Chiến Thần Điện Hạ

Chương 4: Kinh tài tuyệt diễm




Tần Xuyên ngây ra, liền ngượng ngùng cười:

- Bà xã, em tuyệt tình thật đấy, chết trên xe cấp cứu có thể đẩy trách nhiệm, nói là không cứu kịp thời gì đó, hì hì… Thật ngại quá, anh không hiểu được ý này, lần sau có cơ hội sẽ thử.

- Không tuyệt tình bằng anh, biến thành tên đần, ai cũng nghĩ là nó bị sợ đến phát điên, chỉ trách nó nhát gan vô dụng.

Liễu Hàn Yên lườm hắn.

Hai vợ chồng rõ ràng đang nói đến tâm cơ ác độc của mình mà như đang thảo luận chuyện nhà cửa, món ăn nào ngon, bộ quần áo nào đẹp vậy, không hề mảy may thương xót Lưu Triển Bằng.

Có trách thì trách y kiếm chuyện sai người, còn nhảy ra múa võ mồm nữa.

Huống chi hai vợ chồng này còn thuộc dạng có chết mấy người cũng không chớp mắt, đặc biệt là cách đối đãi với một số kẻ không hiểu chuyện.

Lần này xem như Lưu Triển Bằng không phải đụng trúng họng súng, mà là khẩu pháo rồi!

Hôm nay Liễu Tiên Tiên đã trở nên bừng bừng khí thế, dương dương đắc ý trước mặt Chu Tiểu Bình và các thành viên của câu lạc bộ.

- Thái Bình công chúa, tướng đắc lực của cậu đã bị anh rể tôi nốc – ao rồi, lần này cậu thua rồi! Còn không mau giao xe ra đây?

Chu Tiểu Bình cực kỳ buồn bực không vui, nhưng dù gì cũng là người Chu gia, thể diện quan trọng, không để mất được.

- Có gì hay đâu, chẳng qua chỉ là một chiếc 458 thôi mà, tôi lập tức kêu người lái một chiếc tới đây. Lần này tôi khinh địch, lần sau mấy người không may mắn vậy đâu!

Chu Tiểu Bình cắn răng nói.

- Tốt thôi tốt thôi, hoan nghênh lần sau cậu kêu người thi đấu với anh rể tôi, tôi ngồi đợi lấy xe đấy! Hì hì!

Liễu Tiên Tiên chạy đến cạnh Tần Xuyên, sáp vào anh rễ nũng nịu như chim nhỏ, lâu rồi cô không được hả cơn tức đã như thế.

Tần Xuyên nhướn mày, xem ra biểu hiện của hắn không tệ, em vợ đã có dấu hiệu bị “thuần phục”.

Thấy Chu Tiểu Bình bực bội xoay người định đi, Tần Xuyên liền gọi với theo:

- Bạn tiểu Chu, dép của tôi không mang được nữa, khi nãy cô có nhắc đến giày da Motilium gì đó, cho tôi một đôi đi, số 42 là được!

Nghe vậy, cả đám con nhà giàu liền sững người, nhìn bàn chân trần của Tần Xuyên trên đất rồi cười rần.

- Anh rể, không phải Motilium mà là Martens.

Liễu Tiên Tiên đỏ mặt sửa lời Tần Xuyên.

Tần Xuyên gãi đầu:

- Bộ khác nhau à?

- Một thứ là thuốc bao tử, một thứ là giày, giống nhau được sao?

Liễu Tiên Tiên muốn phục luôn anh rể ngu ngốc này rồi.

Tần Xuyên cười xấu hổ:

- Vậy sao, ta nói sao tên nghe quen tai thế, vậy thì Martens! Martens nhé!

Dép hắn mang là của tiệm net, khi đến đây quên đổi, đúng lúc lại bị Lưu Triển Bằng ăn nên hắn không cần nữa.

Khóe miệng Chu Tiểu Bình giựt giựt, biểu cảm cứng nhắc, tên này thắng một chiếc xe của cô, đã vậy còn đòi thêm một đôi giày nữa!

May mà cô không xem chút tiền này đáng là bao, đành miễn cưỡng cười:

- Anh Tần, tôi nhắc lại lần nữa, không được gọi tôi là “tiểu Chu”!

Tần Xuyên gật đầu, sảng khoái đáp:

- Được thôi, bạn tiểu Chu!

- …

Đã đến giữa trưa, theo lý mà nói thì Chu Tiểu Bình phải giữ ba người họ ở lại dùng cơm, nhưng cô tức đến nỗi không còn mặt mũi nào nên không làm những thuộc diện xã giao này nữa.

May mà chị em Liễu gia cũng không có hứng dùng bữa với đám nhà giàu trong câu lạc bộ này, ba người họ liền trở về thành phố Đông Hoa.

Lúc đến Tần Xuyên đi bằng chiếc Ferrari đỏ, khi về lại đổi thành chiếc màu vàng.

Liễu Hàn Yên chạy xe phía trước dẫn đường, một tay cô đặt trên bánh lái, tay còn lại cầm bó hoa tươi kia, trong mắt đầy suy tư.

Liễu Tiên Tiên thì ngồi cạnh vừa ăn khoai tây chiên vừa uống Coca đem theo, đến khi no nê thì uống ực hết nửa lon Coca.

Trên mặt cô đầy vẻ thỏa mãn, hai mắt lấp lánh như sao:

- Chị! Em thấy anh rể cũng có ích đó chứ! Sau này cứ để anh ấy làm tay đua chuyên môn của em là được, hì hì, lần này Thái Bình công chúa tức méo mặt luôn rồi!

Liễu Hàn Yên nhìn em gái, đặt hoa vào hộc để ly bên cạnh rồi rút một tờ khăn giấy đưa cho em gái.

- Lau đi, miệng dính toàn vụn khoai tay kìa, đừng uống Coca nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu.

Liễu Hàn Yên cười nói.

Liễu Tiên Tiên cười tươi, mắt cong như vầng trăng, vừa lau miệng vừa nói:

- Chị ơi, hôm nay em vui lắm, nếu sau này ngày nào cũng có anh chị chơi chung với em thì hay quá!

- Sao như vậy được, ba nói sau khi quân cảng ổn định lại, chị vẫn phải về Hàn Thích.

Liễu Hàn Yên biết mình không còn bao nhiêu ngày rảnh rỗi.

Liễu Tiên Tiên thất vọng lầm bầm:

- Ba cũng thật là, chị đã gả cho người ta rồi còn phải về quân đội, để chị ở nhà làm bà chủ hay hơn chứ…

Đột ngột sực nhớ tới gì đó, Liễu Tiên Tiên ngước lên hỏi:

- Vậy còn anh rể? Chị về quân đội, anh rể sẽ đi đâu?

Liễu Hàn Yên lấy làm lạ nhìn em gái:

- Chẳng phải em rất ghét anh ta sao? Quan tâm anh ta đi đâu làm gì?

Liễu Tiên Tiên đỏ mặt, cô lè lưỡi:

- Thực ra nghĩ kỹ thì anh rể cũng không ỷ lại ai, tuy không nổi bật như Cơ Vô Song đi đến đâu cũng có cả đám đàn em, nhưng ở cùng anh rể rất thoải mái vui vẻ.

- Vậy à…

Ánh mắt Liễu Hàn Yên sáng lên, trong lòng có chút bất ngờ. Em gái trước giờ luôn bướng bỉnh của mình bất giác lại bị Tần Xuyên “thu phục” rồi, người chồng này của cô hình như càng ngày càng có bản lĩnh.

- Trước đó em rất lo, nếu chị và anh rể có con, đứa bé mà ngốc thì toi rồi, nhưng giờ nghĩ lại chắc sẽ là một đứa bé rất dễ thương, em cũng yên tâm rồi.

Liễu Tiên Tiên gật đầu nói thành thật.

Liễu Hàn Yên xoa đầu em gái, đúng là càng nói càng lung tung.

Đúng lúc trong xe đang ấm áp tình thân, Liễu Hàn Yên đột ngột cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt đang tiến sát bọn họ.

Cô quay sang nhìn khoảng trời bên phải, tức thì trừng to hai mắt, khó giấu sự hoảng loạn.

Một chiếc tên lửa đang bay một cách thần tốc từ sườn núi đằng xa về phía đường núi bên này!

Tên lửa đó có đuôi rất dài, càng phóng càng nhanh, tựa như sao băng lửa vậy!

Khi Liễu Hàn Yên tưởng tổ chức nào đó muốn ám sát mình, cô lại phát hiện quỹ đạo tên lửa không hề nhắm vào xe của mình!

Liễu Hàn Yên vội nhìn kính chiếu hậu, phía sau là chiếc Ferrari vàng.

Có người muốn giết Tần Xuyên?

Liễu Tiên Tiên ngồi cạnh vẫn chưa kịp phản ứng, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chị mình, cô hoang mang hỏi:

- Chị, có chuyện gì sao?

Chưa kịp trả lời em gái, tên lửa đó đã phóng trúng vào trước chiếc Ferrari.

ẦM!!!!

Ánh lửa cháy phực ngút trời, những hòn đá lăn xuống từ vách núi bên cạnh, chiếc Ferrari nổ tung lên trời như đống sắt vụn, bị đám lửa và khói đen ngùn ngụt nuốt chửng!

Két!!!!

Liễu Hàn Yên vội thắng gấp, đậu xe sát bên đường rồi hối hả xuống xe, nhưng lúc quay đầu nhìn lại chỉ thấy đống tàn tích của chiếc Ferrari!

Một chiếc bánh xe bốc khói lăn đến trước mặt Liễu Hàn Yên, sắc mặt cô có phần choáng váng, chưa thể định thần lại.

Liễu Tiên Tiên xuống xe, nhìn chiếc xe đã nổ tung với vẻ khó tin, cô đưa tay bịt miệng, ánh mắt đầy hoảng sợ:

- Chị… chị ơi, anh rể đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.