Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 49: Món Quà Vô Giá




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

Từ Vãn lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng mà trong lòng anh ta đã chuẩn bị việc vạch trần Phương Minh.

“Từ Vãn, sinh giờ Hợi ngày hai tám tháng ba âm lịch năm Mậu Thìn, sinh ở hướng đông bắc, chắc là ở ba tỉnh đông bắc…”

Biểu cảm của Từ Vãn không có gì thay đổi bởi vì khẩu âm của anh ta vốn dĩ mang theo chút giọng Đông Bắc, điểm này thì chỉ cần từng nghe người Đông Bắc nói chuyện thì đều có thể đoán được.

“Trước khi thành niên thì không bệnh nặng, cha mẹ cũng khỏe mạnh, cũng có những trải nghiệm giống như người bình thường khác, học hành đậu đại học, ừm…” – Phương Minh trầm ngâm một chốc, lập tức nói tiếp: “Sau đó anh ở lại Thượng Hải làm việc…”

“Nhưng công việc không thuận lợi, trong khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủi cũng đã đổi tám việc, mà mỗi lần đều bị công ty đuổi, không biết tôi nói đúng hay không?”

Phương Minh nhìn về phía Từ Vãn, sắc mặt Từ Vãn thay đổi mấy lần không hé miệng, anh ta không lên tiếng, mọi người từ phản ứng của anh ta cũng biết Phương Minh nói đúng.

“Thần kì như vậy, ngay cả bị công ty đuổi cũng có thể tính ra được, hơn nữa lại còn có thể tính ra bị mấy lần, thật không thể tưởng tượng nổi!”

Người vây xem bắt đầu nghị luận, bình thường mà nói thì coi bói chỉ tương đương với cách nói sơ lược thôi, ví dụ như mấy năm cuộc sống không thuận lợi ra sao, hoặc là sức khỏe người nhà không tốt.

Thật ra giống như cách nói này thì chỉ cần là người sáng suốt thì sẽ biết hoàn toàn là cách nói vạn năng.

Cuộc sống không thuận lợi?

Đối với xã hội này thì tám mươi phần trăm người mà nói thì họ đều cảm thấy cuộc sống của mình không thuận lợi cho lắm, bởi vì con người đều không dễ thỏa mãn, mà những chuyện không thuận lợi trong cuộc sống lại quá nhiều, cho dù là mấy tổng giám đốc của các doanh nghiệp cũng đều sẽ có cách nghĩ giống vậy.

Còn về câu sức khỏe người nhà không tốt thì càng là nói linh tinh, phạm vi này quá rộng, người nhà là chỉ người nào?

Ba mẹ, anh chị em, con cái hoặc là hàng ông, nhiều người như vậy thì tính ra cũng sẽ có chừng hai người sức khỏe không tốt. đặc biệt là những người có tuổi tác lớn thì càng nhiều bệnh.

Mặt khác, thân thể không tốt là một khái niệm chung chung nữa đó chính là rốt cuộc là thế nào thì không tính là tốt?

Sức đề kháng kém cứ ba ngày thì hai ngày đau đầu cảm mạo nóng rốt thì cũng tính là thân thể không tốt? Hay là bệnh nặng thì mới là thân thể không tốt?

Chính vì định nghĩa mơ hồ và chung chung vì vậy hầu như chỉ cần người coi bói nói vậy thì người ta đều sẽ cảm thấy thầy bói nói đúng.

Nếu như thật sự trùng hợp có họ hàng gần hoặc họ hàng ba đời đều có sức khỏe vô cùng tốt, vậy thì cũng không là gì với thầy bói.

Bởi vì người như vậy một trăm người thì chỉ đụng tối đa hai người, không lừa tiền một hai người thì căn bản cũng chẳng là gì.

Chính Phương Minh cũng đã từng coi một bộ phim hài, lúc tên thầy bói lừa gạt gặp phải khách hàng kiểu này, trực tiếp sẽ móc ra mấy trăm, nói: “ Thầy coi bói bao nhiêu năm, đó giờ cũng chưa bao giờ gặp một người tốt đến vậy, đến đây, một ngàn này anh cầm đi, coi như làm tròn tâm nguyện của thầy.”

Mặc dù là phim hài, nhưng ý tứ trong đó cũng khiến người ta suy ngẫm.

Thấy Từ Vãn không nói gì, Phương Minh mỉm cười nói tiếp: “ Nhưng mà nửa năm gần đây công việc của anh đã ổn định, hơn nữa đãi ngộ cũng không tệ, quan trọng nhất là sếp còn rất coi trọng anh.”

Sắc mặt Từ Vãn lúc này đột nhiên thay đổi, lộ ra nét kinh hoảng nhưng vẫn không nói gì mà tiếp tục nhìn Phương Minh chờ cậu nói xong.

Chỉ là, Phương Minh cũng dừng lại, không nói gì nữa.

“Sao lại dừng lại?” – Từ Vãn hỏi tới.

“Đúng vậy, hết rồi.”

Mọi người nghe câu này của Phương Minh thì nhìn Phương Minh một cách kì lạ, như vậy đơn giản quá, nếu như không phải trước đó Phương Minh nói trúng chuyện Từ Vãn bị công ty sa thải sáu lần thì bọn họ hầu như thấy Phương Minh giống như trước kia vậy, nói như không nói.

“Ha ha, nếu cậu đã nói xong thì tôi cũng nói cho cậu biết, cậu sai rồi.”

Từ Vãn cười ha ha một tiếng, biểu cảm trở nên đắc ý: “ Tôi nói cho cậu biết, tôi vốn dĩ không học xong đại học, cho nên tính ra cậu chẳng nói chuẩn tí nào.”

Đối với lời nói của Từ Vãn, biểu cảm Phương Minh không có chút thay đổi, nhưng thật ra trên mặt Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh đều lộ ra vẻ lo âu, bởi vì họ sợ nhất chính là chuyện này xảy ra: Chính là bói sai!

“Thật ra bói sai cũng không sao, dù sao chỉ sai chút chút thôi, chuyện xem bói này sao chính xác trăm phần trăm được, vậy chẳng phải là thành thần tiên sống rồi à.”

Hoa Minh Minh lẩm bẩm, hắn định lát nữa mở miệng giúp Phương Minh giải vây, mặc kệ ngày thường hắn trêu chọc hay ghẹo Phương Minh thế nào, thế nhưng lúc này hắn vẫn có chừng mực, nòng súng phải hướng vào người ngoài.

“Anh chắc chắn là tôi bói sai à?”

Phương Minh nhìn Từ Vãn, Từ Vãn cũng không chút do dự gật đầu: “ Đúng vậy, cậu bói sai rồi, cậu căn bản là nói bậy, còn vế sau đoán đúng tôi tạm rời khỏi cương vị công tác chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, thanh niên bây giờ có mấy ai không thường đổi việc, chẳng qua là trùng hợp thôi.”

Biểu cảm của Từ Vãn rất kích động, đối với anh ta mà nói thì vạch trần một tên lừa đảo trước mặt nhiều người như vậy là chuyện rất đáng mặt mũi, đặc biệt là trước đó bị Hỗ Quân quở mắng mà khiến trong lòng uất ức thì giờ đây cả người đã thoải mái hơn.

Thậm chí Từ Vãn còn liếc nhìn Hỗ Quân một cách khoe khoang, ý đang nói đến cùng ai mới chưa thấy bộ mặt thành phố, tôi đã vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo mà các người tôn sùng là cao nhân rồi.

“Mà thôi, vốn định chừa mặt mũi cho cậu nhưng nếu cậu không muốn thì thôi vậy.” – Trên mặt Phương Minh lộ ra nét cười nhạt nhìn Từ Vãn, mà Từ Vãn nghe được lời này của cậu thì trong chớp mắt hoảng hốt, nhưng lập tức ổn định lại ngay.

“Không thể nào, chuyện này ngoại trừ mình thì không ai biết cả, cậu ta không thể nào biết được, đây là đang dụ mình.”

Từ Vãn âm thầm an ủi trong lòng, nhưng khi nghe được lời Phương Minh nói ra lúc đó thì toàn bộ gương mặt trở nên trắng bệch.

“Anh đã lên đại học nhưng anh không tốt nghiệp đại học là bị bị trường học đuổi học, hơn nữa nguyên nhân đuổi học còn liên quan tới bạn khác phái, anh định dâm loạn một nữ sinh trong trường học kết quả bị phát hiện nên bị đuổi học.”

Giọng của Phương Minh không chút khách khí, nếu như lúc trước cậu còn chừa mặt mũi cho Từ Vãn nên không nói ra, nhưng lúc này cậu không định chừa mặt mũi cho anh ta nữa.

Trong quá trình tính toán đã thể hiện, cung học vấn của Từ Vãn lúc hai mươi tuổi có sai lệch, điều này thể hiện rõ dù có lên đại học nhưng không tốt nghiệp.

Đồng thời, vào năm ấy độ sáng của sao hình phạt lại tăng lên, chứng tỏ năm ấy Từ Vãn bị nghiêm phạt, nhưng chưa sáng tới mức ngồi tù.

Trừ những cái đó ra thì cũng trong năm ấy ngôi sao Hồng Loan đại biểu cho duyên khác phái cũng có chút dao động, nhưng không phải dao động theo hướng tốt, điều này chứng tỏ năm đó Từ Vãn và người khác phái có chút quan hệ, nhưng mối quan hệ này không phải hướng tích cực.

Đại học bây giờ không cấm yêu đương, vì vậy tuyệt đói không phải vì lí do yêu đương, thậm chí cho dù làm cho nữ sinh có bầu thì cũng không có gì, suy cho cùng, đây là thời đại trưởng thành sớm và táo bạo.

Từ ba điểm này, Phương Minh liền có thể suy đoán ra, Từ Vãn thời đại học bởi vì chuyện khác phái mà bị đuổi.

Chín ngôi sao đẩy mệnh, trong truyền thừa Vu sư có ghi lại một loại thuật bói mệnh, suy đoán dựa trên chín cung ngôi sao lớn của thầy bói, chín cung thái tinh này phân biệt đại diện cho sức khỏe, nhân duyên, lao ngục, sự nghiệp…

Chín ngôi sao đẩy mệnh rất phức tạp, mỗi một ngôi sao có muốn kiểu thay đổi, người có sức khỏe mang đủ bệnh tật thì cung sao đại diện cho sức khỏe cũng sẽ lộ ra điểm khác.

Đương nhiên, không có nghĩa là cung của chín ngôi sao xuất hiện trước mặt Phương Minh thật, thực tế Phương Minh vốn không nhìn thấy ngôi sao, mà là dùng ngày sinh tháng đẻ của Từ Vãn để suy đóa ra chữ số của cung sao đại diện cho mỗi một năm.

Đơn giản mà nói thì nếu lấy ngày sinh tháng đẻ của Từ Vãn thành một chữ số ban đầu, và coi thời điểm mỗi năm thành chữ số chồng lên, sau đó đến lúc thì chữ số đầu thêm chữ số chồng lên, hai cái tạo ra chữ số mới.

Mấy chữ số này lại lần lượt ứng với chín cung thái tinh, tiếp đó Phương Minh cần phải hóa giải mấy chữ số này, biểu thị từng trạng thái ứng với chín cung thái tinh ra.

Thật ra, người học ngôn ngữ máy tính cũng biết, máy tính dù có nhiều ngôn ngữ lập trình, nhưng trên thực tế máy tính chỉ nhận thức 1 và 0, vì vậy, sau khi sản sinh ra một nhóm số hiệu thì cuối cùng máy tính cũng sẽ phải phân giải thành hai số cơ bản 1 va 0 ra.

Chín sao đẩy mệnh của Phương Minh cũng có hiệu quả giống như ngôn ngữ máy tính.

“Anh có thể phủ nhận, nhưng tôi tin rằng chỉ cần lấy tên anh đi tra một chút là có thể tra ra được, dù hơi phiền phức một chút…”

Phương Minh nhìn Từ Vãn, nhưng mà khi đang nói được nửa thì bị Tần Đức Phong cắt đứt: “Cậu Phương, chuyện này tuyệt đối không phiền phức, chỗ tôi chỉ cần biết cậu ta học chỗ nào thì nửa tiếng sau thì có thể tra ra được ngay.”

Là một hiệu trưởng đại học Tần Đức Phong rất quen thuộc quy trình của trường học, bây giờ là thời đại điện tử, mỗi học sinh đều có một bản hồ sơ điện tử, chỉ cần đưa tên học sinh vào là có thể tìm ra.

Sắc mặt Từ Vãn lại tái nhạt thêm một phần, lời phủ nhận vừa tới miệng đã nuốt xuống.

“Mặt khác, anh bị đuổi sáu lần dù tôi không biết vì sao nhưng anh giờ được sếp trong công ty coi trọng chẳng qua lí do rất đơn giản, sếp của anh là nữ, hơn nữa tuổi tác cũng không nhỏ đâu!”

Phương Minh nói tới đây thì hơi ngừng lại, nhưng người có mặt ở đây lại phát ra tiếng cười giễu cợt, bởi vì bọn họ hiểu ý của Phương Minh, Từ Vãn này bị sếp nữ của công ty sử dụng quy tắc ngầm.

Đầu năm nay, không chỉ có nam quy tắc ngầm nữ mà cũng có rất nhiều tên đàn ông đi nịnh bợ ăn bám phú bà.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Từ Vãn, cả gương mặt Từ Vãn đỏ ửng lên, cúi đầu đẩy đám người ra chạy mất.

“Thế mà lại là tên đàn ông ăn bám.”

“Tay chân còn lanh lẹ, thanh niên bây giờ thật là, khổ tí cũng không chịu nổi.”

Những ông chủ của các cửa hàng nghị luận, nhưng Hoa Minh Minh nhìn về phía cầu thang xì một tiếng khinh miệt: “Đáng đời, Phương Minh đã chừa mặt mũi cho rồi mà anh ta còn không biết chừng mực.”

“Đúng vậy, ông chủ Phương không nói ra là đã cho mặt mũi rồi, người này thật sự không biết chừng mực.”

“Ông chủ Phương cũng thật nhân hậu.”

Với những lời khích lệ của các ông chủ cửa hàng thì Phương Minh chỉ cần cười nhạt một tiếng, nói: “Được rồi, còn dư lại một chỗ cuối cùng.”

Ầm!

Đang lúc Phương Minh nói những lời này thì cả không gian rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.