươi tự chuốc lấy.

Hà thị cuống lên, buông lời dọa dẫm. Cẩu Nhục Vương cười nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.