Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 45: Chương 45




Lại nói chuyện lũ giặc đang bàn tán với nhau, bỗng thấy một người từ bên ngoài bước vào, tới trước bàn tiệc, đứng lại, nói:

- Bẩm các vị lão gia, nhà Ngô Tín ở thôn Bạch Sa Đồn huyện Cú Dung lại sai người tới, hỏi ý kiến các vị lão gia ra sao. Hắn nói: Các vị phải nghĩ cách mau chóng cứu Ngô Tín ra.

Tên đầu sỏ Trấn Giang Ninh nghe thủ hạ báo vậy, nói:

- Biết rồi. Ngươi ra ngoài dặn người ấy, nói hãy cùng tên tới đây khi nãy tạm thời về nhà báo tin cho bà chủ yên tâm. Nói cô ta không phải lo sợ. Bọn ta khắc có cách giải quyết.

- Dạ!

Tên người hầu ứng tiếng, đi ra ngoài thông báo lại với tên người nhà của Ngô Tín. Chuyện không cần nhắc lại nữa.

Lại nói chuyện thừa sai của phủ Giang Ninh là bọn Trần Đại Dũng, Vương Minh, Chu Văn cả thảy hai mươi người rời khỏi quán trọ Tam Hợp, đi thẳng tới nhà tên đầu sỏ lũ cướp là Trấn Giang Ninh trong thôn Tiểu Liễu.

Trần Đại Dũng vừa đi vừa nói:

- Hai vị huynh đệ Chu, Vương hãy nghe ta nói đây, chuyến này nhất định chúng ta phải cố sức, bắt bằng được lũ cướp giải về lập công. Nghe nói Trấn Lộc có rất nhiều thủ hạ. Hắn có ngoại hiệu là Trấn Giang Ninh, võ nghệ tinh thông, rất giỏi thương bổng. Người này tôi cũng đã từng nghe nói qua. Năm nay hắn khoảng ngoài bốn mươi. Hồi tôi còn chưa thi đỗ võ cử đã nghe danh tiếng tên này rồi. Chuyện đánh người, cướp của chỉ là vặt vảnh đối với hắn, nhưng hồi ấy hắn chưa lộng hành như bây giờ. Bọn ta phụng mệnh tới đây, lẽ nào hắn chịu bó tay chờ trói? Muốn bắt được hắn, tất phải đánh nhau một trận, huống hồ còn lũ cướp kia nữa.

Đại Dũng còn chưa dứt lời, Vương Minh đã xen vào, nói:

- Nghe nói lũ cướp đang say rượu, thiết nghĩ chúng khó thoát khỏi bị bắt. Tới lúc ấy, chúng ta nhất loạt xông vào, đồng lòng đốc sức bắt hết chúng.

Chu Văn đi bên cạnh, nói:

- Có lý lắm. Vương ca nói rất hợp ý tôi.

Đại Dũng nói:

- Các vị hãy nghe tôi nói đây, theo ý tôi, vụ này chúng ta không nên sơ suất, làm bừa. Nên cẩn thận làm việc mới thành công. Vương lão đệ, chú nói chúng ta xông thẳng vào, ngộ nhỡ thấy động, vượt tường bỏ chạy, tới lúc ấy, chẳng phải chúng ta tốn công vô ích hay sao? Để chúng chạy thoát, hậu quả khôn lường. Các vị nên làm theo ngu ý của Trần mỗ, chi bằng chúng ta vây chúng lại, sau đó vượt tường xông vào, dò xét xem lũ cướp đang ở đâu. Vậy là, đóng cửa lại đánh, lo gì chúng chạy thoát. Phải làm vậy mới có thể thành công. Không biết Trần mỗ nói vậy đúng hay sai? Mọi người cùng bàn kỹ rồi sẽ thi hành.

Hai người bọn Chu, Vương nghe vậy, nở nụ cười, nói:

- Ý này của Trần gia cao minh lắm. Ta cứ vậy mà làm!

Họ vừa đi vừa bàn bạc, chẳng mấy chốc, sào huyệt lũ cướp đã hiện ra trước mắt.

Lại nói chuyện bọn Trần Đại Dũng vừa đi vừa bàn bạc chẳng mấy chốc đã tới trước thôn Tiểu Liễu. Nhìn sắc trời, đã vào khoảng canh một. Mọi người dừng bước, Trần Đại Dũng hạ giọng nói:

- Bọn ta tuy đã tìm được nơi này nhưng vẫn chưa tìm thấy sào huyệt lũ cướp ở đâu. Cần có một người vào thôn thăm dò cho rõ, tìm đúng nhà giặc, hành động mới tiện.

Vương Minh nghe vậy nói ngay:

- Để tôi đi một chuyến!

Đại Dũng nói:

- Phải thực cẩn thận mới được!

Vương Minh nói:

- Trần gia xin cứ yên tâm.

Nói xong, cất bước tiến lên, cất kỹ sợi xích sắc nhằm hướng thôn Tiểu Liễu xông vào. Vương Minh vừa đi vừa nghĩ: Nha dịch huyện Cú Dung là Ngô Tín ngồi không ăn chia với cướp. Hắn đã khai ra Trấn Lộc, lẽ nào chúng không qua lại thân thiết với nhau? Nay ta vào hang ổ giặc, nếu có ai hỏi, ta sẽ nói là người nhà của Ngô Tín. Làm vậy chúng sẽ khó phân biệt nổi thật giả không biết có ổn không. Sau khi dò la rõ hang ổ giặc, thông báo cho Trần gia vào thôn. Vương Minh nghĩ xong, ngước mắt nhìn lên. Thấy trời không trăng sao, rất tối. Bên con đường phía bắc có một hoa nhà trang viện lớn, trước cổng có treo ngọn đèn lồng màu đỏ, cạnh cổng kê hai chiếc ghế băng, có một người đang ngồi ở đó. Tên này đang ngồi ngật ngưỡng lẩm bẩm tự nói một mình. Xem ra, hắn cũng đã say. Hắn nói: "Chạy suốt một ngày từ sáng đến tận hoàng hôn. Cái gì là làm sinh nhật? Giống như làm đám ma thì đúng hơn. Trời thì nóng nực, đã tới canh hai còn chưa chịu đi ngủ, vẫn uống rượu với nhau. Bày trò đến tận nửa đêm, chẳng thèm nghĩ đến chuyện sống chết của kẻ khác! Ban ngày chúng bay ngủ tít với nhau, bắt ta chạy dò xét tình hình đến bại cả chân. Được bát cơm như ngày nay, chẳng thà ta làm nghề cũ thì hơn. Ta vẫn muốn kiếm chút công danh nhờ học hành, cho dù chỉ là một chức nhỏ cũng được. Chỉ có điều nay tuổi đã lớn, không biết con cháu sau này ra sao". Tên say nói năng linh tinh, Vương Minh nghe thấy rất rõ ràng.

Bất giác, trong lòng thừa sai thầm mừng rỡ, nói:

- Đại hạn giáng xuống đầu, đáng đời cho lũ cướp.

Vương Minh đứng bên cạnh, nghe tên say ngồi trước cổng lảm nhảm, bất giác trong lòng vui mừng, nói:

- Có tin tức rồi. Ta đang lo không dò la được sào huyệt của lũ cướp, nghe tên này vừa nói, chẳng cần phải hỏi, cũng biết đây chắc chắn là sào huyệt của chúng. Thực khéo lắm!

Vương Minh nói xong, không dám chậm trễ, vội xoay mình trở bước, đi ra ngoài thôn Tiểu Liễu. Không lâu sau đã ra khỏi thôn, đứng lại. Bởi đêm tối trời không trăng sao nên không nhìn được xa. Chẳng biết phải làm sao, Vương Minh đành phải ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn quanh, thấy phía tây bắc có mấy người đang ngồi chồm hổm. Thì ra họ cũng đang ngồi xổm,

Vương Minh thấy vậy, hạ thấp giọng, nói:

- Có phải Trần gia đấy không?

Vương Minh chưa dứt lời, đã nghe có người nói:

- Có phải Vương lão nhị không? Anh đi dò xét, đã tìm được hang ổ giặc chưa?

Vương Minh nghe hỏi, vội nói:

- Huynh trưởng, mau đi truyền gọi thủ hạ. Tôi đã tìm được chỗ bọn giặc đang ở. Tôi xin đi trước dẫn đường.

Trần Đại Dũng nghe xong, không chút chậm trễ, lập tức điểm quân, theo sau thừa sai tiến vào thôn. Vương Minh đi trước dẫn đường, những người khác theo cả phía sau. Không lâu sau, tòa nhà sào huyệt giặc đã hiện ra trước mắt. Chỉ thấy, căn nhà của tên cướp này không nhỏ, có tới sáu, bảy dãy năm liền kề nhau, chung quanh có tương cao cả trượng. Thì ra, sào huyệt giặc ở chốn này. Đại Dũng quan sát một hồi, quay sang phía Chu Văn, Vương Minh, nói:

- Nhà giặc thực rộng, lại lắm phòng ốc, không biết chúng đang trong căn phòng nào? Các anh em hãy ở ngoài tiếp ứng, Trần mỗ sẽ lén vào sào huyệt giặc, dò xét xem chúng đang ở căn phòng nào rồi sẽ tùy cơ hành sự. Phải làm vậy mới chắc chắn thành công. Nếu không, chúng thấy động vượt tường bỏ chạy mất.

Vương Minh nghe vậy, nói:

- Có lý Trần gia nói có lý lắm. Bọn tôi vây bên ngoài, chúng có chạy cũng không chạy nổi. Chúng ta một lòng dốc sức bắt cướp, Lưu đại nhân xử xong vụ này, chúng ta cũng được mát mặt lây.

Đại Dũng nói:

- Có lý lắm. Chúng ta không nên chần chừ nữa!

Trần Đại Dũng nghe Vương Minh nói vậy, nói:

- Xem ra chắc cũng tới canh hai rồi. Tôi phải vào trong xem sao. Các vị ở bên ngoài hãy cẩn thận đề phòng, chớ nên sơ suất.

Nói xong, không hề chậm trễ, đi vòng qua phía đông, men theo bờ tường đi về phía bắc, lại rẽ về phía tây, bước được mấy bước, vội vàng đứng lại quan sát. Thì ra đây chính là phía sau nhà giặc. Hảo hán quan sát xong, đứng thẳng dậy, khẽ điểm gót chân, "Vù" một tiếng, đã nhảy vọt lên đầu tường.

Quý vị độc giả hẳn sẽ nghĩ: "Cuốn sách này chẳng cần phải nói. Vào thời Càn Long Lão Phật gia lại có người đứng trên mặt đất điểm gót chân một cái đã nhảy được lên đầu tường cao cả trượng ư? Chẳng phải người đã bắt chước nhân vật Hoàng Thiên Bá trong cuốn "Thi Công án" hay sao? Bởi nhân vật này cũng biết phi thân tẩu bích, vượt tường, leo mái nhà. Trong cuốn sách này người lại nói Trần Đại Dũng cũng biết phi thiềm tẩu bích sao?" Quý vị độc giả hẳn còn chưa rõ. Hoàng Thiên Bá trong "Thi Công án" thời Khang Hy vốn là người có bản lĩnh vào hàng nhất nhì trong thiên hạ. Nhưng tới thời Càn Long lại xuất hiện một người, kể về bản lĩnh xem ra còn hơn Hoàng Thiên Bá đến mấy bậc. Có không? Hẳn quý vị sẽ hỏi người ấy là ai? Quý vị minh công hãy nghe đây: Có một tên trọc, ban đêm vào cung, ngay cả thẩm cung của Hoàng thượng ở đâu, ông ta cũng biết. Người ấy vượt tường như đi trên đất bằng. Nếu kể về bản lãnh, hẳn Hoàng Thiên Bá còn kém ông ta. Tôi xin nói ra tên người ấy: Đó chính là Lục thập La hán Tiền. Người ấy là một. Còn một người khác nữa. Người này họ Lưu, bày vai thứ tư, người Thiên Tân, ngoại hiệu là Yến Vĩ Tử, bản lĩnh của người này thực không thể lường nổi! Nếu ông ta đi bộ, dù bạn cưỡi tuấn mã cũng khó lòng đuổi kịp. Chim én bay qua mặt, ông ta có thể tung mình lên, tóm được đuôi chim. Ngoài bản lĩnh ghê gớm ấy ra, ông ta còn có thể dầm mình dưới nước dăm ba ngày liền. Quý vị thử nghĩ xem, hai người tôi vừa kể ra đây, so với Hoàng Thiên Bá thì ai hơn, ai kém?

Lại nói chuyện Trần Đại Dũng trên bờ tường chăm chú quan sát, nhưng do trời tối không nhìn rõ lắm. Chỉ thấy khuôn viên đại khái khoảng mười mẫu, phòng ốc hết dãy này kế dãy khác. Hảo hán quan sát xong, không chút chậm trễ, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhón chân đi về phía trước, dỏng tai, căng mắt quan sát động tĩnh quanh mình. Đi dọc theo chân tường, vòng qua lối nhỏ, tiến lên theo phía nam. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy gian phòng lớn phía tây còn sáng đèn, lại nghe tiếng phụ nữ. Hảo hán khẽ gật đầu, nghĩ thầm: "Nhất định lũ giặc đang ở trong này. " Đại Dũng nghĩ xong, rón rén đi sang hướng tây, tới trước cửa sổ dừng lại, ghé sát tai nghe ngóng. Thực may, cửa sổ bằng kính. Hảo hán thấy vậy, khẽ nở nụ cười, tiến tới gần, ghé mắt nhìn vào, thấy trong đó có mấy tên giặc. Kính thưa quý vị độc giả: Chắc quý vị cũng biết, buổi tối nhìn từ bên trong qua cửa kính không rõ bên ngoài, nhưng ban ngày, từ bên ngoài lại khó nhìn được vào bên trong, thì ra trong phòng có ba tên cướp, lại có cả hai ả kỹ nữ, cả thảy là năm người. Ba tên cướp đều đã say rượu, chỉ thấy chúng ngã ngã nghiêng nghiêng. Trấn Lộc đang nắm tay một ả kỹ nữ, hai đứa chúng đang mớm rượu cho nhau. Cướp đang giở trò sàm sỡ, Đại Dũng thấy vậy, trong lòng nổi giận, đưa tay xuống rút thanh đao đeo bên mình ra, xông vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.