Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 56: Tờ Rơi




"Dòng nước không sâu, có rồng ắt có linh khí."

Đây là một con đường ngoằn ngoèo hình chữ C, so với biển lớn ngọc bích xanh đậm không thấy đáy biển, nơi đây nông hơn một chút nhưng cũng chỉ là tính tương đối mà thôi.

"Cho dù là rồng thật cũng được, đại linh vật hóa rồng cũng được, có thể xuất hiện ở nơi như thế này tất nhiên sẽ không phải ngẫu nhiên, nơi đây có lẽ có gì đó hấp dẫn nó đến." Dạ Dao Quang xoay người, bắt đầu quan sát cảnh vật chung quanh. 

"Ba mươi năm trước cũng có rất nhiều yêu linh như thế, xuất hiện rất nhiều lần ở gần đây, tuy nhiên cũng không thu hoạch được gì." Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu:

"Thời gian trôi qua lâu rồi, dần dần cũng sẽ không cố chấp nữa."

Trong thời gian ba mươi năm, nàng từ một con chuồn chuồn đến Hóa Hình rồi Thối Thể, thay vì việc mãi không từ bỏ thứ bảo vật có thể căn bản chỉ là đoán mò thì hãy chuyên tâm tu luyện. Người dừng tu luyện sẽ dần dần gặp đại nạn. Tu vi của yêu linh càng thêm thâm sâu, không tiến ắt lùi, cũng không dừng lại. 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao nàng cố ý muốn rút linh thể, một khi nàng đến thế tục thì sẽ không còn cách nào tu luyện. Thay vì đợi đến khi tu vi bị hao mòn sạch sẽ, chi bằng bị tản hết sớm một chút, đến lúc đó cũng có thể an tâm làm một người bình thường.

Người phàm muốn làm thần tiên nhưng có bao nhiêu thần tiên muốn làm người phàm, không phải là người phàm không tốt, cũng không phải thần tiên quá rảnh rỗi, mà là những thứ vĩnh viễn có được so với những thứ không có càng khiến người ta hướng tới.

"Dù gì chúng ta cũng là đến du ngoạn, chi bằng đi một vòng bốn phía đi." Dạ Dao Quang đã hứng thú đến mức này, nơi đây dường có chút giống với nơi mà thần trí của cô bay tới hôm qua. Nếu cô nhớ không lầm, bảo vật thu hút thần long đến theo lời của Bách Lý Khởi Mộng e rằng thật sự tồn tại, mà lại chưa bị người khác lấy đi. 

"Cũng được." Bách Lý Khởi Mộng gật đầu, đưa bọn họ đi về phía con đường nhỏ tương đối an toàn bằng phẳng.

Đi khoảng nửa canh giờ, Tuyên Lân đã đi không nổi, vì vậy mọi người chọn rồi một chỗ để nghỉ ngơi, thấy vậy Tuyên Lân nhân tiện nói: "Hay là ta cùng A Kỳ về trước nhé."

Hắn biết Dạ Dao Quang tất nhiên muốn đi tìm bảo vật thu hút thần long đến kia, hắn cũng không muốn cản trở. 

"Đều là đi ra ngoài du ngoạn, sao có thể bỏ cậu ở lại được?" Dạ Dao Quang lắc đầu:

"Cậu thực sự nên đi nhiều một chút, rèn luyện xương cốt thân thể. Nếu là ở nơi khác, trái lại ta cũng không miễn cưỡng cậu. Nơi này linh khí tràn đầy, tuy cậu đang tiêu hao thể lực nhưng hít thở một hơi ở đây cũng là đang hoán đổi khí không tốt trong cơ thể ra. Đáng tiếc chúng ta không sống ở đây, bằng không trị liệu ở chỗ này, cậu sẽ hồi phục nhanh hơn nơi khác nhiều."

"Hai năm trước, ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, bây giờ đã nhanh chóng khỏe lại, cảm thấy rất hài lòng." Tuyên Lân rất hài lòng với hiện trạng của hắn, từ một người ngồi đợi chết, dần dần tìm thấy hy vọng. Thoát khỏi mười năm ngồi xe lăn, có thể đi lại như người bình thường, hắn còn có gì không thỏa mãn? 

"Đáng tiếc không mang theo tiểu Dương tới." Dạ Dao Quang nghịch lá cây trong tay.

Có tên Càn Dương trời ban phúc vận kia ở đây, cô cảm thấy nhắm mắt lại cô cũng có thể tìm được thứ tốt. Cái tên này thật là, thời điểm cần đến hắn, hắn lại không ở đây. Lúc không cần đến hắn...

"A..." 

Tâm tư Dạ Dao Quang bị tiếng thét bén nhọn cắt đứt, cô bỗng nhiên đứng lên, Ôn Đình Trạm cũng đồng thời nhìn sang. Dạ Dao Quang có chút không chắc chắn hỏi cậu:

"Đây có phải là tiếng đồ nhi bất hiếu của muội không?"

"Là giọng của tiểu Dương." Tuyên Lân đằng sau đứng lên rất khẳng định. 

"Khởi Mộng tỷ ở đây bảo vệ Minh Quang, ta cùng với Trạm ca đi xem thế nào."

Tiếng thét thảm thiết như vậy, Dạ Dao Quang bỏ lại một câu rồi chạy như bay theo hướng phát ra âm thanh. Ôn Đình Trạm và Kim Tử vội vàng đuổi theo.

Dạ Dao Quang vừa chạy vừa ném Thiên Lân ra, đến Hóa Thần kỳ, cô đã có thể ngự kiếm phi hành nhưng chỉ là cực kỳ tiêu hao khí ngũ hành. Nhưng nghe thấy tiếng của Càn Dương, Dạ Dao Quang vô cùng lo lắng, Thiên Lân xoay một vòng giữa không trung, Dạ Dao Quang đồng thời nhảy lên, giữ chặt Ôn Đình Trạm. 

"Ôm chặt muội." Đầu ngón tay của Dạ Dao Quang vừa biến đổi thủ quyết, Thiên Lân giống như sao băng xẹt qua.

Ôn Đình Trạm lần đầu tiên nếm thử cảm giác này, cánh tay dài nắm lấy vòng eo mềm mại của Dạ Dao Quang, Kim Tử lo lắng mũi chân miễn cưỡng giẫm mạnh lên đỉnh của Thiên Lân. Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Dạ Dao Quang cũng đã bay đến gần, cô nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khó tin.

Càn Dương bị người ta dùng dây thừng nhìn không rõ chất liệu trói lại, sau đó giống như nhảy cầu, bị quăng từ từ đỉnh núi cao xuống, xoay qua một vòng lại bị lôi lên trên, sau đó lại bị quăng xuống. Mỗi một lần bị ném xuống, Càn Dương kêu như con lợn bị chọc tiết rất thê lương. 

Lúc đầu Dạ Dao Quang giận không thể kiềm chế được, lại dám ngược đãi đồ đệ của cô như vậy, quả thực không thể tha thứ được. Vì vậy cô hừng hực khí thế bay đến đỉnh núi, sau khi chứng kiến cảnh tượng như ném cần câu của người ném Càn Dương xong, sát khí biến mất nhưng sự tức giận càng sâu.

"Con lừa trọc đáng chết, ông lại dám ngược đãi đồ đệ của ta như vậy!" Dạ Dao Quang bước nhanh đến phía trước, đoạt lấy dây thừng trói Càn Dương trong tay người kia. Dạ Dao Quang do tức giận mà dùng sức quá mạnh nên khiến Càn Dương vừa mới bị ném xuống đập thẳng vào vách đá.

Âm thanh lanh lảnh truyền tới, Dạ Dao Quang lập tức có chút ngượng ngùng. 

"Ha ha, ngươi còn nói ta ngược đãi đồ nhi của ngươi, ta mới nên nói ngươi ngược đãi con trai ta thì có!" Càn Đoái nghe thấy con trai bị va mạnh vào đá, chẳng những không đau lòng, ngược lại còn cười vô cùng thoải mái.

Không sai, người mặc áo cà sa không ra hình dạng gì trước mắt, người đàn ông có cái đầu lớn này chính là phụ thân của Càn Dương - Càn Đoái. Dạ Dao Quang còn nhớ nửa năm trước, người đàn ông mặt dày này đến nhà cô muốn mang Càn Dương đi, đồng thời không biết dùng biện pháp gì dụ được Càn Dương ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng đối với người này lại cực kỳ sâu sắc.

"Có người cha nào giống như ông không? Con trai bị đụng vách đá mà còn cười thành tiếng." Dạ Dao Quang vừa dùng lực kéo Càn Dương dậy, vừa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Càn Đoái. 

"Thằng nhóc con này là ta sinh ra, ta muốn thế nào mà không được?" Thủ đoạn lưu manh của Càn Đoái thật chẳng ai bằng.

Lúc này Càn Dương đã được lôi lên. Nhìn trên trán hắn đỏ lên một mảng lớn, Dạ Dao Quang áy náy trong lòng, vội vã nhờ Ôn Đình Trạm đưa một chút thuốc trị thương, bôi thuốc cho hắn: "Có đau không?"

Càn Dương đầu óc quay cuồng nhìn Dạ Dao Quang, sau đó “oa” một tiếng ôm lấy Dạ Dao Quang khóc, khóc giống như một đứa trẻ rất đau lòng. 

Mặt của Ôn Đình Trạm lập tức sầm lại, nếu không phải ở chung với nhau lâu như vậy, trong lòng biết được Càn Dương tính tình đơn thuần như trẻ con, Ôn Đình Trạm đã sớm dùng một cước đá hắn bay rồi.

"Một đại nam nhân động một chút là khóc, tiền đồ!" Dạ Dao Quang đẩy Càn Dương ra, thật sự cô có chút không quen thân mật như thế với một nam nhân trưởng thành.

"Hu hu, sư phụ, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ông ấy." Càn Dương khóc chỉ vào Càn Đoái đang đứng một bên phản đối kia. 

"Được thôi, con lóc xương trả cha lóc thịt trả mẹ đi, ta đoạn tuyệt với con." Càn Đoái bình chân như vại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.